Cô không nhớ là mình có đánh rơi thứ gì, mà cho dù có thật sự như vậy đi nữa thì cũng không thể đợi cho đến khi cô tắm xong ra ngoài rồi hẵng nói hả?
Anh rốt cuộc là muốn gì đây?
Người đàn ông áo mũ chỉnh tề như anh ta không lẽ lại là tên … cuồng rình trộm?
Thư Tình nhíu mày, thầm quyết định nếu mà Hoắc Vân Thành lòng mang ý xấu thì cô nhất định sẽ không khách khí đâu, cô không phải loại người dễ chọc!
“Tự mình kiểm tra xem xem còn thiếu thứ gì không.” Hoắc Vân Thành nhìn thoáng qua thứ trên tay, khóe miệng hơi nhếch lên.
Thư Tình ngẩn ra, nhìn xung quanh và bàng hoàng nhận ra: nội y bé bỏng lúc nãy cô cùng đem vào tắm rửa đã biến mất!
Trời ơi!
Chắc chắn là khi nãy đi vội vội vàng vàng nên đã rơi ra bên ngoài khiến cho Hoắc Vân Thành nhặt được?
Này, này, này…
Sắc mặt hơi đỏ bừng, Thư Tình rón rén nhón chân đi tới cửa phòng tắm, mở ra một khe hở nhỏ, thò đầu ra ngoài: “Cái kia, vừa rồi tôi sơ ý làm rơi, mau trả tôi.”
Ánh đèn màu cam chiếu vào mặt cô, làn da mềm mại ửng hồng vừa được hấp trong hơi nước, trắng nõn tựa như trứng gà bóc.
Ánh mắt Hoắc Vân Thâm không khỏi tối thêm vài phần, khóe miệng nhếch lên một vòng cung mang theo chút ý vị, bàn tay to gợi cảm hiện rõ khớp xương đưa qua: “Cẩn thận một chút, đừng đánh rơi nữa.”
“Cảm ơn!” Thư Tình nhanh chóng nhận lấy, nhưng lại không ngờ vô tình chạm phải tay anh.
Nhiệt độ thiêu đốt từ lòng bàn tay truyền đến, Thư Tình sắc mặt đột nhiên nóng lên, vội vàng đóng cửa lại.
Tim cô đập thình thịch tựa như có một đàn nai con đang ầm ầm chạy loạn bên trong.