https://truyensachay.net

Hoàng Ân Nhộn Nhạo

Chương 6 - Chương 6

Trước Sau

đầu dòng
Editor: Preiya

Triệu Tiêu vào cung năm mười bốn tuổi, năm mười lăm tuổi có kinh nguyệt, thị tẩm được một năm, lúc mới vào cung cô cũng thuộc dạng người có tiềm năng, nhưng bởi vì việc học hỏi quá chậm chạp mà sau này đã bị đóng băng.

Thời gian kinh nguyệt của thân thể này cũng giống với Triệu Tiêu Nhi khi còn ở Đại Kỳ, rốt cuộc là Triệu Tiêu và mình ở Đại Kỳ có quan hệ gì với nhau vậy nhỉ?

Triệu Tiêu ngồi trên bồn cầu suy nghĩ thật lâu, cuối cùng cô cũng không hiểu được gì, mà hiện tại còn 1 vấn đề trước mắt đang cần giải quyết- cô đi đâu để mua băng vệ sinh bây giờ.

Khi cô dùng hết dũng khí để nói cho Tống Cẩn biết sự túng quẫn của mình, sắc mặt của anh càng ngày càng khó coi, cho đến khi cả khuôn mặt cũng đổi màu theo.

Sau một tiếng “Rầm”, Tống Cẩn đã đóng sập cửa mà đi.

Lúc Tống Cẩn xách theo một túi lớn đầy băng vệ sinh trở về, Triệu Tiêu đang ngồi trên giường may cái gì đó, khi thấy anh, cô liền đem thứ trong tay giấu ra phía sau lưng.

Tống Cẩn nghiêm mặt hỏi cô: “Em đang làm cái gì đó?”

Triệu Tiêu liền lắc đầu: “Không có gì…”

Tống Cẩn ném túi băng vệ sinh trong tay cho Triệu Tiêu, sau đó dùng đôi chân dài lách khỏi người cô, mặt không chút thay đổi.

Triệu Tiêu cúi đầu nhìn túi băng vệ sinh to trong tay mình rồi chạy vào nhà vệ sinh.

Một lát sau, Triệu Tiêu lại thò đầu ra khỏi phòng vệ sinh.

Tống Cẩn cảm thấy huyệt thái dương của mình đang nhảy “thình thịch” không ngừng, anh tầm giọng hỏi: “Chẳng lẽ còn muốn trẫm dạy em hay sao?”

“Không phải.” Triệu Tiêu nhẹ nhàng lắc đầu, mặt cô đỏ lên, nhẹ nhàng nói: “Cảm ơn.”

Câu cám ơn này của Triệu Tiêu khiến cho Tống Cẩn có chút sững sờ, anh chuyển ánh mắt tới chỗ cánh cửa nhà vệ sinh đang đóng kín kia một hồi, sau đó anh lại nhìn chỗ Triệu Tiêu mới ngồi trên giường kia rồi vén chăn trên giường lên, ở bên trong là một túi vải mới may được một nửa, anh nhìn nó hai giây rồi ném ngay vào thùng rác.

Khi Triệu Tiêu từ nhà vệ sinh bước ra thì nhìn thấy cái túi vải đã bị ném vào thùng rác, mang tai lập tức nóng lên, cô nhìn xung quanh căn phòng một vòng cũng không thấy Tống Cẩn đâu, thì ra anh đang ở ngoài ban công với vẻ mặt đăm chiêu chán nản, bộ dạng này của Tống Cẩn khiến cho Triệu Tiêu cảm thấy hết sức xấu hổ.

Triệu Tiêu liền kéo cửa ra, Tống Cẩn nghe thấy tiếng động thì quay đầu lại, thu lại thần sắc trên mặt, nhẹ nhàng hỏi cô: “Đã ổn rồi sao?”

Triệu Tiêu gật đầu một cái.

Anh đưa mắt nhìn đỉnh núi Lạc Nhật: “Nếu tốt rồi thì đi ăn cơm tối thôi.”

Chỗ thị trấn cổ này có rất nhiều thức ăn ngon, lúc ăn cơm tối cô và Tống Cẩn đều thưởng thức những món đặc sản của địa phương, món ăn là do cô chọn, trái lại Tống Cẩn cũng không kén chọn, ăn cùng với Triệu Tiêu cho đến khi chén cơm thấy đáy.

Sau bữa tối, cả hai người đi dạo trên con phố đầy thức ăn ngon, Triệu Tiêu không nhịn được mà hỏi Tống Cẩn: “Hoàng Thượng, lần này chúng ta có thể trở về thật sao?”

Tống Cẩn cúi đầu nhìn cô một cái, rồi lại nhìn người đi đường, đôi môi mỏng của anh hơi nhấp nháy, sau đó cất giọng yếu ớt: “Tiêu Nhi à, trẫm cũng không biết nữa.”

Đây là lần đầu tiên Triệu Tiêu nhìn thấy dáng vẻ bất lực của Tống Cẩn, lúc còn ở Đại Kỳ, anh chính là một vị Hoàng đế cao cao tại thượng, cho dù có đến nơi này cũng thích ứng rất nhanh, sau đó trở thành học sinh xuất sắc trong ánh mắt hâm mộ của những người khác.

Triệu Tiêu đột nhiên cảm thấy giọng của mình nghèn nghẹn, cô nắm lấy tay Tống Cẩn, Tống Cẩn liền dừng bước lại nhìn cô, cô ngửa đầu lên nói với anh: Nếu như thật sự không trở về được thì chúng ta ở lại chỗ này luôn, được không?

“Tiêu Nhi, trẫm không phải là em, cho dù ở lại chỗ này cũng không sao.” Nói xong, Tống Cẩn nhìn Triệu Tiêu, nói cực kỳ chắc chắn, nói xong anh liền tầm mắt đi chỗ khác.

Triệu Tiêu cúi đầu, đương nhiên là anh sẽ khác với cô rồi, là một người đàn ông và là một người cha, anh sẽ không thể vứt bỏ cả Đại Kỳ và cả những người phi tần trong hậu cung cùng với những vị hoàng tử công chúa. Là một vị vua, anh càng không thể vứt bỏ dân chúng của mình được.

“Nếu có thể, em cũng hy vọng được trở về sớm một chút, em rất nhớ ba.” Triệu Tiêu nở nụ cười, nhìn Tống Cẩn nói: “Chúng ta mau đi tới chỗ cái hồ kia đi, biết đâu sẽ phát hiện ra cái gì đó thì sao?”

Tống Cẩn giơ tay vỗ vỗ vào đầu cô: “Hôm nay cũng mệt rồi, không đi xem hồ Nhật Nguyệt nữa, chúng ta về khách sạn trước, sáng mai lại đi qua đó.”

“Được.”

Trước khi trở về khách sạn, Triệu Tiêu đã xuống siêu thị dưới lầu mua một đống đồ ăn vặt mang theo, lúc bước vào thang máy để lên lầu, Tống Cẩn nhìn cô vài lần rồi đánh giá: “Ăn nhiều vậy cũng chẳng thêm được miếng thịt nào đâu.”

Triệu Tiêu liền xoa nắn mặt mình: “Có thêm thịt mà.”

Tống Cẩn nhìn cô, cười đầy ẩn ý: “Đoán chừng là đã tăng ở sai vị trí rồi.”

Triệu Tiêu quan sát người mình thật kỹ, rõ ràng là dáng người cô quá tốt rồi mà, sau đó mới phát hiện ra mình đã bị Hoàng Thượng đùa giỡn, nên không nhịn được mà phản pháo một câu: “Đó là do nô tì còn chưa phát dục tốt mà thôi.”

Tổng Cẩn ho nhẹ một tiếng, đúng lúc này, thang máy đã dừng lại, sau đó có một đôi tình nhân đang ôm nhau bước vào, họ xem như không nhìn



alt
[H++] Đụng Chạm Da Thịt
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài
Cậu Thật Hư Hỏng
Ngôn tình Sắc, Sủng, Hào Môn
Anh Rể Cứ Muốn Tôi
Ngôn tình Sắc, Sủng
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc