Mười lăm tháng Tám đang đến gần, ai cũng thấp thỏm lo lắng, ngày nào cũng họp bàn chuyện ngăn địch. Hoa Thiên Cốt không thích tham dự, một mình vào bếp hào hứng làm bánh trung thu cho mọi người ăn.
Một tiếng chuông lớn vang lên trong điện, hình như là chưởng môn có điều gì quan trọng muốn nói. Khi Hoa Thiên Cốt chạy tới chính điện thì hầu hết mọi người đều đã có mặt.
Chưởng môn Thái Bạch, Phỉ Nhan, mặt mày căng thẳng ngồi chính giữa, những người xung quanh chờ đợi cũng đều cau mày.
Hoa Thiên Cốt ngồi xuống cạnh Khinh Thủy, thầm nghĩ Phỉ Nhan rõ ràng là chưởng môn phái Thái Bạch, sao da lại đen như thế? Làm hại nàng mấy tối liền thấy một chiếc áo choàng màu xanh thẫm bay về phía mình, còn tưởng lại gặp quỷ.
Phỉ Nhan bỗng cất lời: “Lúc nãy Lao Sơn vừa truyền tin đến, rạng sáng hôm nay bị đại quân yêu ma xâm phạm, xin chúng tiên Thái Bạch mau tới trợ giúp.”
Dứt lời, ai nấy đều sửng sốt.
“Chẳng phải hôm nay mới là Mười ba tháng Tám sao? Vì cớ gì bọn chúng lại xuất binh trước hai ngày?”
“Yêu ma vốn nham hiểm xảo trá, sao nói lời giữ lời được. Chẳng qua chúng muốn thừa dịp một số tiên phái hỗ trợ còn chưa tới, tốc chiến để chúng ta không kịp trở tay thôi.”
“Nếu thế trước kia bọn chúng cần gì phải đưa chiến thiếp, cứ đánh lén chẳng phải càng dễ dàng ư? Ta cho rằng bọn chúng làm thế là để giương đông kích tây, giam chân và kiềm chế sức mạnh của chúng ta, để chúng ta hiểu lầm mục tiêu công kích lần này của chúng là Lao Sơn, làm các tiên phái khác gần đó chạy tới cứu viện. Đi đường mất tối thiểu hai ngày, bọn chúng sẽ nhân cơ hội này tập kích một trong ba phái Thái Bạch Sơn, Thiên Sơn hoặc Trường Bạch Sơn.”
Hoa Thiên Cốt ngẩng đầu lên, thấy người vừa nói chính là Nhị Lang thần dẫn thiên binh thiên tướng tới tương trợ, phong thần tuấn tú, phong thái bất phàm.
Phỉ Nhan gật đầu: “Nhị Lang thần quân nói rất đúng, nhưng dù sao nhân lực yêu ma cũng có hạn. Lần này dường như chúng xuất ra tất cả binh lực, còn có Xuân Thu Bất Bại và hơn mười tên yêu ma đáng gờm, toàn bộ đều hướng về phía Lao Sơn. Có vẻ không còn lực lượng mà tập kích Trường Bạch Sơn, cho dù muốn tới thì ít nhất cũng phải cần hai ngày. Khi đó chúng tiên nếu về gấp chắc chắn sẽ kịp.”
Tất cả mọi người đều gật đầu.
“Đã như thế, vậy chúng ta hãy lập tức khởi hành tới Lao Sơn.”
***
Chúng tiên cưỡi kiếm bay khỏi Thái Bạch Sơn, bọn Hoa Thiên Cốt vì vết thương của Lạc Thập Nhất chưa khỏi hẳn nên ở lại chăm sóc.
“Không biết nhóm Hỏa Tịch sư huynh thế nào, có an toàn không?” Hoa Thiên Cốt luôn cảm thấy bất an, yêu ma gióng trống khua chiêng như thế giống như muốn khiến Thái Bạch Sơn trở nên vắng vẻ, nhưng nhất thời lại khó nói được rằng không ổn chỗ nào.
“Yên tâm đi, bên đấy có rất nhiều người, hơn nữa không phải Hỏa Tịch có chuông Thôi Lệ sao, chỉ cần cầm cự hai ngày, chúng tiên tới rồi nhất định sẽ đánh cho lũ yêu ma đó hồn phi phách tán!” Khinh Thủy an ủi nàng nói.
“Hy vọng là thế.”
Mười bốn tháng Tám, Bạch Tử Họa nhận được truyền âm, tiên phong cưỡi kiếm vượt biển đến Lao Sơn. Mọi người đều mừng thầm, chắc mẩm lần này không sao rồi.
Hỏa Tịch báo cáo lại chuyện đến giúp Hoa Thiên Cốt, rồi đoạt lại được chuông Thôi Lệ và xích Thuyên Thiên cùng với chuyện Sát Thiên Mạch đột nhiên đến ứng cứu. Bạch Tử Họa mặt không chút thay đổi gật đầu, nhìn xuống đống yêu ma lúc nhúc trên biển, thỉnh thoảng lại lên tiếng khiêu khích, nhưng chúng chỉ vây chứ không công, giống như đang đợi cơ hội chín muồi.
Bạch Tử Họa thầm suy tính, dường như có thể hiểu được dụng ý của bọn chúng, nhưng cuối cùng vẫn có một nút thắt không tháo nổi.
Đến chạng vạng, trời chiều ngả về Tây, đệ tử Lao Sơn kinh hoàng báo tin, hơn vạn yêu ma dưới biển chỉ trong tích tắc đã không còn thấy tăm hơi.
Bạch Tử Họa giật mình, cuối cùng hắn cũng biết nút thắt mãi không tháo được kia là gì, đó chính là thượng cổ thần khí kính Côn Luân đã bị Xuân Thu Bất Bại cướp đoạt giống như chuông Thôi Lệ và xích Thuyên Thiên. Nếu bọn chúng có thể hóa giải một phần phong ấn của chuông Thôi Lệ và xích Thuyên Thiên thì đương nhiên kính Côn Luân cũng có thể. Tuy rằng tạm thời vẫn chưa thể tự do đi xuyên không gian, nhưng di động tức thời chắc chắn là được, thế nên mới bày kế giương đông kích tây, điệu hổ ly sơn.
Hắn bấm tay nhẩm tính, bọn Hoa Thiên Cốt còn ở trong Thái Bạch Sơn, mà Thái Bạch Sơn bây giờ khẳng định là không thể chịu được một đòn của mấy vạn yêu ma, trong lòng không khỏi lo lắng. Bạch Tử Họa dặn dò vài câu, tiên phong cưỡi kiếm bay về Thái Bạch Sơn.
Một đoàn yêu ma đông nhung nhúc từ trên trời giáng xuống khiến Hoa Thiên Cốt kinh hãi suýt chút nữa rơi cằm.
Rõ ràng dưới chân núi phủ kín trận pháp và kết giới, ấy vậy mà đám Xuân Thu Bất Bại lại chẳng gặp bất cứ trở ngại nào, hiện ra ngay trước đại điện của Thái Bạch Sơn?
Mục đích của bọn chúng rất đơn giản, diệt sạch Thái Bạch Sơn, đào tim phổi Phỉ Nhan tìm khư đỉnh lấy hũ Luyện Yêu mà Thái Bạch Sơn bảo vệ. Sau đó nhân lúc chúng tiên cấp tốc bay qua đây cứu viện, trở lại Lao Sơn cướp thần khí, rồi lập tức tới Trường Bạch Sơn và Thiên Sơn.
Như thế chắc chắn sẽ khiến chúng tiên lúng túng, muốn cứu tất cả lại không cứu được chỗ nào. Nếu thuận lợi, chưa đến tối mai bọn chúng đã có thêm vài món thần khí trong tay.
Xuân Thu Bất Bại gật đầu khen ngợi kẻ nghĩ ra mưu kế này – Vân Ế, sở dĩ mấy năm qua việc cướp thần khí thuận lợi như thế đó là nhờ y bày mưu tính kế. Những người khác ngày ngày chỉ biết chém giết, toàn một lũ ăn hại.
Cạnh đó trên một chiếc giường sen lộng lẫy, bung rèm lụa mỏng, Tử Huân Thiển Hạ đang nằm trong đó, hoàn toàn không để ý đến cảnh giương cung bạt kiếm cực kì căng thẳng xung quanh mà ngủ say sưa.
Bóng đôi mi dài phủ lên gương mặt trắng nõn, mắt ngọc mày ngài như tranh vẽ, trên người từ đầu tới chân đều là tiên khí, không giống yêu ma chút nào.
Hiện giờ hai giới yêu, ma ngoài Sát Thiên Mạch luôn cà lơ phất phơ không thèm để ý chuyện gì, thực quyền nằm trong tay năm người, Xuân Thu Bất Bại và Sài Du của Ma giới, Lam Vũ Lan Phong và Khoáng Dã Thiên của Yêu giới, người cuối cùng chính là đọa tiên Tử Huân Thiển Hạ.
Bởi vì chỉ có Tử Huân Thiển Hạ mới biết cách hóa giải phong ấn của thần khí, cho nên bốn người kia cũng phải nhường nàng ta vài phần.
Lần này năm người cùng ra trận, đây là việc trước nay chưa từng có, từ đó có thể thấy quyết tâm cướp thần khí mạnh đến thế nào.
Xuân Thu Bất Bại chỉ muốn tốc chiến tốc thắng, cưỡi kiếm tiến lên, điên cuồng ngang ngược nói: “Lão già Phỉ Nhan, ban đầu bọn ta vốn định xử lý các ngươi sau cùng, nhưng không ngờ Thái Bạch Sơn lại có nhiều thần khí như vậy. Chỉ cần ngươi ngoan ngoãn giao hũ Luyện Yêu, xích Thuyên Thiên, chuông Thôi Lệ và đàn Phục Hy ra thì hôm nay ta sẽ cho các ngươi một con đường sống.”
Phỉ Nhan biết bọn chúng sở hữu kính Côn Luân, có thể đi đến tất cả mọi nơi trong Thái Bạch Sơn, không còn cách nào ngăn được. Dựa vào số tiên nhân ít ỏi còn ở lại và hơn ba ngàn đệ tử trong phái, đấu với chúng chẳng khác nào châu chấu đá xe, không có phần thắng.
Lão thân là chưởng môn Thái Bạch, tuy rằng mang trọng trách bảo vệ thần khí, nhưng dù sao vẫn có tư tâm. Mạng sống của hơn ba ngàn đệ tử và cơ nghiệp trăm năm của Thái Bạch đánh đổi hũ Luyện Yêu, lão không muốn có kết cục giống như Mao Sơn. Nhưng lũ yêu ma không bao giờ giữ chữ tín, có giao thần khí ra cũng không thể tránh khỏi cuộc tàn sát, cho nên biện pháp duy nhất chính là cố gắng kéo dài thời gian, kéo được tới đâu hay tới đó, đợi khi chúng tiên tới cứu viện, hoặc khi kì tích xuất hiện.
“Khỏi nhiều lời, thần khí sao có thể rơi vào tay yêu ma.”
Hoa Thiên Cốt ngẩng đầu nhìn Xuân Thu Bất Bại, nghĩ tới chuyện gã chính là kẻ đã giết Lâm Tùy Ý và cả Mao Sơn, lửa giận trong nàng phút chốc bốc lên ngùn ngụt.
Xuân Thu Bất Bại có tướng mạo ái nam ái nữ vô cùng kỳ lạ, gương mặt cũng nửa âm nửa dương. Giọng nói lúc đàn ông lúc đàn bà, khi thì dữ dằn khi thì mềm mại. Gã cười khinh miệt, vung tay lên, yêu ma ùa tới.
Lập tức ba nghìn đệ tử xếp thành ba lớp trong, ba lớp ngoài ở đại điện bày một trận pháp cực lớn, phòng thủ kiên cố, yêu ma trong trận đều bị vặn cổ, không thể tiến vào, đành phải lui bước.
Vân Ế nói gì đó bên tai Xuân Thu Bất Bại, Xuân Thu Bất Bại gật đầu.
Chưa để mọi người kịp phản ứng, Hoa Thiên Cốt đột nhiên thét lên: “Chưởng môn cẩn thận!” Đoạn Niệm lao ra nhưng chỉ chém đứt được một tay của đối phương, đã quá muộn.
Một yêu nữ có mái tóc màu xanh biếc không biết từ lúc nào đã ở phía sau trận pháp, thừa dịp mọi người chưa kịp chuẩn bị, một tay xuyên thẳng qua ngực Phỉ Nhan, đột phá chân khí bảo vệ trên người, móc quả tim máu chảy ròng ròng của ông ra. Tuy đã bị Hoa Thiên Cốt chém đứt một tay, nhưng trên người ả vẫn còn tận tám cái.
Mặt yêu nữ cũng xanh đậm, còn mọc cả rêu tảo, có vẻ là thủy yêu. Đôi mắt dài, nhỏ, quyến rũ lại giống như rắn độc, mái tóc dài bằng rong tung bay trong gió. Ả há miệng ăn cả quả tim của Phỉ Nhân vào bụng, sau đó thỏa mãn liếm ngón tay dính máu khiến tim mọi người đập dồn dập, quá ghê tởm, đó chính là yêu nhân Sài Du của Ma giới.
Ả dễ dàng né tránh công kích của mọi người, bất chợt biến mất, ra khỏi trận pháp, trở lại bên cạnh Xuân Thu Bất Bại, cất tiếng cười vừa nũng nịu như trẻ con khóc vừa chanh chua nói: “Không có hũ Luyện Yêu trong khư đỉnh.”
Chúng đệ tử thấy chưởng môn bị giết trong chớp mắt thì hỗn loạn, tiếng khóc ai oán đau khổ không ngừng vang lên.
Hoa Thiên Cốt cùng mọi người đỡ lấy Phỉ Nhan, thật không ngờ yêu ma lại dùng kính Côn Luân lẻn ra sau đánh lén. Chân khí của Phỉ Nhan tản đi khắp nơi, trong lúc hấp hối truyền âm bảo sư đệ Phỉ Thanh và Phỉ Sắc phải bảo vệ thần khí cùng phái Thái Bạch an toàn, lập tức truyền ngôi vị chưởng môn cho Phỉ Ngữ rồi dặn Hoa Thiên Cốt, hy vọng nàng có thể nghĩ cách đưa thần khí ra khỏi núi, sau đó lão nhắm mắt lại.
Hoa Thiên Cốt hiểu dụng ý của lão chưởng môn, nhưng nàng sao có thể một mình chạy trốn, trơ mắt nhìn mấy nghìn người bị tàn sát!
Hiện giờ phong ấn của hũ Luyện Yêu chưa được giải trừ, nên không thể sử dụng. Trong tay yêu ma còn kính Côn Luân, xích Thuyên Thiên chắc chắn không thể giam giữ bọn chúng, cho nên chỉ có thể dựa vào đàn Phục Hy.
Vì thế tất cả đệ tử đều rút vào trong. Một mình Hoa Thiên Cốt ngồi đánh đàn trên đỉnh điện, cố gắng kéo dài thời gian chờ cứu binh đến.
Mấy vạn yêu ma vừa nghe thấy tiếng đàn, tâm trí ngay lập tức bị khống chế, buông vũ khí thành một đống. Bọn Xuân Thu Bất Bại cũng chỉ có thể phong bế thính giác, không dám tiến lên. Nếu tiếp tục bọn chúng chắc chắn sẽ thương vong nghiêm trọng, bèn vội vàng dùng kính Côn Luân đưa tất cả yêu ma về nhị giới, chỉ để lại một số ít có pháp lực cao cường, tập trung bế khí, phong tỏa năm giác quan, ngồi quây lại thành một nhóm.
Sài Du sờ cánh tay bị chặt đứt của mình, trong mắt ánh lên vẻ nghiền ngẫm. Một luồng sáng nhạt màu xanh thoáng hiện trên người ả, cánh tay mới từ từ mọc ra như cây cối đâm chồi nảy lộc, nhưng lại giống tay của một đứa bé, mập mạp mềm mại, khác mấy cánh tay kia rất nhiều.
“Ta dùng kính Côn Luân đi qua giết con nhóc đó được không?”
“Nó đang đánh đàn Phục Hy, cho dù ngươi có kính Côn Luân cũng không thể tới gần được.” Vân Ế dữ tợn nhìn chằm chằm vào Hoa Thiên Cốt, trong mắt ngập tràn căm hận.
“Vậy phải làm sao đây? Thời gian có hạn, chẳng lẽ chúng ta lại ngồi chờ?”
“Đàn Phục Hy là thần vật thời thượng cổ, không dễ dàng khống chế, nó chỉ là một con nhóc đáng mấy tu vi, mỗi lần lướt dây đàn là mỗi lần tự thương tổn. Nó có thể đàn liên tục trong bao lâu? Chúng ta không phải vội, đợi đến lúc nó sức tàn lực kiệt là có thể dễ dàng cướp được đàn Phục Hy rồi. Hơn nữa Lam Vũ Lan Phong và Khoáng Dã Thiên đang dùng búa Bàn Cổ chặn đường bọn chúng, chắc chắn sẽ về nhanh thôi. Đến lúc ấy còn sợ không hạ gục được đàn Phục Hy của nó sao? Hơn nữa ta tin chuông Thôi Lệ và xích Thuyên Thiên cũng ở trong tay con nhóc đó.”
Sài Du, Xuân Thu Bất Bại đều khó hiểu nhìn Vân Ế: “Nó là?”
Y cười lạnh: “Mao Sơn chưởng môn, Hoa Thiên Cốt…”
Bất thình lình Tử Huân Thiển Hạ nói mơ gì đó, như bị tiếng đàn làm giật mình tỉnh giấc từ trong mộng đẹp, bối rối vén rèm lên.
“Là ai đang gảy đàn, Bạch Tử Họa tới đây ư?”
Trời chiều bóng ngả về Tây, hào quang lấp lánh, ánh tà dương đỏ như máu, nhỏ từng giọt giống đang than khóc.
Lạc Thập Nhất gắng gượng trong điện, Nghê Mạn Thiên vội vàng đỡ lấy hắn.
“Tình hình bên ngoài thế nào?”
“Thiên Cốt đang dùng đàn Phục Hy ngăn cản bọn chúng, nhưng không biết còn cầm cự được bao lâu?” Khinh Thủy lo lắng, cứu binh chưa tới, bọn họ không thể ngồi chờ chết như thế này được.
Lạc Thập Nhất gật đầu, nhìn xung quanh, đột nhiên hoảng sợ la lên: “Đường Bảo? Đường Bảo đâu rồi?” Không phải cũng ở ngoài với Hoa Thiên Cốt đó chứ, nguy hiểm lắm!
“Hả, ơ đúng rồi, Đường Bảo chạy đâu rồi? Lúc nãy muội còn thấy nó lo lắng gào khóc, nói gì mà phải gọi cha đến cứu Thiên Cốt…”
“Cha?” Trong đầu Lạc Thập Nhất hiện lên hình ảnh một con sâu giống hệt Đường Bảo, đầu đội mũ cỏ, vuốt chòm râu, ngậm tẩu thuốc. Bề ngoài nghiêm túc nhưng đầu Lạc Thập Nhất lại xoay mòng mòng, nếu gặp cha Đường Bảo thật thì hắn phải gọi là gì bây giờ?
Hắn vội vàng dùng quan vi muốn tìm xem Đường Bảo ở đâu, nhưng bị tiếng đàn Phục Hy quấy nhiễu, nên không thể nhìn thấy bất cứ thứ gì.
Trên đỉnh điện, Hoa Thiên Cốt đã sắp không cầm cự nổi, kiệt sức gục lên đàn. Để không hao tổn chân khí quá nhiều, cứ cách một lúc, nàng mới khẽ gảy dây đàn, đàn chỉ có âm chứ không có điệu.
Bọn yêu ma đều lộ ra vẻ mất kiên nhẫn, nhưng dưới tiếng đàn lại chỉ phòng thủ chứ không tấn công được. Riêng Tử Huân Thiển Hạ lại khẽ tựa lưng vào giường, nghe như mê say.
Mặc dù thấy rõ người đánh đàn không phải là Bạch Tử Họa, nhưng nàng ta nhận ra ánh sáng bạc của đàn Phục Hy. Những hình ảnh quá khứ không ngừng hiện lên, ai cũng phong bế năm giác quan, nhưng nàng ta lại để mặc bản thân bị khống chế một nửa lí trí, say mê trong tiếng đàn, không chịu đi ra.
Bỗng tiếng đàn của Hoa Thiên Cốt càng lúc càng chậm, không ra nhịp điệu. Tử Huân Thiển Hạ không vui đưa tay lên cao búng một cái, vô số đóa hoa màu tím bay lên không trung, xoay tròn hợp thành một đường thẳng, phóng vụt về phía Hoa Thiên Cốt, hương hoa kỳ lạ ùn ùn kéo đến.
Hoa Thiên Cốt đành phải gảy đàn nhanh hơn chống đỡ, nhưng mùi hương kia lại bám cực dai, khiến người ta mơ màng muốn đổ ập xuống, ngủ một giấc dài ba kiếp. Nàng không thể phong bế khứu giác, chỉ đành liên tục lẩm nhẩm tâm chú.
Tử Huân Thiển Hạ vừa lòng cong miệng: “Đàn rất hay, tuy kém Tử Họa nhiều, nhưng tất cả những khúc nhạc mà đàn Phục Hy tấu lên quả nhiên đều là nhân gian thất truyền. Tiếp theo gảy khúc ‘Triêu Lộ Cửu Thiên’ được không?”
Hoa Thiên Cốt cố gắng chống đỡ từng đợt công kích của nàng ta, trong lòng thầm mắng đồ biến thái, lại còn dám gọi Tử Họa Tử Họa thân thiết như thế nữa! Dưới tiếng đàn Phục Hy nàng ta không những không bị khống chế mà còn đánh trả, mà lí do tấn công Hoa Thiên Cốt lại là muốn nghe tiếng đàn. Nếu cứ tiếp tục như thế, sợ rằng Hoa Thiên Cốt không cầm cự được đến đêm, hơn nữa cứu binh chắc phải ngày mai mới tới được.
Sư phụ ơi, người ở đâu, đồ nhi rất nhớ sư phụ!
Trời dần tối, trăng lên cao, Hoa Thiên Cốt vẫn dựa vào chân khí mọi người truyền cho chống đỡ lại Tử Huân Thiển Hạ. Đám người Xuân Thu Bất Bại lui về phía sau hơn mười bước để tránh bị hai bên ảnh hưởng.
Hoa Thiên Cốt thấy nếu cứ tiếp diễn thế này thì thật không ổn, bỗng mở miệng nói: “Tử Huân tiên tử, hôm nay là Mười lăm tháng Tám, chúng ta đánh lâu như thế không mệt thì cũng đói bụng, dừng lại ăn bánh trung thu được không?” Bọn Lạc Thập Nhất, Sóc Phong đứng trong điện đều lo lắng nhìn nàng, không biết nàng muốn làm gì.
Tử Huân Thiển Hạ khẽ cười một tiếng: “Nhóc con cũng thật thú vị, sống chết còn chưa biết đã lo chuyện ăn bánh trung thu.”
Hoa Thiên Cốt không gảy đàn nữa, chớp mắt nói: “Nếu chắc chắn ngày mai ta sẽ không được nhìn thấy mặt trời nữa, không bằng ăn no rồi nghĩ về những chuyện khác có phải hay hơn?”
Tử Huân Thiển Hạ đứng giữa không trung, bộ cánh lụa màu tím bay phấp phới: “Ngươi muốn ăn thì ăn đi, ăn no rồi lại đánh đàn cho ta nghe.”
Hoa Thiên Cốt nheo mắt cười, dáng vẻ có vài phần giống Đông Phương Úc Khanh.
“Quả nhiên sư phụ nói đúng, Tử Huân tỷ tỷ vừa xinh đẹp dịu dàng, lại vừa thông tình đạt lý.”
“Sư phụ của ngươi?”
“Chính là Trường Lưu thượng tiên Bạch Tử Họa đó!”
“Tử Họa… Tử Họa, chàng mà cũng chịu nhận đệ tử ư?” Mặt Tử Huân Thiển Hạ dại ra, có chút lơ đễnh. Chẳng lẽ nàng ở Ma giới bế quan lâu quá rồi sao?
“Thì ra, thì ra ngươi là đồ đệ của Bạch Tử Họa, thảo nào có đàn Phục Hy. Tử Họa… chàng có nhắc đến ta ư?”
Một mâm bánh trung thu bay đến tay Hoa Thiên Cốt, nàng cầm một cái cho tọt vào miệng, ngắc ngứ nói không rõ: “Đương nhiên là có rồi, trước kia Tử Huân tỷ tỷ ở trên thiên đình chưởng quản tất cả mùi hương trong nhân gian, cũng là một trong số các thượng tiên.” Những điều này tất nhiên không phải là sư phụ nói cho nàng, mà là nàng đọc được từ trong “Lục giới toàn thư”.
“Tỷ tỷ, chị có muốn nếm thử một miếng không? Bánh này là ta tự làm đấy, ăn rất ngon, sư phụ thường khen ta nấu ăn giỏi!”
Một chiếc bánh trung thu trong mâm từ từ bay đến trước mặt nàng ta.
“Tử Họa chàng ấy… cũng biết khen người khác ư?” Tử Huân Thiển Hạ cầm bánh trung thu lên ngẩn người, giống như chiếc bánh đó là mặt của Bạch Tử Họa.
Bọn Vân Ế luống cuống muốn tiến lên, sao nàng ta có thể không đánh mà nói chuyện vớ vẩn với kẻ địch, giờ còn ăn đồ của chúng nữa, nhỡ có độc thì làm thế nào? Xuân Thu Bất Bại giang tay ra ngăn cản, nheo con mắt phượng quyến rũ lại, hứng thú nhìn cảnh tượng trước mắt.
Tử Huân Thiển Hạ nâng bánh trung thu lên cẩn thận thưởng thức, vị ngọt tan nơi đầu lưỡi, như sấm sét giữa trời quang. Đã bao lâu nàng ta không nếm thứ gì rồi, vị giác thoái hóa hết cả, cũng quên rằng thì ra đồ ăn lại tuyệt như thế.
Nhân bánh được làm từ một trăm loại quả, mềm mà không nhũn, ngọt mà không ngấy, bánh ăn đã xong nhưng vị vẫn chưa dứt. Khóe miệng Tử Huân Thiển Hạ rõ ràng đang cười, nhưng dưới ánh trăng lại tái nhợt và tràn ngập bi thương.
Vẻ mặt như thế ngay cả Hoa Thiên Cốt nhìn thấy cũng phải xót xa. Nàng phủi tay, lấy vạt áo lau miệng: “Tử Huân tỷ tỷ, ta ăn no rồi, muốn nghe khúc nào không, ta đàn cho tỷ.”
“Ăn nhanh thế sao?”
“Ha ha, chẳng lẽ tỷ tỷ nghĩ ta muốn dùng đồ ăn để kéo dài thời gian?”
Tử Huân Thiển Hạ nhìn nụ cười trong sáng của cô bé, tưởng tượng ngày qua ngày nàng vui vẻ thế nào hầu hạ bên gối Bạch Tử Họa, trong lòng vừa hâm mộ lại vừa đau khổ.
“Nếu ta giết ngươi, dựa vào tính cách của Bạch Tử Họa, nói không chừng sẽ đến tìm ta tính sổ, vậy là ta có thể gặp chàng rồi.” Tử Huân Thiển Hạ đột nhiên ngẩng đầu nói.
Hoa Thiên Cốt rùng mình, giả vờ vui vẻ: “Tỷ tỷ nói đùa rồi, sống chết có số, phú quý do trời. Tính cách của sư phụ tỷ không phải không biết, sao người có thể tìm tỷ để báo thù cho ta được?”
“Đúng vậy, Bạch Tử Họa vô tâm vô tình, sao có thể nhúng tay vào vận mệnh của người khác?” Tử Huân Thiển Hạ sâu kín nói, vươn tay sờ lên ấn ký màu đen trên mi tâm biểu tượng cho đọa tiên, sự bi thương trong mắt càng nhiều.
Hoa Thiên Cốt vội vàng nói: “Kĩ thuật điều chế hương của Tử Huân tỷ tỷ Lục giới không ai sánh bằng, từ nhỏ Hoa Thiên Cốt đã cảm thấy rất thích hương liệu, hôm nay khó khăn lắm mới gặp được tỷ tỷ, chúng ta luận bàn một chút được không?” Hoa Thiên Cốt cố gắng kéo dài thời gian, tranh thủ hồi phục chân khí.
Đây là lần đầu tiên Tử Huân Thiển Hạ thấy có người dám lấy hương liệu ra khiêu chiến mình, không kìm được cười nói: “Được, nếu ngươi thắng, chuyện này ta sẽ không nhúng tay vào nữa. Nếu ta thắng, ta không cần những thần khí khác, chỉ lấy đàn Phục Hy, ngươi thấy thế nào?”
“Được.” Hoa Thiên Cốt mỉm cười gật đầu, mọi người trong điện đều vô cùng lo sợ.
“Nhưng chắc chắn Thiên Cốt không thể bì được với tỷ tỷ, để công bằng tỷ tỷ cho Hoa Thiên Cốt ra đề được không? Mỗi người đưa ra một loại hương liệu do mình bào chế, sau đó đối phương sẽ đoán thành phần và cách pha chế, không đoán được thì coi như là thua.”
Tử Huân Thiển Hạ gật đầu: “Ngươi là đồ nhi của Tử Họa, để tránh người khác nói ta cậy lớn bắt nạt bé, ta đưa ra ba loại hương liệu, chỉ cần ngươi có thể đoán được một thứ thì thắng.”
Hoa Thiên Cốt lau mồ hôi trong lòng tay, nhìn trời đêm, vốn hy vọng bóng áo trắng của sư phụ mau mau xuất hiện, nhưng không biết vì sao giờ khắc này lại có chút tuyệt vọng.
Thấy hai người ở trên không lấy hương quyết đấu, mọi người phía dưới đều căng thẳng tập trung quan sát.
Tử Huân Thiển Hạ lấy một chiếc túi hương màu đỏ từ trong khư đỉnh ra, ném vào trong tay Hoa Thiên Cốt.
“Mùi hương này có tên là Bồ Tát Tam Sinh, ba kiếp, tựa ảo mộng hoang đường, người vô tình, âu cũng là thiên ý…”
Hoa Thiên Cốt đưa lên mũi khẽ hít một hơi, ban đầu có một số mùi gần như không thể ngửi thấy, sau đó như thủy triều kéo tới, cuộn trào mãnh liệt, đậm đà mà sâu kín, khiến người ta say mê không thể kiềm chế. Hương cách trăm dặm vẫn thoang thoảng, mọi người dưới điện và yêu ma cùng bước vào ảo cảnh, trăm năm đời người vùn vụt trôi qua trước mắt, nước mắt vui sướng, âu sầu, đau khổ tất cả đều trở nên rõ ràng như mới hôm qua. Vì thế có người khóc váng lên, có người cười vui vẻ, cả Thái Bạch Sơn bỗng trở thành sân khấu kịch.
Hoa Thiên Cốt còn ít tuổi, trước mắt không ngừng hiện lên chúng sinh trăm vẻ, khẽ thở dài một tiếng, cảm giác âu sầu bỗng nhiên trỗi dậy. Nhưng rất nhanh nàng đã khôi phục tỉnh táo, khẽ thổi vào túi hương, sau đó mùi hương dày đặc dần tỏa ra, khiến người ta đau như bị kim châm từ đầu đến chân, trong lòng chợt lạnh, tâm trí cũng trở nên tỉnh táo vô cùng. Ân ái bi hoan cõi trần nháy mắt hóa thành hư không ảnh ảo, quay đầu lại nhìn tựa đã trăm năm.
“Bồ Tát Tam Sinh, hay cho giấc mộng kê vàng…”[1] Hoa Thiên Cốt liên tục gật đầu: “Mùi hương này tỷ tỷ dùng hai lạng Sạn hương, bốn lạng Kê Thiệt hương. Đàn hương, Xạ hương, Nhũ hương mỗi loại hai lạng. Trầm hương bảy lạng hai chỉ, Mã Nha tiêu một chỉ, Linh Lăng hương bốn chỉ[2], Hoắc hương sáu chỉ, Pháp Chế Giáp hương hai chỉ, ngoài ra còn có nửa chỉ Long Não, tất cả trộn vào nhau. Trừ Long Não ra, các thứ khác đều giã nhuyễn. Lấy một chỉ than củi và muối hòa với mật ong, nặn thành hạt to, bọc trong giấy thếp vàng, cho vào ấm sứ đun sôi hơn mười lần, đun xong đóng kín, qua bảy ngày mới được lấy ra, đúng không?”
[1] Giấc mộng kê vàng bắt nguồn từ truyện “Chẩm trung ký” của Thẩm Ký Tế đời Đường. Chuyện kể rằng, có một chàng thư sinh nghèo họ Lư. Một hôm, nhân chuyến đi chơi, anh ta vào nghỉ trong một quán trọ. Lúc chủ quán trọ bắc nấu một nồi kê vàng, thì chàng trai lên giường đi ngủ. Trong giấc ngủ, chàng trai mộng thấy mình lấy vợ sinh con, sự nghiệp thuận buồm xuôi gió, tận hưởng vinh hoa phú quý, cuộc sống sung sướng, thoải mái ấy cho đến hết đời. Nhưng khi tỉnh dậy, kê vàng vẫn còn chưa chín. Câu này mang ý nghĩa đời người như giấc mộng, tất cả sang hèn, giàu nghèo, đều chỉ là chiêm bao.
[2] 10 chỉ bằng 1 lạng.
Tử Huân Thiển Hạ nheo mắt nhìn Hoa Thiên Cốt, vẻ kinh ngạc lướt qua đáy mắt. Có vẻ nàng ta đã coi thường cô bé này rồi, tuy nhỏ tuổi nhưng dù sao cũng là đồ nhi của Tử Họa.
Vì thế nàng ta lấy túi hương thứ hai từ trong khư đỉnh ra.
“Tên mùi hương này là Đồ Mê Huân Phong, gặp gió tán hương, lặng gió vô vị.”
Hoa Thiên Cốt nhận lấy, đón gió thổi tới. Mùi hương kia có năng lực vô cùng kỳ quái, bay theo gió nhưng không tản ra khắp nơi, lướt qua lá cây nhiễm màu xanh biếc, lướt qua hoa hồng lại dính hồng nhan, dưới ánh trăng chúng biến thành những sợi sương ảo màu sắc rực rỡ tung bay. Người thấy thì ưu thương, cỏ cây lại vui sướng, rung rinh lá cành trong gió, mặc sức vui vẻ nhảy múa. Hoa Thiên Cốt càng thấy khâm phục Tử Huân Thiển Hạ.
“Thế gian này có mùi hương thấu hiểu vạn vật, quả nhiên là cực phẩm. Hương Đồ Mê Huân Phong này là hỗn hợp của hai mươi bốn loài hoa đến mùa nở ở trong giai đoạn cực thịnh sắp tàn, mỗi loại một chỉ, hơn nữa còn có Trầm Thủy hương, Đinh Tử hương, Kê Cốt hương, Đâu Lâu Bà hương, Giáp hương, Huân Lục hương, Bạch Đàn hương, Thục Tiệp hương, Thán Mạt mỗi loại hai lạng. Linh Lăng hương, Hoắc hương, Thanh Quế hương, Bạch Tiệm hương, Thanh Mộc hương, Cam Tùng hương mỗi loại một lạng. Tước Đầu hương, Tô Hợp hương, An Tức hương, Xạ hương, Yến hương mỗi loại nửa lạng. Ngoài Thán Mạt, tất cả đều trộn lẫn với rượu xay nhuyễn, sau đó khử mùi rượu đi, hòa vào mật trắng, để trong bình sứ, lấy giấy dầu bịt kín lại, không được để hở. Đến tháng Mười Một thì lấy ra dùng, tỷ tỷ, ta nói đúng không?”
Mặt Tử Huân Thiển Hạ càng tái mét: “Đúng, rất đúng, không sai chỗ nào.” Chẳng lẽ trên đời này lại có người có khả năng điều chế hương hơn nàng ư?
“Túi hương cuối cùng này, tên là Quỷ Họa Thương Lụy. Người đau lòng có thể ngửi thấy, người không đau không thấy, đau càng sâu mùi càng đậm, càng ngửi càng thấy bi thương.”
Hoa Thiên Cốt nắm trong tay, ngửi đi ngửi lại như một con thú nhỏ tìm kiếm thức ăn, thế nhưng vẫn không ngửi ra mùi, không khỏi căng thẳng. Nàng bình ổn tâm trí, nhắm mắt lại, cố gắng ngửi. Bỗng gương mặt của sư phụ hiện lên, trái tim nàng như quặn thắt, đau đến không gượng người dậy nổi, đồng thời mùi hương cũng phả vào mặt, xốc thẳng lên làm mũi nàng cay cay, chỉ muốn bật khóc. Hoa Thiên Cốt vội vàng trả lại túi hương cho Tử Huân Thiển Hạ, phong bế khứu giác của mình. Trong ba mùi hương, loại này là tuyệt nhất, nhưng không hiểu sao nàng lại không thích nhất, chỉ miễn cưỡng cười nhạt một tiếng.
“Mùi này ta cũng đoán được, tỷ tỷ dùng nửa lạng Hắc Giáp Trầm, một chỉ Đinh Hương, một chỉ vụn trà Tích, năm phần trấu rang với Uất Kim đỏ. Một muỗng Xạ hương, một đấu Định Phấn, một chỉ mật ong trắng. Hương cỏ Mao một lạng năm chỉ, Tế Tân một lạng năm chỉ, Linh Lăng hương một chỉ ba phần, táo rừng một lạng, Xuyên Tiêu hai lạng năm chỉ, Hoắc hương một chỉ sáu phần, cỏ Thiên Kim ba chỉ sáu phần, Nga Truật một lạng bảy chỉ ba phần. Sau đó nghiền vụn tất cả, đầu tiên cho Xạ hương hòa vào nước trà Tích đã lọc sạch, sau đó bỏ Trầm hương, rồi Đinh hương, Uất Kim. Tiếp theo cho Định Phấn, Tế Tân, mật ong đến khi hỗn hợp trở nên sền sệt, cho tiếp vào ấm Tử Sa, ủ hơn một tháng rồi lấy ra đốt. Khi đốt lấy đá Vân Mẫu hoặc Ngân Diệp Sấn Chi, bắc trên ba hòn đá lửa, không thể để lửa tắt, giữ càng lâu càng tốt, cuối cùng cho thêm nước hoa Tường Vi vào nữa. Tỷ tỷ, ta nói đúng không?”
Tử Huân Thiển Hạ nhắm mắt lại, nét mệt mỏi thoáng qua làm nàng ta già đi rất nhiều. Dù sao nàng cũng sống lâu hơn cô bé kia, trăm năm qua, bao lần vượt núi non, bao lần tới chân trời, mỗi loại thảo dược nàng đều tự mình nếm, mỗi loại hương đều là nàng đích thân tạo ra, nhưng cô bé mười hai, mười ba tuổi trước mặt nàng đây đã nhìn thấy gì, trải qua những gì mà lại có tài điều hương đến thế. Thiên phú đến vậy, nàng có muốn ghen tị cũng không được.
Hoa Thiên Cốt nhìn nàng ta mỉm cười: “Thứ còn lại, chính là nước mắt của Tử Huân tỷ tỷ, cho nên khi ngửi mới thấy vị đắng cay trong đó, cũng bởi vậy mùi hương này mới có thể khiến người ngửi đau đớn như thế.”
Tử Huân Thiển Hạ thở dài một tiếng: “Tiếc là ngươi đã thành môn hạ của Tử Họa, nếu không ta thật muốn nhận ngươi làm đồ đệ, ngươi thông minh lại đáng yêu như thế, chàng tất nhiên sẽ không chịu nhường ta. Thôi, đến lượt ngươi.”
Bọn Khinh Thủy, Lạc Thập Nhất cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm. Cho dù Tử Huân Thiển Hạ có đoán được hết, thì bọn họ cũng hòa chứ không thua.
Nghê Mạn Thiên không thể tin nhìn chằm chằm vào Hoa Thiên Cốt, không ngờ nàng lại phân biệt được nhiều loại hương như thế. Nhìn vẻ bội phục tràn ngập trên mặt mọi người, nàng ta vừa căm ghét lại không cam lòng, bao nhiêu uy phong hôm nay đều bị Hoa Thiên Cốt cướp hết!
Hoa Thiên Cốt xoay bên trái rồi lại xoay bên phải, cuối cùng đưa một chiếc túi hương màu trắng vừa rơi xuống từ tay áo.
“Tỷ tỷ, đây là mùi hương ta điều chế trước kia, nhưng không có tên, nếu những mùi hương của tỷ tỷ đều có những cái tên hay như thế, chi bằng gọi nó là Ám Ảnh Lưu Quang nhé!”
Hoa Thiên Cốt ném qua cho Tử Huân Thiển Hạ, Tử Huân Thiển Hạ nắm để trước ngực, cúi đầu khẽ ngửi, bỗng thấy ngực thít chặt. Mùi hương thanh nhã đến vậy nàng chưa bao giờ được ngửi qua, giống như khai thông tất cả lỗ chân lông trên người, thoải mái nói không nên lời. Mùi hương tỏa rộng mà kéo dài, tựa như từ thời viễn cổ trôi tới. Cảm giác ấm áp mà thoải mái, an ủi vết thương trong lòng nàng, bản thân bỗng trở nên tỉnh táo, tâm trí cũng nhẹ nhõm hơn nhiều.
Nàng ngẩng đầu nhìn về phía Hoa Thiên Cốt, chỉ một đứa bé như thế, một tâm hồn trong sáng như thế mới tạo ra được mùi hương khiến người ta kinh ngạc dường đó. Đây là mùi hương trị thương, là mùi hương của hạnh phúc. Không cần đoán thành phần và cách chế tạo, chỉ riêng việc Hoa Thiên Cốt có thể chế ra mùi hương này thôi, nàng đã thua rồi.
Tử Huân Thiển Hạ say đắm ngửi túi hương kia, thật lâu vẫn không muốn buông. Hoa Thiên Cốt cầu còn chẳng được, không giục nàng ta chút nào, trong lòng thầm mong trời mau sáng đi.
“Tử Huân tiên tử, mau lên, đừng lãng phí thời gian nữa.” Vân Ế không chịu được, đành phải lên tiếng. Nếu kéo dài đến mai khi chúng tiên kéo đến, việc cướp thần khí càng trở nên khó khăn.
Tử Huân Thiển Hạ khôi phục tinh thần, tỉnh lại từ trong hương.
“Mùi hương này dùng nửa cân Hoàng Thục hương, hai chỉ quất thái lát. Bạch Phụ Tử, hương cỏ Mao mỗi loại nửa cân. vỏ cây Đinh Hương hai lạng, lá Hoắc hương, Linh Lăng hương, Bạch Chỉ, Sinh Kết hương mỗi loại bốn lạng. Hai lạng Hồi hương, Cam Tùng hai lạng rưỡi, Nhũ hương một lạng, Trầm hương hai lạng. Đơm vào túi lụa rồi để giữa ấm, không cho chạm đáy, ngâm trong nước mật, đun một ngày. Hai lạng Đàn hương hòa vào trong nước chè xanh, rồi cho một lạng Long Tiên hương, hai lạng Xạ hương, một chỉ Giáp hương vào. Sau đó gột qua bằng nước ao Tam Sinh, lấy cánh hoa đào phủ thành nhiều lớp lên, đậy kín ngâm trong nước trăm ngày…”
Ngoài ra còn có chút gì đó, nhưng nàng không thể nói rõ, vừa quen thuộc vô cùng, lại cực kì xa lạ. Xem ra nàng già thật rồi, ngay cả khứu giác cũng thoái hóa. Trận đấu này, nàng thua.
“Còn hai vị không đoán ra được. Tỷ tỷ nhận thua…”
Hoa Thiên Cốt nháy mắt mấy cái, mừng rỡ ra mặt.
“Tỷ tỷ quả thực rất giỏi, những cái khác đều đoán đúng. Còn hai vị trong hỗn hợp đó mà tỷ tỷ không đoán được chính là mùi hương trong tay áo ta và mùi hương bên gối sư phụ. Tỷ tỷ chưa từng ngửi thấy, không đoán được cũng không thể trách.”
Lòng Hoa Thiên Cốt không khỏi có chút áy náy, thật ra lần này cũng xem như nàng gian lận, nhưng nếu không vậy sao có thể thắng Tử Huân Thiển Hạ được. So ra thì việc bảo vệ đàn Phục Hy vẫn quan trọng hơn.
Tử Huân Thiển Hạ lảo đảo lùi lại hai bước, suýt chút nữa ngã từ trên không xuống.
Phải rồi, phải rồi, thảo nào nàng thấy nó vừa quen thuộc lại vừa xa lạ, bởi vì đó là mùi của Tử Họa và Hoa Thiên Cốt. Nàng tính đi tính lại, nghiên cứu tỉ mỉ, không ngờ lại xem nhẹ mùi hương cơ thể bọn họ.
“Mùi hương bên gối của sư phụ… sư phụ ngươi?”
“Đúng thế, sau khi làm xong túi hương, ta lén giấu trong gối của sư phụ, để lâu rồi mới mang ra đeo.” Hoa Thiên Cốt cười đắc ý, trước đây khi nàng đọc “Thất tuyệt phổ” nghiên cứu cách điều hương đã cố ý làm chiếc túi thơm chuyên hút mùi hương của sư phụ rồi mang theo bên người. Như vậy có thể cảm thấy sư phụ luôn ở bên nàng vậy.
Tử Huân Thiển Hạ nhìn túi hương kia ngẩn người, nắm chặt tay. Mùi hương của Tử Họa… Tử Họa…
“Thiên Cốt, đúng rồi, ta sẽ gọi muội là Thiên Cốt nhé, tỷ tỷ… tỷ tỷ lấy thứ gì đấy đổi lấy túi hương này của muội được không? Muội muốn gì cũng được tất! ‘Điều hương bí lục’ nhé? À không, muội đã giỏi lắm rồi, không cần thứ đó nữa. Thế, kiếm phổ hoặc là trăm năm công lực của tỷ tỷ được không? Bằng không, a phải rồi, chẳng phải mọi người muốn thần khí sao? Tỷ tỷ có Phù Trầm châu, vì mới chiếm được nên chưa kịp giải phong ấn, tỷ tỷ dùng Phù Trầm châu đổi lấy túi hương của muội được không?”
Tử Huân Thiển Hạ đột nhiên nói năng lộn xộn, làm tất cả mọi người đều sợ choáng váng.
Bọn Vân Ế và Sài Du vội vàng bay tới sợ nàng nhất thời kích động làm ra chuyện ngu ngốc. Tuy Phù Trầm châu là do một mình nàng giành được nhưng cũng không thể tặng không bọn chúng, há chẳng phải bọn họ điều động đại quân đến đây cũng thành vô nghĩa sao.
“Tử Huân tiên tử, ngươi điên à?”
Tử Huân Thiển Hạ quay đầu lại, mặt lạnh như băng, vung một tay lên, sấm sét vang trời, bọn Vân Ế đều bị đánh bay hơn mấy thước.
“Cút! Ai dám cản ta, ta giết kẻ đấy!”
Hoa Thiên Cốt thấy ấn kí giữa mi tâm nàng chuyển từ đen sang đỏ rực như máu, không nhịn được rùng mình một cái. Tuy sớm nhận ra Tử Huân Thiển Hạ đem lòng yêu sư phụ, nhưng nàng không ngờ chấp niệm lại sâu đến thế, ngay cả thần khí cũng cam tâm tình nguyện mang ra trao đổi, chỉ để lấy một cái túi hương nho nhỏ có mùi của sư phụ.
Chẳng hiểu vì sao, lòng nàng lại quặn đau, bỗng thấy cảm thông tột độ.
“Nếu tỷ tỷ thích, ta tặng cho tỷ tỷ cũng được, không cần lấy thần khí ra đổi.”
“Thiên Cốt!” Đám người Lạc Thập Nhất ở dưới điện sốt ruột gọi nàng, sợ nàng sẽ hành động theo cảm tính.
“Cám ơn muội…” Tử Huân Thiển Hạ mừng rỡ, lóng ngóng mỉm cười với nàng, đây là lần đầu tiên Hoa Thiên Cốt nhìn thấy trên gương mặt bi ai của nàng ấy lại có nét rực rỡ tỏa nắng như vậy.
“Chỉ có điều tỷ tỷ nói được làm được, món thần khí này muội cầm đi. Nếu không ta cũng không đành lòng nhận túi hương này.”
Tử Huân Thiển Hạ vung tay lên, lấy một viên ngọc xanh biếc vô cùng tinh xảo từ trong khư đỉnh ra đưa cho nàng. Hoa Thiên Cốt cẩn thận nhận lấy, hưng phấn nói không nên lời. Mọi người trong điện cũng không kìm được reo hò ầm ĩ.
Xuân Thu Bất Bại cười lạnh: “Sợ gì, tạm thời cho con nhóc đấy giữ, chút nữa chẳng phải chúng ta sẽ đoạt tất cả thần khí lại một thể sao?”
Sau trận đấu của Tử Huân Thiển Hạ và Hoa Thiên Cốt, Tử Huân Thiển Hạ cầm túi hương lui về sau màn, không quan tâm đến việc bên ngoài nữa.
Hai bên lại rơi vào tình cảnh vô cùng căng thẳng. Hoa Thiên Cốt tiếp tục đàn, ngăn cản đám yêu ma đang rục rịch. Nàng nhìn chân trời phía xa, thở phào một hơi, sắp sáng rồi.
Bỗng một bóng người màu xanh bay tới, đáp xuống bên phe địch. Xem ra người nọ có tu vi rất cao, trong lòng nàng không khỏi lo lắng.
“Cuối cùng ngươi cũng về rồi.” Người Xuân Thu Bất Bại chờ chính là Khoáng Dã Thiên, có y ở đây, cho dù là đàn Phục Hy cũng không ngăn được bọn chúng.
“Từ đó đến giờ vẫn chưa giải quyết xong à?” Giọng Khoáng Dã Thiên như tiếng chuông lớn, thân hình cường tráng, nửa cánh tay lộ ra ngoài, hiện lên một vầng sáng.
“Bọn chúng có đàn Phục Hy, dùng sóng âm ngăn cản, chúng ta căn bản đến lực đạo tấn công cũng không có, đang chờ ngươi đây. Bên kia thế nào rồi?”
“Yên tâm, mấy vạn thiên binh đã bị ta hạ hết. Người đang gảy đàn Phục Hy không là Bạch Tử Họa thì phải?”
“Đó là đồ đệ hắn mới nhận. Bạch Tử Họa đã bị chúng ta dụ tới Lao Sơn, giờ có lẽ cũng đang cưỡi gió sang đây. Ta bảo Lam Vũ mang thần khí theo để cản bước hắn, nhưng chắc chắn không thể giữ chân được lâu. Chúng ta phải hành động nhanh lên, nếu hắn mà tới thì thành công cốc hết.”
“Hả? Bạch Tử Họa chịu nhận đồ đệ? Lại còn nhận một con nhóc mới tí tuổi đầu như thế? Được đấy, hay là ta cũng nhận một đứa như con bé kia nhỉ, rồi để chúng nó đánh nhau? Ta không thắng nổi hắn thì để đồ đệ của ta thắng đồ đệ của hắn đi, nếu thế cuối cùng ta vẫn hòa, ha ha.”
“Ngươi đừng đặt thắng bại nhất thời trong lòng mãi như vậy, Yêu Thần xuất thế mới là chuyện thật sự quan trọng, đến lúc đó rồi cả Lục giới đều là của chúng ta.”
“Ngươi định bảo ta làm gì?”
“Vật có sinh mệnh sẽ bị đàn Phục Hy khống chế, nhưng vật chết thì không.”
“Ý của ngươi là?”
“Thế nên chúng ta mới đợi ngươi chứ.” Khi Xuân Thu Bất Bại tính kế luôn dùng giọng nữ nũng nịu.
“Tuy không bị tiếng đàn ảnh hưởng, nhưng nếu trúng sóng âm thì vẫn sẽ nát thây.”
“Còn kính Côn Luân nữa cơ mà, dùng mấy thứ nhỏ thôi, nhân trời tối chuyển động nháy mắt ra sau lưng nó, sao nó có thể phát hiện ra ngay lập tức được.”
“Ý hay, quá tuyệt.”
“Mau hành động đi, trong vòng nửa canh giờ chắc chắn sẽ xong.”
Khoáng Dã Thiên gật đầu, lấy một chiếc rương từ khư đỉnh ra, bên trong chất đầy các loại gỗ và các vật dụng đóng chi chít đinh. Ngón tay thô to của hắn thao tác linh hoạt còn hơn người thường đến mấy lần, chỉ chốc lát sau từ đống gỗ hắn đã đẽo gọt ra một con muỗi nhỏ xíu. Con muỗi gỗ này tuy nhỏ nhưng lại đầy đủ ngũ tạng, tất cả một trăm lẻ tám khớp xương trên thân đều có thể cử động.
Khoáng Dã Thiên mở lòng bàn tay ra, con muỗi nhỏ gãi chân, lắc cái đầu, đôi cánh trong suốt, giống hệt một sinh vật sống. Hắn giỏi nhất chính là làm thủ công, hoàn toàn không dựa vào pháp thuật cho nên chưa bao giờ bị người khác nhận ra, bất luận từ thứ nhỏ nhặt như ám khí đến chiến xa công thành to lớn, hắn hoàn toàn có thể dựa vào tay nghề điêu luyện bậc nhất của mình khai triển uy lực và độ chính xác đến tận cùng.
Sài Du đặt bàn tay xanh biếc lên mình con muỗi, tức thì cả người con muỗi bị biến thành màu xanh, sau đó ả chiếu kính Côn Luân, nó ngay lập tức biến mất trước mắt mọi người.
“Không sao chứ?”
“Trong người nó chứa đầy chất kịch độc mà ta đã tỉ mỉ điều chế, chỉ cần bị dính một chút thôi, con bé kia nhất định sẽ không thấy được mặt trời nữa.” Sài Du cười quyến rũ.
Hoa Thiên Cốt bỗng cảm thấy trên lưng mồ hôi lạnh không ngừng toát ra, dự cảm không lành khiến nàng nôn nóng. Chợt nàng thấy người vừa tới kia lấy ra hơn trăm cái nỏ gỗ đủ mọi kích thước.
Hoa Thiên Cốt thầm than không ổn, tuy pháp lực của bọn chúng rất mạnh nhưng không thể động thủ được dưới tiếng đàn Phục Hy, còn chỗ cung nỏ này không cần pháp thuật. Ngồi trong cơn mưa tên ào ào hết đợt này đến đợt khác như thế, liệu nàng có thể cầm cự được tới bao giờ?
Khoáng Dã Thiên vung một tay lên, trăm chiếc nỏ đồng loạt phóng tên, mỗi chiếc bắn một phát được cả trăm mũi, sức công phá rất mạnh, tầm bắn cực xa. Hắn dùng tốc độ kinh người xé toạc bầu trời đêm, mỗi lần cả vạn mũi tên lao đi đều như muốn bắn chết tất cả những người liên quan đến Thái Bạch Sơn.
“Tất cả mau vào trong điện, đóng hết cửa lại!” Hoa Thiên Cốt hét về phía bọn Lạc Thập Nhất.
Không dám chậm trễ một giây, tay nàng vội vàng lướt trên dây đàn chống đỡ, âm tên đánh nhau, từng đợt từng đợt mưa tên đều bị bẻ nát giữa không trung.
Nhưng nó vẫn lao lên ào ạt, không cho người ta có thời gian để thở.
Chỗ chân khí ít ỏi còn lại trong người Hoa Thiên Cốt cứ bị tiêu hao như thế, một mình nàng ở trên cao nghênh chiến với màn mưa tên rợn ngợp. Thiên không càng lúc càng sáng, mặt trời từ từ nhô ra khỏi đường chân trời, nàng cắn chặt răng liều mạng cầm cự. Nhưng đúng vào lúc quan trọng nhất, Hoa Thiên Cốt bỗng cảm thấy bên vai nhoi nhói, tay chân lập tức bủn rủn, không đánh được đàn nữa.
Chỉ nửa khắc sau, mưa tên không gặp trở ngại gì ào ào trút xuống, lực đâm cực mạnh. Hoa Thiên Cốt bị ba mũi tên ở giữa, hai mũi đằng trước đâm thẳng qua bụng và chân. Lần thứ ba bị bắn xuyên bả vai, nàng đau tới mức lăn từ trên không xuống, dùng chút sức cuối cùng cố gắng nhét đàn Phục Hy vào khư đỉnh.
Xong đời rồi, thật không ngờ nàng lại chết dưới làn mưa tên, nàng vẫn chưa được nhìn sư phụ lần cuối, nàng không muốn chết!
Đột nhiên quanh người hiện lên một lớp chắn sáng, nàng cúi đầu nhìn xuống, là do toàn bộ đệ tử phái Thái Bạch cùng Lạc Thập Nhất, Sóc Phong, Nghê Mạn Thiên bắn ra, ngăn cản trận mưa tên cho nàng. Tiểu Hồng và Tiểu Bạch cảm giác được chủ nhân gặp nguy hiểm nên dẫn theo một đội quỷ binh tới hỗ trợ.
“Đổi thành tên lửa.” Khoáng Dã Thiên ra lệnh, lập tức ánh đuốc như sao băng không ngừng lướt qua bầu trời.
Không còn đàn Phục Hy cản trở, yêu ma đồng loạt xông lên. Ba nghìn đệ tử Thái Bạch cùng lao vào trận mưa tên chém giết yêu ma, ánh đao ánh lửa bập bùng, cảnh tượng đáng sợ đến rùng rợn.
Hoa Thiên Cốt trôi bồng bềnh giữa không trung, lá chắn sáng tạo thành từ sức mạnh của đám người Lạc Thập Nhất, Sóc Phong, nhưng giờ họ cũng phải chiến đấu với yêu ma, sợ không cầm cự được bao lâu nữa.
Nàng nhìn móng tay mình đang chuyển dần sang màu đen, biết bản thân bị trúng độc, nhưng người lại không còn chút sức lực nào. Hoa Thiên Cốt từ từ thôi chuyển chân khí mà sư phụ truyền vào trong người nàng vận công ngăn cản, cố gắng cầm cự không để bị ngất.
“Mau vào đại điện.” Khinh Thủy vừa đánh vừa bay đến bên nàng, muốn kéo nàng vào trong điện.
“Cẩn thận phía sau!” Hoa Thiên Cốt hoảng sợ hét lên.
Khinh Thủy kéo nàng nên không kịp tránh, tuy trên người vẫn có vầng sáng bảo vệ, nhưng vẫn bị tên đâm xuyên qua tay.
“Tớ ổn mà, sao cậu lại trúng độc? Có nặng lắm không? Hoa cầm máu và Hồi Thanh đan đâu? Mau lấy ra đi!”
Hoa Thiên Cốt yếu ớt lấy chúng ra từ trong khư đỉnh, Khinh Thủy cuống quít giúp nàng uống, thấy ngay cả môi Hoa Thiên Cốt cũng biến thành màu đen, biết nàng trúng độc không nhẹ, căng thẳng đến mức bật khóc.
“Thiên Cốt, cậu đừng làm tớ sợ, viện binh sắp tới rồi, Tôn thượng cũng đang bay tới đây, cậu phải cố lên!”
Hoa Thiên Cốt gắng gượng mở mắt: “Sư phụ? Sư phụ sắp tới thật sao?”
“Đúng thế, người cách ngàn dặm truyền âm tới Lạc sư thúc hỏi tình hình chiến đấu bên này thế nào, hình như Lam Vũ Lan Phong mang thần khí tới cản đường, cho nên thời gian bị trì hoãn. Nhưng giờ thần khí đã lấy lại được, Tôn thượng đang đến đây với tốc độ nhanh nhất, cậu cố lên, một lúc nữa là người đến rồi!”
Hoa Thiên Cốt mặc dù trúng độc nặng, nhưng loại độc này của Sài Du nàng biết, cũng nắm được cách giải, chẳng qua chưa thể kiếm được thuốc giải ngay lập tức nên chỉ có thể vận nội công áp chế, không biết còn cầm cự được bao lâu. Nàng bỗng nhận ra điều gì đó, dùng hết sức đẩy mạnh Khinh Thủy lùi xa.
“Khinh Thủy, mau chạy đi!”
Khinh Thủy đang không hiểu tại sao, bỗng một bóng người xanh biếc hiện lên ở vị trí nàng vừa đứng lúc nãy.
“Không ngờ ngươi còn tỉnh táo như vậy.” Sài Du liếm ngón tay của mình, tí nữa thôi là ả móc được quả tim của con nhóc kia rồi.
Hoa Thiên Cốt biết không còn đàn Phục Hy cố thủ, mục tiêu đầu tiên của bọn chúng nhất định là tóm lấy nàng, moi tim khoét phổi cướp mấy món thần khí trong khư đỉnh.
“Ngươi chưa chết sao?” Sài Du cực kì hứng thú nhìn nàng, chưa có ai dính độc của ả mà cầm cự được lâu đến thế.
“Nực cười, ta mang tiên thân, chút độc của ngươi sao có thể làm khó ta được?” Hoa Thiên Cốt nhìn chằm chằm vào ả.
Khinh Thủy muốn bay tới cứu nàng lại bị Vân Ế chặn đứng.
Sài Du gật đầu cười: “Phải, phải, phải! Đợi đến khi ta moi tim ngươi, rồi nhìn xem quả tim tiên của ngươi được làm bằng gì nhé?”
Tay Sài Du xuyên thẳng qua lớp màng chắn, nháy mắt đã tới trước ngực Hoa Thiên Cốt. Bỗng một ánh sáng tím chợt lóe lên, ả vừa cúi đầu đã thấy tay bị chặt đứt.
Sửng sốt một lát, ả nhìn Hoa Thiên Cốt đang thở dốc không ngừng mà cười sặc sụa: “Được, được lắm, trúng độc nặng như thế còn điều khiển kiếm được. Hôm nay ngươi chém đứt hai cánh tay của ta, thù này không báo, ta không phải Sài Du!”
Hai mắt Sài Du bỗng đỏ thẫm lại, lưỡi trong miệng khè ra dài như lưỡi rắn. Sáu cánh tay còn lại, một tay bóp chặt cổ Hoa Thiên Cốt, bốn tay khác nắm lấy hai chân và hai tay nàng, như muốn xé xác nàng ra làm năm mảnh, cánh tay còn lại đang chuẩn bị xộc thẳng vào lồng ngực trái Hoa Thiên Cốt.
Hoa Thiên Cốt bị giữ chặt, cả người đau đớn, tự nhủ giờ là chết thật rồi.
Đột nhiên nghe thấy một giọng nói uy nghiêm xen lẫn tức giận từ trên không: “Ngươi không cần cả sáu cánh tay còn lại nữa phải không?”
Sài Du sửng sốt, nhất thời chân tay bủn rủn, chưa kịp phản ứng thì một luồng ánh sáng sắc như dao phóng vụt tới, vèo một cái chém đứt hết sáu cánh tay còn lại. Ả ta đau đớn, ngã lăn ra đất.
Hoa Thiên Cốt mất chỗ dựa từ từ rơi xuống, mặt trời đỏ sớm mai đồng thời cũng nhô lên khỏi đường chân trời. Nàng ngẩng đầu, một thân đỏ rực, cưỡi phượng hoàng, mái tóc tím tung bay tựa Thượng đế nhìn xuống nhân gian, không phải Sát Thiên Mạch thì là ai nữa.
“Tỷ tỷ…” Hoa Thiên Cốt cảm động, bỗng trước mắt tối sầm, không thể cầm cự được nữa.
Đột nhiên nàng rơi vào một vòng tay ấm áp, xa trông vạt áo trắng tung bay.
Sư phụ? Là người ư? Cuối cùng người cũng tới rồi!
Nàng cố gắng mở mắt, một luồng sáng màu bạc rọi thẳng đến, nàng nhìn thấy nụ cười ấm áp nhất, đẹp nhất thế gian này.
“Đông Phương! Đông Phương?! Sao huynh lại ở đây? Nơi này nguy hiểm lắm! Đi mau đi!” Hoa Thiên Cốt thấy hắn vừa mừng vừa sợ lại có chút thất vọng.
Đông Phương Úc Khanh không nói gì, chỉ mỉm cười vội vàng điểm liên tiếp mấy huyệt đạo của nàng, sau đó đút vào miệng nàng thứ gì đấy, nàng lập tức lịm đi không còn biết gì nữa.
“Ngươi là ai?” Sát Thiên Mạch cúi đầu nhìn tên thư sinh áo trắng đột nhiên chui ở đâu ra ôm nhóc con nhà hắn, giọng sặc mùi ghét bỏ. Xem ra nhóc con chẳng những biết tên đó, mà còn cực kì thân thiết.
Đông Phương Úc Khanh mắt cong như vành trăng khuyết, khóe miệng gợn lên, cười y hệt cáo già.
“Bây giờ hình như việc lấy thuốc giải cho Thiên Cốt quan trọng hơn, đúng không?”
Sát Thiên Mạch lúc này mới nhớ ra Thiên Cốt trúng kịch độc của Sài Du, đôi mắt màu đỏ sắc lạnh như dao quay sang liếc ả ta: “Thuốc giải đâu? Lấy ra đây!”
“Nhưng Ma quân, nó là người tiên giới mà, chỉ cần moi tim khoét phổi nó ra thì chúng ta sẽ có thêm mấy món thần khí nữa!”
Sát Thiên Mạch vươn tay quật mạnh, cách tầng không in hằn lên mặt ả năm dấu ngón tay, tàn nhẫn đến nỗi khiến ả nôn ra một búng máu.
“Ta bảo ngươi lấy ra!”
Trong mắt Sài Du hiện lên vẻ căm hận không cam lòng, chỉ còn chút nữa thôi thì xong việc rồi, nhưng ả sợ Sát Thiên Mạch. Trong Ma giới ai ai cũng biết, dưới gương mặt độc nhất vô nhị Lục giới ấy là bụng dạ tàn nhẫn nham hiểm đến nhường nào, đành phải đưa thuốc giải ra.
Đông Phương Úc Khanh lấy thuốc giải xong, ngay lập tức cởi thắt lưng của Hoa Thiên Cốt.
“Ngươi muốn làm gì hả?” Sát Thiên Mạch bay từ trên xuống, vội vàng kéo áo Hoa Thiên Cốt lại.
Đông Phương Úc Khanh buồn cười nói: “Không cởi áo thì bôi thuốc kiểu gì?”
Sát Thiên Mạch ôm lấy Hoa Thiên Cốt: “Nam nữ thụ thụ bất thân, để ta làm tốt hơn.”
Đông Phương Úc Khanh lắc đầu, khóe miệng khẽ giật: “Không phải vì Thiên Cốt suốt ngày gọi ngài tỷ tỷ này nọ mà ngài thực sự coi mình là phụ nữ rồi đấy chứ, Ma quân bệ hạ…”
Mặt Sát Thiên Mạch đỏ bừng, sao thằng nhãi này lại biết nhỉ?
“Thì… dù sao ngươi cũng không được.”
“Không sao, người Thiên Cốt ta đã sớm thấy hết từ đầu tới chân rồi, có nhìn thêm một lần nữa cũng không sao.”
“Cái gì?” Sát Thiên Mạch gào lên, suýt nữa thì giáng thẳng một chưởng lên người Đông Phương Úc Khanh.
“Cha, mẹ Cốt Đầu thế nào rồi?” Đường Bảo thấy Khinh Thủy gặp nguy khốn, vội vàng ra tay giúp vợ tương lai của nó đánh yêu quái, sau khi thoát khỏi hiểm cảnh liền chạy tới đây. Thấy người Hoa Thiên Cốt vì trúng kịch độc mà vừa đen vừa sưng, nó sợ tới mức hoa dung thất sắc.
Sát Thiên Mạch nghe thấy thế thì tức điên, giậm chân thình thịch. Cái gì? Đường Bảo lại gọi tên thư sinh khốn kiếp kia là cha?!
Hắn buồn bã ôm chặt Hoa Thiên Cốt vào lòng không chịu buông, được rồi, không ăn được thì đạp đổ! Sau đó hắn chỉ vào Sài Du quát tháo: “Ngươi lại đây! Bôi thuốc giải cho nhóc con!”
Sài Du bị hắn quát mà chân mềm nhũn, nơm nớp lo sợ đến gần Hoa Thiên Cốt, cởi áo nàng, lộ ra đầu vai, dùng mấy cái tay bé tí vừa mọc ra, vừa bôi thuốc, vừa nghiến răng trèo trẹo, đời này ả đầu độc bao nhiêu người, nhưng đây là lần đầu tiên phải giải độc của chính mình.
Đông Phương Úc Khanh nhìn dáng vẻ trẻ con của Sát Thiên Mạch mà buồn cười.
Khi Hoa Thiên Cốt mở mắt ra, thứ đầu tiên nhìn thấy là gương mặt màu xanh đáng sợ của Sài Du, nàng giật mình hét toáng lên.
Sát Thiên Mạch đá Sài Du bay sang một bên, cùng Đông Phương Úc Khanh mỗi người ôm một bên Hoa Thiên Cốt, đồng thanh nói:
“Cốt Đầu, không sao chứ?”
“Nhóc con, có sao không?”
Hoa Thiên Cốt nhìn trái nhìn phải, giơ tay áo lên lau nước mũi, cực kì cảm động gắng sức gật đầu.
Đường Bảo thấy mẹ nó không có việc gì, cuối cùng cũng yên lòng, nhìn dáng vẻ hiện tại của nàng lại lăn ra cười sằng sặc.