Các muội muội thứ xuất của ta thì lòng đầy chua xót, đến thăm ta vài lần với danh nghĩa chúc mừng, nhưng thực chất là ghen tị, lời lẽ lạnh lùng mỉa mai không ít, đến khi về thì nỗi chua xót trong lòng các nàng đã đủ để làm dưa muối.
Ta biết, các nàng ấy đều nghĩ rằng Chu Phi, vị công tử như ngọc trong lòng các nàng, đã bị ta làm bẩn.
Hôn lễ được chuẩn bị suốt hơn ba tháng mới diễn ra.
Trong khoảng thời gian đó, ta nhờ Đức Hiền Hoàng hậu lo liệu, sắp xếp mọi việc cho mình, dù biết rằng bà ta luôn lạnh nhạt với ta, ta vẫn cắn răng kiên nhẫn. Đức Hiền Hoàng hậu đã sống nhiều năm trong thâm cung, trước đây chỉ có Hòa Kính công chúa ở bên, còn bây giờ chỉ có ta mặt dày đến làm phiền, điều này thực sự khiến bà ấy đau đầu.
Dù nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng chán ghét của bà ta, ta vẫn vờ như không thấy, kiên trì ba lần mỗi ngày đến thỉnh an, cùng bà ấy dùng bữa, chép kinh thư và tọa thiền.
Đức Hiền Hoàng hậu ăn uống thanh đạm, ta cũng theo đó mà ăn chay, phục vụ chu đáo, bữa ăn chẳng qua được mấy miếng, chẳng bao lâu ta đã gầy đi thấy rõ.
Đức Hiền Hoàng hậu chẳng mấy chốc đã nhìn thấu ý định của ta. Một phần là để bảo vệ bản thân, bởi vì Hoàng hậu đã mai mối quá lớn, Huệ quý phi hận ta thấu xương, trong khoảng thời gian chưa xuất giá này, sợ rằng bà ta sẽ làm liều, bởi lẽ từ lâu bà ta đã kiểm soát toàn bộ chế độ ăn uống của ta, muốn làm gì cũng dễ dàng, và ta khó mà thoát khỏi nguy hiểm. Lý do thứ hai, ta thực sự cần phải ăn chay, nếu không vào ngày đại hỷ, với dáng vẻ ngốc nghếch vụng về, ta sẽ làm mất mặt nhà họ Chu.
Có lẽ do ăn uống ít đi và đêm không ngủ được, ta nhanh chóng gầy đi, khiến cho nữ quan của Cục Thượng Y than phiền không ngớt, vì mỗi tháng đều phải chỉnh sửa lại kích cỡ áo cưới, đến ngày đại hôn, áo cưới của ta vẫn còn rộng khá nhiều, nhưng dáng vẻ của ta cuối cùng cũng gầy đi hai vòng. Vì giảm cân quá nhanh, sắc mặt ta không được tốt, nhưng may là ngày đại hôn, lớp trang điểm đậm đã che đi nét tiều tụy trên gương mặt.
Ngày đại hỷ, ta mặc phượng quan hà bào bước ra khỏi cổng cung, quay đầu nhìn lại tòa cung điện khổng lồ đã giam cầm ta suốt mười bảy năm, cuối cùng ta đã thoát ra được. Tất cả những tủi nhục, bất mãn, căm hờn và oán hận trước đây đều bị bỏ lại phía sau, nơi ngục tù dát vàng nhưng không có ánh sáng mặt trời này.
Ta, Sở Minh Hi, Hòa An công chúa, lại có một khởi đầu mới và một cuộc đời mới.
Sau hàng loạt nghi lễ phiền phức khi vào phủ công chúa, ta đội khăn trùm đỏ ngồi trên giường, chờ tân lang của mình, Chu Phi.
Đợi đến đêm khuya, mới thấy Chu Phi say khướt trở về, đã say đến mức không biết trời đất, ngã xuống giường cưới liền bất tỉnh nhân sự. Ta vội sắp xếp cho các nha hoàn thay đồ cho hắn, dọn dẹp giường chiếu. Còn ta vẫn đội khăn trùm đầu, ngồi suốt đêm bên giường.
Sáng hôm sau, Chu Phi xoa đầu, tỉnh dậy sau cơn say, nhìn thấy ta vẫn mặc phượng quan hà bào, hắn giật mình, vội vàng xin lỗi.
"Khăn trùm vẫn phải do phò mã vén lên mới hợp lễ, nếu không thì không may mắn." Ta không trách hắn.
Hắn vội vàng dùng cây gậy lễ vén khăn trùm của ta lên, lướt nhìn ta một cái rồi nhanh chóng nhìn đi chỗ khác. Ta biết, sau một đêm dài vất vả, lớp trang điểm đậm kia có lẽ đã trở nên nhòe nhoẹt, nên ta đứng dậy, đi rửa mặt và thay quần áo.
Hôn lễ này coi như đã thành, dù chẳng ai trong chúng ta cảm thấy vui vẻ.
04
Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ