https://truyensachay.net

Hoàng Ân Nhộn Nhạo

Chương 57 - Chương 57

Trước Sau

đầu dòng
Lúc Triệu Tiêu đi đến ký túc xá nghiên cứu sinh để tìm Tống Cẩn, vừa đúng lúc cô gặp được Cố Nhất Minh đang đưa bạn gái trở về ký túc xá. Vị bạn gái hiện tại này của cậu là người của lần thứ ba yêu đương, khoa mỹ thuật đại học S toàn là những sinh viên tài năng, người đẹp mà vẽ tranh cũng đẹp. đứng bên cạnh Cố Nhất Minh trông vô cùng xứng đôi.

Khi Triệu Tiêu nhìn thấy Cố Nhất Minh, tâm trạng của cô vẫn còn hơi kích động một chút, bèn cong môi chào hỏi với cậu: “Nhất Minh.”

Kết quả là Cố Nhất Minh chỉ lạnh lùng nhìn cô một cái rồi nhẹ nhàng ôm bạn gái rời đi.

Triệu Tiêu đứng lẻ loi trên con đường nhỏ trong khuôn viên trường đại học S, trong lòng cũng không rõ là tư vị gì, vừa xấu hổ, nhưng đau lòng khổ sở còn nhiều hơn. Trong đầu cô lại nhớ tới tin nhắn mà Cố Nhất Minh gửi tới ngày đó “Tiêu Tiêu, chúng ta hãy xem như là chưa từng quen biết nhau nhé.”

Nhìn mà xem, tuy giọng điệu rất thân thiết nhưng đã vạch ra rõ giới hạn với cô, Triệu Tiêu đứng dưới nắng một hồi, sau đó đi đến khu ký túc xá của Tống Cẩn, rõ ràng là chưa đi được vài bước nhưng cô lại cảm thấy hai chân mình cứng ngắc, cả ngón tay và ngón chân đều tê dại.

Ngày hôm qua, ông chủ cửa hàng trang trí nội thất Cố Nhất Minh đã giới thiệu cho cô gọi tới, nói rằng bạn họ không có thảm trải sàn và đèn trang trí cô muốn.

Lúc nhận điện thoại, Triệu Tiêu còn tưởng mình nghe nhầm: “Tạm thời tôi cũng không gấp, có thể đợi được.” Sau đó cô lại nghe thấy ông chủ ở đầu dây bên kia ấp úng nói cái gì đó cô không nghe rõ, đột nhiên cô hiểu được đã xảy ra chuyện gì rồi.

Cô bèn nói nhanh một câu “Không sao” rồi cúp điện thoại.

Tống Cẩn không hề hài lòng với biểu hiện mấy ngày nay của Triệu Tiêu: “Mỗi ngày đều ngẩn người, người không biết chuyện sẽ tưởng em vừa mới thất tình đấy.”

Tống Cẩn dùng từ thất tình với Triệu Tiêu, điều này khiến cô rất lúng túng, cô nằm sấp nghiêng mặt nhìn Tống Cẩn đang nghiêm mặt làm việc, sau đó anh đứng dậy ở phía sau cô: “Nếu rãnh rỗi chán rồi thì buổi tối….Đi ăn lẩu đi.”

Triệu Tiêu cảm động quay sang: “Hoàng Thượng…”

Tống Cẩn vỗ vỗ đầu cô: “Thật đúng là không có tiền đồ.”

Giữa hè tháng tám, máy lạnh trong quán lẩu Con Dê Béo mở rất mạnh, Tống Cẩn chọn một cái lẩu uyên ương xong bèn cầm lấy thực đơn đưa cho Triệu Tiêu: “Muốn ăn cái gì thì tự chọn đi.”

Triệu Tiêu cầm lấy cây bút đen lên, nghiêm túc đánh dấu chọn vào ô rau cải và thịt bò viên, lúc cô đang đánh dấu hăng say thì Tống Cẩn đang ngồi đối diện cô chợt lên tiếng: “Chọn nhiều thế ăn có hết không đấy?”

Triệu Tiêu ủy khuất nhìn Tống Cẩn, sau đó cô định cầm bút lên xóa đi vài món.

Đột nhiên Tống Cẩn nói: “Trẫm sẽ không nhường em ăn đâu.”

“Em cũng có chọn vài món Người thích ăn đây.” Nói xong, Triệu Tiêu đưa lại thực đơn cho Tống Cẩn, muốn để cho anh xem.

Tống Cẩn thu lại thần sắc trên vẻ mặt, anh im lặng quét mắt nhìn qua các loại rau và thịt Triệu Tiêu đã chọn, sau đó cầm bút lên và chọn thêm hai thứ nữa: “Mấy hôm trước không phải làm ầm ĩ nói muốn ăn cua sao, sao giờ không chọn nữa?”

Cô làm ầm ĩ nói muốn ăn hồi nào nhỉ, Triệu Tiêu ngây thơ nhìn Tống Cẩn: “Em chỉ đề nghị thôi mà.”

Lúc người phục vụ nén cười đi tới, Tống Cẩn chậm rãi mở miệng: “Cua phải nuôi đúng tháng ăn mới ngon, cái gọi là “Mùa thu đến, ăn cua lông; Hoa cúc nở, thấy cua đến”, khi đó thịt con cua đạt độ ngon nhất, vừa mịn vừa nõn nà, ăn rất ngon.”

Triệu Tiêu hai tay chống má chăm chú lắng nghe lời của Tống Cẩn nói, sau đó dời đề tài đi: “Hoàng Thượng, Người nói xem sau khi tốt nghiệp thì em sẽ làm cái gì đây?”

Tống Cẩn cười cười mở miệng: “Không phải lúc trước em đã nói sẽ sinh cho trẫm một bầy con, sau đó sẽ ở nhà giúp chồng dạy con sao?”

Triệu Tiêu ngước mắt nhìn Tống Cẩn: “Phụ nữ ở nơi này không giống như vậy.”

Tống Cẩn vẫn bình thản như trước: “Cho nên em đã thay đổi ý định rồi ư?”

Triệu Tiêu trịnh trọng gật đầu:.

Tống Cẩn nhẹ nhàng gõ những ngón tay thon dài xuống mặt bàn, ngừng một lát, anh lại nói: “Nếu như Tiêu Nhi muốn giống với phụ nữ ở nơi này thì trẫm cũng sẽ không cản em, có điều đi làm không phải là chuyện đơn giản, nếu như Tiêu Nhi quyết định sẽ đi làm sau khi tốt nghiệp thì trẫm đề nghị bây giờ em nên chuẩn bị tâm lý đi là vừa.”

Triệu Tiêu nghi ngờ hỏi: “Chuẩn bị tâm lý gì cơ?”

Tống Cẩn: “Chuẩn bị tâm lý bị coi thường.”

Triệu Tiêu suy nghĩ về vấn đề của Tống Cẩn một chút: “Có phải nếu không làm tốt sẽ bị coi thường không?”

“Đúng vậy.” Tống Cẩn nhẹ nhàng gật đầu, anh nhìn thẳng vào cô, “Giống như ở Đại Kỳ, các quan chính là viên chức làm việc cho trẫm, trên cơ bản đều là trẫm nổi giận bọn họ hứng chịu, chứ làm gì có chuyện bọn họ dám dạy ngược lại trẫm chứ.”

Triệu Tiêu: “….”

Sau một lúc, cô lại nghĩ đến một vấn đề nghiêm trọng hơn: “Người cũng muốn đi làm sao?”

Tống Cẩn liếc mắt nhìn cô một cái: “Không đi làm thì sao nuôi em được.”

Đột nhiên Triệu Tiêu dâng lên một nỗi xúc động khó mà diễn tả được thành lời: “Về sau nếu như ai làm khó làm dễ Người thì chúng ta không đi làm nữa, nô tỳ còn có thể thêu thùa để kiếm một chút tiền.”

Tống Cẩn nhẹ nhàng nhếch môi, tâm trạng hiện giờ của anh rất tốt, bèn phụ họa theo cô: “Nếu như chuyện này kéo dài một năm thì hy vọng Tiêu Nhi sẽ không ghét bỏ người chồng bất lực này.”

“Không ghét.” Triệu Tiêu lắc đầu rồi bổ sung thêm một câu, “Nô tỳ cũng có thể chịu khổ sống qua ngày được.”

Tống Cẩn cười, cười vô cùng hài lòng, sau kh iăn xong, bước ra khỏi quán Con Dê Béo, anh vẫn luôn giữ nụ cười sung sướng này trên mặt, giọng điệu cũng mềm đi không ít, chỉ tay vào quảng trường cách đó không xa: “Vào chơi một chút nhé.”

Họ cùng nhau đi tản bộ, một lát sau lại đi tản bộ đến trung tâm thương mại, lầu một là khu chuyên bán đồ trang điểm, Tống Cẩn quay sang nhìn Triệu Tiêu:
alt
Chỉ Mê Đội Trưởng Đội Bóng Rổ
Ngôn tình Sắc, Sủng, Nữ Cường
(Cao H) Dạy Dỗ Phu Quân
cao H, kết 1v1, ngôn tình
Trúc Mã Bá Đạo Cưới Trước Yêu Sau
Ngôn tình Sắc, Sủng, Đô Thị
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc