"Đúng vậy!" Minh Hi nói, "Tất nhiên, nếu sau này điện hạ đăng cơ, thì điện hạ cũng mãi mãi đúng."
Thái tử đột nhiên nhìn nàng với ánh mắt rực sáng, Minh Hi chậm rãi đứng dậy, nói: “Hoàng hậu bảo ta bế đứa bé qua cho bà xem. Ta báo ngài một tiếng, rồi sẽ mang nhũ mẫu theo.”
Minh Hi cúi đầu đáp: “Ta từng thề rằng nếu ra khỏi cung, ta sẽ không bao giờ trở lại, dù sống cuộc sống của dân thường cũng không muốn dính líu đến hoàng cung thêm một chút nào nữa.”
“Vậy tại sao? Sau khi đại hôn, người lại như biến thành một người khác?” Thái tử không hiểu hỏi, ta cũng chăm chú lắng nghe, ta cũng muốn biết, tại sao lại như vậy.
“Bởi vì ta đã gả cho Chu Phi rồi. Người sống trên đời, cần phải có chút chấp niệm thì mới có thể sống lâu hơn. Thái tử điện hạ, ngài hãy suy nghĩ thật kỹ chấp niệm của mình là gì, khi đã hiểu ra rồi, những thứ khác sẽ không còn quan trọng nữa.” Minh Hi nói xong, liền quay người bước ra ngoài.
Ta đột nhiên cảm thấy bối rối, vội vàng né tránh, không hiểu sao, vào khoảnh khắc đó, ta lại thấy mình không dám đối diện với nàng.
06
Chuyến thăm của Minh Hi thực sự có hiệu quả. Thái tử đã suy nghĩ suốt đêm và đột nhiên phấn chấn lên, sáng sớm đã kéo ta cùng viết tấu sớ.
Tấu sớ bắt đầu từ những lời dạy bảo của phụ hoàng khi Thái tử còn nhỏ, ngôn từ tha thiết, đến mức khiến ta cảm thấy ngượng ngùng, nhưng Thái tử vẫn cảm thấy chưa đủ chân thành, lại xé nát và viết lại. Sau đó, mỗi ngày một tấu sớ, Thái tử khóc lóc kể lể về quá khứ, cảm thương vì đã phụ lòng hoàng ân, chữ nào cũng đầy nước mắt, câu nào cũng chứa đựng nỗi đau.
Những tấu sớ như vậy được gửi đi liên tiếp hơn ba mươi phong, cuối cùng cũng chờ được hồi âm, Hoàng đế ban cho một số thực phẩm và thêm hai nhũ mẫu cho tiểu hoàng tôn.
Cung đình là nơi đầy mưu mẹo, chỉ cần Hoàng đế tỏ ra một chút thiện cảm, hướng gió lập tức thay đổi, những cung nhân từng lơ là trước đây đột nhiên trở nên nhiệt tình, lo sợ rằng sự chậm trễ trước đây của họ sẽ bị Thái tử ghi nhớ.
Không lâu sau, núi Thái Sơn động đất, quan lại của Khâm Thiên Giám dâng sớ rằng đây là dấu hiệu cảnh báo từ trời, ám chỉ rằng Đông Cung không ổn định, do đó Hoàng thượng đã giải trừ phong tỏa Đông Cung và triệu Thái tử trở lại triều đình.
Cuộc khủng hoảng phế truất Thái tử đã kết thúc theo cách này, không thể không nói rằng đằng sau đó là kết quả của nhiều thế lực khác nhau đấu tranh và thỏa hiệp. Nhưng tất cả những điều này không thể truy cứu, cũng không có cách nào để truy cứu.
Nhưng từ đó, Thái tử dường như biến thành một người khác, hoàn toàn thay đổi so với hình ảnh cần mẫn trước đây, mỗi ngày chỉ ở bên cạnh Hoàng đế, phụng dưỡng Hoàng đế cầu tiên hỏi thuốc, cực kỳ hiếu thuận và nghe lời, một thời gian sau, quan hệ cha con dường như đã khôi phục lại như xưa.
Trong khi đó, triều đình rơi vào tình trạng bị nội các kiểm soát, hiệu quả làm việc cực kỳ kém, các bộ phận đùn đẩy trách nhiệm cho nhau, chính trị trở thành nơi người ta lẩn tránh trách nhiệm, không ai muốn trở thành kẻ đi đầu.
Ta thực sự không thể chịu đựng nổi tình trạng này của triều đình, tự nguyện xin đi xuống địa phương rèn luyện. Thái tử sắp xếp cho ta một vị trí, trước khi ta rời đi, ngài nắm c.h.ặ.t t.a.y ta và nói: “Ngươi đợi ta, đừng để mình bị mai một nơi này, ta nhất định sẽ gọi ngươi trở về!”
Dù ta ở bên cạnh Thái tử không lâu, nhưng tình nghĩa trải qua những tháng ngày đen tối nhất với ngài khiến ta tin rằng một ngày nào đó, ngài sẽ thực hiện được lý tưởng của mình, và ta cũng có những điều ta kiên trì theo đuổi.
Ta gửi cho Minh Hi một bức thư, hy vọng gặp nàng một lần trước khi đi, nhưng ta đã đợi ở cổng thành suốt nửa ngày, cha mẹ cũng đã sốt ruột, nhưng nàng không đến, ta buồn bã rời đi. Còn mong đợi gì nữa? Lần này ta đi, không biết bao giờ mới có thể trở về kinh thành, ta đã làm lỡ dở Minh Hi nhiều năm rồi, hứa hẹn cũng không làm được, ta không còn mặt mũi nào để gặp nàng nữa.
Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ