Truyện có chứa nội dung 18+, vui lòng không đọc nếu bạn chưa đủ 18 tuổi
Nắng ban mai nhè nhẹ chiếu vào vàng phơ trên khung cửa sổ tròn, cùng tiếng gió lướt qua chuông đồng phát ra âm thanh khẽ khàng. Đó là ngày mới của tháng Chín, với cái lạnh ẩm ương nhẹ nhàng. Trên khay gỗ được xếp gọn lặng là một xấp áo bông trắng, mỗi chiếc đều có một loại vải đặc biệt: từ gấm lụa sang trọng, đến tơ chỉ mỏng mềm, hay ba lớp bông gòn kín đáo phủ lên hai lớp vải lông cừu. Đây là khay áo của tiểu thư Tâm Anh, con cả của phủ Đô Hầu Bắc Công.
Theo phong tục hàng năm, mỗi bốn tháng trong lịch dương, phòng dệt sẽ chế tác ba trăm khay quần áo để gửi tới từng viện trong phủ, tuỳ thuộc vào nhu cầu của từng viện. Tâm Anh, nữ cả của phủ Đô Hầu Bắc Công thuộc dòng họ quan triều Bách Lạt, năm nay mười bốn tuổi, nhận được bốn mươi khay áo bông, hai mươi tám khay y phục, hai mươi khay giầy và mười khay chăn nệm gấm, đều được gửi đến viện Anh Hoa. Bà thị Du, người quản lý khu phòng dệt và kiểm kê, chịu trách nhiệm dẫn các nữ hầu mang khay đồ đi.
Năm mươi cô hầu sắp xếp thành ba hàng, thị Du mặc chiếc áo nâu sồng đứng giữa, đôi tay cầm tấm lụa mỏng vỗ nhẹ lên mỗi chồng áo bông trên khay. Sau khi kiểm kê xong và chuẩn bị các đồ cần thiết, bà gọi người cầm đèn lồng dẫn đường, tiếp theo là thứ tự các nữ hầu. Viện Anh Hoa, nằm ở phía Tây thuộc khu phủ Tam Kỳ, gồm mười buồng nhỏ và mười lăm buồng lớn, có sân vườn rộng mênh mông và mẫu đơn thắm thiết vẽ trên đường đi, nổi bật với sắc màu tươi thắm.
Khi đến trước cổng lớn của viện Anh Hoa, người cầm đèn lồng rút về phía sau và quỳ gối. Thị Du dừng lại và cũng quỳ xuống, sau đó các nữ hầu bê khay cũng lần lượt quỳ theo từng hàng.