Trán cơ trưởng rịn mồ hôi, đôi tay điều khiển máy móc, sắc mặt trắng bệch: “Không được, tôi không khống chế nổi, máy bay sắp rơi xuống rồi!”
Rơi xuống!!
Thư Tình ngừng thở, sao lại như vậy!
Nếu máy bay thật sự rơi xuống, thế thì người trong máy bay, bao gồm cô, chẳng phải sẽ không sống nổi sao?
Thư Tình nói với chính mình, giờ phút này nhất định phải bình tĩnh lại, nhưng cảm giác khiếp sợ kia, cuốn lấy toàn thân cô.
Cô nhìn người đàn ông bên cạnh với vẻ không biết làm sao: “Hoắc Vân Thành, chúng ta phải làm gì đây?”
“Đừng sợ.” Hoắc Vân Thành nắm chặt tay cô: “Chúng ta sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.”
Anh dứt khoát nói với cơ trưởng: “Anh bình tĩnh một chút, cố hết sức giữ vững máy bay, bây giờ lập tức đáp xuống, một khi đến độ cao thích hợp, chúng ta nhanh chóng nhảy dù.”
Cơ trưởng gật đầu, giọng nói run rẩy: “Tôi sẽ cố gắng.”
Máy bay này của Hoắc Vân Thành, được đặt làm rất đặc biệt, trang bị đồ nhảy dù.
Gặp phải tình huống nguy hiểm, có thể nhảy dù tìm đường sống.
Hoắc Vân Thành chỉ huy hai nhân viên khác trên máy bay, lấy dù ra, bất cứ lúc nào cũng phải chuẩn bị nhảy dù.
“Hoắc Vân Thành, thật sự phải nhảy dù sao?” Thư Tình nép cả người vào lòng Hoắc Vân Thành, tái nhợt mà bất lực.
Cô sợ.
Từ nhỏ cô đã sợ độ cao, lúc này lại càng sợ hơn.
Nếu mấy bay thật sự xảy ra chuyện, từ nơi cao như vậy nhảy xuống…
Thư Tình không dám nghĩ tiếp.
“Thư Tình, em nghe tôi nói, máy bay mất khống chế, bây giờ nhảy dù là cơ hội sống sót duy nhất của chúng ta.” Hoắc Vân Thành lên tiếng với sắc mặt nghiêm nghị.