Cố nhịn đau từ trên giường tuột xuống , nàng chạy đến bên cạnh Minh Thiên Mạch, đẩy cơ thể hắn, nhưng không
thấy hắn phản ứng, Lôi Dĩnh có chút hoảng sợ, chạy đến cửa phòng bệnh
kêu lên “Bác sĩ……… y tá……… có người ngất xỉu, mau đến cứu người!” Trong
giọng nói mang theo chút nghẹn ngào
Bác sĩ trực cùng y tá nghe được tiếng
gọi, liền nhanh chóng chạy đến, chờ tất cả mọi chuyện được xử lý tốt,
bác sĩ dặn dò mấy câu rồi rời khỏi phòng bệnh
Đợi cho tất cả trở về trạng thái ổn
định thì cũng là lúc kim đồng hồ chỉ mười một giờ, Lôi Dĩnh cho y tá rời đi, im lặng ngồi bên giường bệnh nhìn hắn , hắn không biết cách chăm
sóc mình , rõ ràng bị thương vẫn còn cố gắng đến thăm nàng, hắn muốn
khiến nàng phải mặc cảm tội lỗi sâu hơn sao?
Hắn nằm trên giường, gương mặt tái nhợt , cau mày, trong giấc mộng hắn rất bất an, miệng thi thoảng lại lẩm bẩm thành tiếng, bởi vì âm thanh quá nhỏ, Lôi Dĩnh không thể nghe rõ hắn
nói gì , chỉ có thể nghe thấy loáng thoáng vài câu
“Đừng rời bỏ anh………….đừng…………..”
“Tại sao ……….. luôn tổn thương anh………… tại sao”
Nước mắt vất vả lắm mới kềm lại được,
một lần nửa chảy xuống, nàng từ từ ngồi lên ghế, cúi đầu nhìn bàn tay
trái nắm chặt của hắn, thì ra hắn sợ mình bỏ đi, thì ra ngay cả giấc
mộng hắn cũng đau khổ như thế, mà nàng đã làm được những gì cho hắn? Xây dựng hạnh phúc của mình trên nỗi đau khổ của hắn, vậy thì nàng thật sẽ
hạnh phúc sao? Nàng nghĩ nếu như cả đời này không nhận được lời chúc
phúc của hắn vậy thì nội tâm nàng sẽ tự trách cả đời, làm sao có thể
hạnh phúc đây?
Đối với người đàn ông yêu nàng bằng cả sinh mệnh, nàng phải làm gì cho hắn bây giờ?
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, nàng chỉ lẳng lặng nhìn hắn, nước mắt trên mặt đã khô cạn
“Thiếu phu nhân, cô nên nghỉ ngơi”
Lôi Dĩnh nghiêng đầu sang chỗ khác nhìn về phía y ta không biết đã vào phòng từ lúc nào, nhỏ giọng hỏi “Mấy giờ rồi?”
“Đã trễ” Y tá dịu dàng trả lời
Lôi Dĩnh quay đầu lại, tầm mắt một lần
rơi vào người Minh Thiên Mạch, sau đó từ từ rút tay ra, giúp hắn đem tay bỏ vào trong chăn “Đỡ tôi trơ về thôi!”
Y ta bước lên trước, đỡ Lôi Dĩnh từ trên ghế dứng dậy, sau đó cẩn thận đỡ nàng ra khỏi phòng bệnh
“Chuyện tối nay không được nói cho
thiếu gia” Lôi DĨnh ngồi trên giường bệnh của mình dặn dò, chuyện này
nàng không muốn cho hắn biết
“Tôi biết” Y tá gật đầu nói, chuyện khách hàng dặn dò, người làm công như nàng không thể hồ đồ