https://truyensachay.net

Hoàng Hậu Lười Y Nhân

Chương 8: Tiến cung

Trước Sau

đầu dòng
Ngày hôm sau khi ngủ dậy, lần đầu tiên Y Nhân có cặp mắt gấu trúc, đêm qua cô cơ hồ không ngủ được đến một tuần hương, chỉ mong trời sáng để ngủ bù. Nào ngờ từ lúc sáng sớm tuyết lớn đã đổ xuống rào rào không ngớt, Y Nhân đành rúc trong nhà trùm chăn đăm đăm nhìn cảnh tuyết ngoài cửa sổ.

Đến giữa trưa Thập Nhất bưng cơm vào, thấy tình cảnh tiểu thư như vậy cũng đoán ra tám chín phần, bèn bĩu môi than thở: “Sớm biết thế này sao hồi xưa không lung lạc vương gia thêm một chút chứ?”

Y Nhân ngước mắt lên giả vờ không nghe thấy, chỉ nhìn hộp đồ ăn trong tay Thập Nhất háo hức hỏi: “Cơm hôm nay nóng hay nguội?”

“Nguội ngắt.” Thập Nhất lườm cô nói: “Những thứ này toàn là món các vương phi khác gẩy gót chê không thèm ăn.” Thấy vẻ ỉu xìu hiếm gặp trên mặt Y Nhân, Thập Nhất làm bộ thở dài, rồi móc trong người ra hai chiếc bánh bao nóng hổi: “Bánh bao này em lấy từ suất của bọn nha đầu đấy, tiểu thư ăn nóng đi.”

Y Nhân nhoẻn cười, đưa tay nắm lấy hai chiếc bánh bao còn vương hơi ấm của Thập Nhất, ngoạm hai miếng thật to rồi ngẩng lên nói: “Thập Nhất à, thật ra em là một cô gái tốt.”

“Còn phải nói!” Thập Nhất trừng mắt lườm cô.

Y Nhân cũng chẳng nói nữa, chỉ cười dịu dàng rồi tiếp tục ăn bánh bao.

Thật ra Thập Nhất vẫn là khẩu xà tâm phật thôi.

Từ ngày cô bị cắt xén khẩu phần thảm hại, Thập Nhất thường san sẻ cho cô chút chút trong suất của mình. Mấy tối trước, nhờ Thập Nhất chôm ít than củi từ chỗ bọn a hoàn về, Y Nhân mới được ngủ đẫy giấc.

Tuy hôm sau, Y Nhân thấy tay Thập Nhất bị bầm, nhưng Thập Nhất chẳng nói gì, cô cũng không hỏi.

“Ài, mùa đông năm nay dài quá, tiểu thư à, mùa xuân của chúng ta khi nào mới tới đây?” Đợi Y Nhân ăn xong, Thập Nhất cũng tựa vào song cửa, vô vọng thở than.

Y Nhân chớp chớp mắt nhìn cô ta, rồi lại nhìn đi chỗ khác, nói: “Thế nào ta cũng sẽ nghĩ cách để em đi.”

Cô nói câu này hết sức thực lòng.

Y Nhân tự thấy mình là một kẻ chẳng có tài cao chí cả gì, cũng muốn biếng nhác sống suốt một đời, nhưng cô không muốn liên lụy tới người khác, không muốn làm khổ bất cứ ai, ví dụ như Thập Nhất.

Tiếc rằng lời thật lòng thật dạ này của cô chỉ đổi được cái lườm khinh miệt của Thập Nhất

“Tiểu thư, chỉ cần cô tự lo được cho mình là em đã tạ ơn trời phật rồi. Tính ra em còn may mắn hơn tiểu thư nhiều. Tuy tiểu thư sinh ra trong nhà giàu sang nhưng vừa ngây vừa ngốc, còn bị người ta ghẻ lạnh, còn em tuy xuất thân hèn mọn nhưng lại xinh xắn, thông minh, linh lợi, thế nên, tiểu thư à, cô cứ lo cho mình đi thôi.”

Miệng lưỡi Thập Nhất vẫn đanh đá chua ngoa như thế.

Y Nhân vẫn cười hiền lành, tiện tay cầm bức phác thảo trước đây lên. Trên nền giấy tuyên trắng muốt có hình một nam nhân tao nhã ngời ngời, ngũ quan thanh tú, khí chất ôn nhuận, chính là Bùi Nhược Trần.

“Lâu lắm rồi y cũng không tới.” Y Nhân lưu luyến than thở, đôi mắt sáng trong veo chợt thoáng vẻ ảm đạm.

Thấy vậy Thập Nhất vốn định chế nhạo một câu, nhưng thấy dáng vẻ tiểu thư như vậy tựa hồ cũng động lòng trắc ẩn, ngập ngừng một hồi mới nói: “Tiểu thư à, em đã hỏi thăm thân thế vị Bùi công tử đó rồi.”

“Hở?” Y Nhân chỉ hờ hững đáp, chẳng hề mừng rỡ như Thập Nhất tưởng tượng.

Thập Nhất hơi ngạc nhiên, nhiệt tình ngùn ngụt trong lòng cô đã bị dội cho một gáo nước lạnh.

Cô ta không hiểu rằng Y Nhân thích Bùi Nhược Trần chỉ là thích dung mạo của y, giọng nói của y, vẻ dịu dàng tao nhã của y, chứ đâu cần để ý tới xuất thân y ra sao, cũng chẳng cần đi tìm hiểu làm gì.

Nhưng đã nói được nửa chừng, dù sao cũng phải nói nốt, Thập Nhất bèn bĩu môi, bực bội nói tiếp: “Nô tỳ khó khăn lắm mới thăm dò được Bùi Nhược Trần Bùi công tử đó là con một của thừa tướng đương triều Bùi Lâm Phổ, cũng là thân tín bên mình hoàng đế, là Ngân Quang Lộc đại phu, Ngự tiền hành tẩu đó. Đúng là trọng thần đương triều mà!”

“Ừm.” Y Nhân đáp cụt lủn, chỉ chăm chăm nhìn mỹ thiếu niên trong bức họa.

Thập Nhất giận đến độ muốn bóp cổ cô, tay đã giơ lên làm động tác bóp cổ.

Hạ Lan Tuyết vừa đến trước cửa phòng Y Nhân, nhìn qua cửa sổ đã thấy một cảnh tượng lạ lùng.

Thập Nhất đang bóp cổ Y Nhân, còn ra sức lắc lắc, vẻ mặt hung hăng hệt như dã thú.

Tên thị vệ đứng sau che ô cho Hạ Lan Tuyết cũng giật mình, định phá cửa sổ vào cứu vương phi nhưng y đã giơ tay ngăn lại, lạnh nhạt nói: “Đừng đánh giá chủ tớ bọn họ theo lẽ thường.”

Vừa dứt lời, quả nhiên Thập Nhất đã thở hổn hển buông Y Nhân ra, Y Nhân cũng há miệng thở hồng hộc, rồi thong thả chỉnh trang lại y phục, ung dung nói: “Người trẻ tuổi nói chuyện cũng phải từ từ chứ.”

Nói rồi cô lại khoan thai nhặt bức tranh bị Thập Nhất quăng xuống đất lên, mở ra ngắm nghía tác phẩm của mình, mặc kệ vẻ nhớn nhác của Thập Nhất.

Hạ Lan Tuyết bên ngoài cũng nhích lại gần thêm một bước, mới trông rõ hình vẽ trong tranh.

Đôi mắt thanh mảnh nheo nheo lại rồi lập tức bừng bừng lửa giận.

Tuy Hạ Lan Tuyết đã lạnh nhạt với Y Nhân lâu ngày, cơ hồ đã quên luôn sự tồn tại của cô, dần dà cũng chẳng nổi giận vì cô nữa, nhưng trông thấy tên Y Lâm, y vẫn nhớ tới cô trước tiên.

Y muốn biết cô đã hưởng thụ được cảnh ngộ bị ghẻ lạnh như mình mong muốn chưa.

Lòng hiếu kỳ nổi lên, y bất chấp tuyết lớn đi thẳng từ tiền sảnh tới xó xỉnh bị lãng quên này.

Còn cô, lại vẫn tơ tưởng tới một gã đàn ông khác!

Hạ Lan Tuyết càng nghĩ càng sôi máu, bèn gạt phắt tên thị vệ che ô phía sau ra, bừng bừng lửa giận đẩy bật cửa ra xông vào phòng, mang theo cả hơi lạnh của gió tuyết.

Đúng lúc ấy Y Nhân trong phòng đang ngáp dài. Ngáp xong rồi, mở mắt ra, đập vào mắt cô là gương mặt mĩ miều của Hạ Lan Tuyết, gần trong gang tấc.

“A?” Cô chớp chớp mắt, rõ ràng có vẻ hơi lạ lẫm với kẻ mới xuất hiện.

Thập Nhất cũng giật mình nhưng lập tức mừng rỡ ngay. Có điều còn chưa kịp lên tiếng, Hạ Lan Tuyết đã ra hiệu cho cô ta lui.

“Sao vương gia lại tới đây?” Y Nhân chẳng hề có vẻ mừng rỡ như nắng hạn gặp mưa rào gì hết, chỉ thoáng ngạc nhiên giống như lật đệm lên thấy trên giường mình có bọ chét mà thôi.

Hạ Lan Tuyết nhận ra mình đã nuốt lời, lần trước nổi giận đã nói sẽ không tới đây nữa, nào ngờ cô ta vẫn sống nhởn nhơ ở đây, còn mình lại tự lon ton chạy tới.

“Bản vương chỉ tới báo cho cô một chuyện thôi.” Hạ Lan Tuyết vội chuyển đề tài, cố giấu vẻ thất vọng của mình: “Tỷ tỷ cô đã nhập cung rồi.”

“Y Lâm á?” Y Nhân chẳng hề ngạc nhiên, cô luôn nghĩ rằng Y Lâm nhất định sẽ nhập cung.

Dù sao tỷ tỷ cũng đẹp như hoa hậu thế giới.

“Bản vương nghĩ tình chị em của hai người đã tấu xin với hoàng thượng để sáng mai cô vào cung tiếp kiến Lâm quý phi.” Thấy vẻ thản nhiên của cô, Hạ Lan Tuyết chợt thấy phiền muộn chẳng kém gì Thập Nhất, y hắng giọng bồi thêm một câu.

“Hả, phải vào cung sao?” Y Nhân chẳng những không mừng rỡ, trái lại còn lúng túng:

“Vậy chẳng phải rất phiền sao?”

Lạnh nhạt với cô cũng được, bỏ cô giữa trời băng tuyết chịu lạnh chịu rét cũng được, nhưng phiền phức thì…

Cô rất ghét rầy rà phiền phức, chỉ muốn ngày ngày đều có thể ngồi lỳ trên giường mà giải quyết mọi việc.

Nhìn gương mặt bối rối của Y Nhân, Hạ Lan Tuyết đã đủ hiểu.

Lẽ nào kẻ lười biếng cũng chẳng cần gì tới tình chị em nữa sao?

Y không biết rằng, bất luận là Y Nhân khi còn sống hay Y Nhân giả mạo này, đều chẳng có chút tình chị em gì với Y Lâm cả.

“…Ừm, sẽ đi.” Do dự hồi lâu, chợt ngẩng lên trông thấy ánh mắt khó hiểu của Hạ Lan Tuyết, Y Nhân co rúm lại, bèn nhận lời.

Giọng điệu đó, tựa như cô đọc thấy trên gương mặt Hạ Lan Tuyết. Bởi vậy, y nợ cô một món nợ ân tình.

Y cố nhịn, đặt tay lên bản phác thảo rồi chậm rãi ngồi xuống đối diện cô.

“Vương gia còn chuyện gì sao?” Thấy y vẫn chưa có ý muốn đi, Y Nhân lại hỏi.

“Cô đang giục ta đi đấy à?” Y trầm giọng hỏi lại.

Bàn tay đặt trên bàn khẽ siết lại, chẳng đợi Y Nhân đáp lời, y đã giơ bức phác thảo lên, nhẹ nhàng nói: “Không biết vương phi có thể cho ta biết bức họa này vẽ ai chăng?”

Chẳng đợi Y Nhân trả lời, y đã giơ bản phác thảo lên, nhẹ nhàng hỏi: “Chẳng hay vương phi có thể nói cho bản vương biết, người trong bức họa này là ai không?”

Y Nhân nhìn hắn, ấm ức hỏi: “Lẽ nào ta vẽ khác đến thế sao?”

Cô vẫn rất tự tin vào bức vẽ của mình, vậy mà đến Hạ Lan Tuyết cũng không nhận ra người trong tranh là ai.

Hạ Lan Tuyết chợt thấy bất lực, như nước đổ đầu vịt.

“Cô vẽ rất giống…” Hạ Lan Tuyết hơi ngập ngừng rồi nói luôn, thật ra khi vừa trông thấy bức tranh, y đã giật mình. Phong cách của Y Nhân khác xa cách vẽ thời này, cô vẽ rất tinh tế mà chân thực, ngay cả vẻ mặt cũng sống động như thật. Nhưng vẻ kinh ngạc đó lập tức bị dập tắt ngay bởi lòng ghen tuông cuồn cuộn trào lên, Hạ Lan Tuyết chẳng cần truy cứu vì sao cô lại vẽ bức tranh như vậy, y chỉ thấy giận dữ: “Có điều vì sao cô phải vẽ một nam nhân khác chứ?”

Vương gia rất giận dữ, hậu quả rất nghiêm trọng.

Y Nhân vẫn ngây thơ vô số tội, thật thà đáp: “Vì đường nét của Bùi Nhược Trần lộ rõ từng mảng khối, rất hợp để vẽ. Vẽ lên cũng rất đẹp nữa.”

“… Sao vương phi không nghĩ rằng muốn vẽ thì vẽ bản vương đây này?” Hạ Lan Tuyết đốp lại.

“Gương mặt của vương gia…” Y Nhân chống cằm quan sát một hồi rồi thẳng thắn đáp: “Thật ra vương gia cũng không tệ, có điều thần át cả thái, hơn nữa còn hơi lơ đãng, lại thiên về kiều mị nhu nhược, rất khó vẽ.”

Ý nói rằng y rất giống nữ nhân.

Hạ Lan Tuyết siết chặt tay lại, bức họa trong tay y chớp mắt đã nát vụn. Gương mặt Y Nhân lộ ra vẻ xót xa khôn tả.

Trên đời này, cô chỉ để tâm tới một thứ duy nhất, chính là tác phẩm của mình. Dù chẳng ra gì nhưng cô cũng là một họa sĩ, luôn luôn có lòng tự hào.

“Nói bản vương giống nữ nhân…” Khóe môi tuyệt đẹp của y nhếch lên, để lộ nụ cười khó hiểu: “Vậy để ta cho ái phi biết thế nào là nhu nhược…”

Nói rồi chẳng đợi Y Nhân phản ứng, y liền bế bổng cô lên, rảo bước tới bên giường.

Y Nhân ngẩn ra mất mấy giây, mãi tới khi bị quăng lên giường, cô mới dè dặt lên tiếng: “Ngủ ở đây rất lạnh, chăn thì mỏng, lại không có củi lửa, hay là vương gia về ngủ đi, ấy….”

Hạ Lan Tuyết cúi xuống nhìn Y Nhân vẫn định đuổi mình đi, y càng thêm giận dữ. Thật ra hành động bây giờ của y chẳng liên quan gì tới dục vọng, chỉ là rất bực bội, cực kỳ bực bội.

Y từng tống đi không ít nữ nhân, nhưng chẳng có ai cam tâm tình nguyện đi cả, dù bọn họ nằm bên người khác nhưng lòng vẫn nghĩ tới y. Chỉ có cô ta là chưa từng để mắt tới y, kể từ ngày đại hôn.

Y không thể bỏ qua dễ dàng được.

Y cúi mình ghé xuống, mặc Y Nhân chống tay vào ngực y kháng cự. Nhưng tới khi y đè nghiến cô xuống thì Y Nhân lại buông xuôi.

Hạ Lan Tuyết hơi sững ra rồi cười khinh miệt: thỏa hiệp nhanh như vậy sao? Lẽ nào trước đây cô ta như vậy chỉ là dền dứ thôi sao?

Cao minh thật.

Quả thực Y Nhân đã buông xuôi, nhưng không phải vì cô chân yếu tay mềm, muốn chiều còn cố chống như y nghĩ, mà là…

Cánh tay Y Nhân lần từ ngực y xuống tới eo rồi ra sức ôm chặt vào lòng, hệt như ôm chú chó xù to tướng khi xưa vậy.

Bởi thân thể Hạ Lan Tuyết rất ấm áp, Y Nhân đang lạnh cóng, giờ đây dù là thiêu thân lao vào lửa, cô cũngg không thể buông cái lò sưởi này ra được.

Cặp mắt dài mảnh của Hạ Lan Tuyết thoáng mơ màng, hệt như đóa quỳnh hé nở lúc nửa đêm, lóe lên nét thần bí mà cao ngạo, tay y cũng thuận thế lần lên eo cô. Có điều thần thái và động tác đã thong thả chậm rãi hơn hẳn khi nãy.

Dường như lúc trước y bực bội chuyện gì đó nên mới khẩn trương và thất thố, còn giờ đây, y đã chẳng màng nữa.

Thong thả, thường là vì chẳng để tâm nữa.

Da thịt thiếu nữ tỏa ra mùi hương thoang thoảng ngất ngây.

Tuy y chẳng hứng thú cho lắm, nhưng chiếm đoạt Y Nhân cũng coi như trả đũa lại được mấy bận bị cô ta chọc tức.

Ngón tay thon dài từ từ lần xuống, cởi dây lưng của cô ra rồi luồn vào trong nếp áo.

Y toan đánh nhanh thắng nhanh, liền bỏ qua cả màn dạo đầu mà tiến tới luôn.

Thế nhưng…

Y mới làm được nửa chừng, chợt nhận ra có điều không ổn. Y Nhân quá lặng lẽ, chẳng hề hổn hển rên rỉ hay lộ vẻ đê mê rạo rực như những cô gái khác ở vào tình huống này.

Lặng lẽ đến mức khiến y chột dạ.

Tuy nhiên đôi tay Y Nhân vẫn vòng qua eo, ôm cứng lấy y như bạch tuộc.

Ngón tay y đã chạm đến làn da mịn màng tươi mát trên ngực Y Nhân nhưng cô vẫn lặng yên, chẳng hề phản ứng.

Dù gì, dù gì cũng phải ‘ư’ một tiếng đi chứ!

Hứng thú ít ỏi của Hạ Lan Tuyết lại bị tạt thêm một gáo nước lạnh, liền xẹp hẳn.

Y càng nghĩ càng thấy có vấn đề.

Chợt có tiếng động vang bên tai y, âm thanh quen thuộc này khiến Hạ Lan Tuyết tức điên lên.

Là tiếng khò khò, tiếng khò khò rất khẽ!

Y dừng cả lại, ‘dịu dàng’ lật gương mặt nghiêng nghiêng của Y Nhân ra, rồi ‘nhẹ nhàng’ vén mấy sợi tóc xõa lên.

Khóe miệng xinh xinh he hé đang phát ra tiếng ngáy khò khò đập ngay vào mắt y, sau đó là cánh mũi phập phồng, tiếp nữa là bờ mi hơi run rẩy cùng đôi mắt nhắm nghiền.

Nỗi thất bại trào lên trong lòng y, cảm giác vừa hoan hỉ vừa thất vọng khi nãy thoắt đã biến mất.

Y Nhân quả nhiên là Y Nhân!

Dục vọng được mùi hương thiếu nữ khi nãy nhen lên đã hoàn toàn tắt ngúm, phản ứng đầu tiên của y là muốn đạp cô ta văng xuống đất.

Y đặt tay lên hông cô, ra sức đẩy ra, toan vùng dậy, nào ngờ, y vừa nhổm lên thì Y Nhân cũng bị kéo lên theo.

Đôi tay đầy vẻ yếu đuối của Y Nhân vẫn quấn chặt lấy y như dây leo, cô ôm cứng y để hấp thụ hết hơi ấm từ lồng ngực, dù đang ngủ cũng kiên quyết không buông.

Y Nhân cứ thế đeo dính lấy người y, hai người lồm cồm nửa quỳ nửa nằm trên giường.

Hạ Lan Tuyết cúi đầu nhìn thiếu nữ vẫn thiêm thiếp ngủ, giận đến mức nghiến răng ken két, y bất cần thương hương tiếc ngọc nữa, bèn nằm vật xuống giường rồi vòng tay gỡ phắt tay Y Nhân ra.

Y rất mạnh tay, cô chỉ kịp ú ớ mấy tiếng đã bị gỡ tay ra.

Bị đẩy ra, nhưng Y Nhân vẫn còn chưa tỉnh.

Mấy ngày nay trằn trọc mất ngủ, giờ lại khó khăn lắm mới được chút hơi ấm, muốn cô tỉnh lại đúng là một trong những nhiệm vụ bất khả thi. Nói một trong là bởi vì Cruz còn những nhiệm vụ khác, khụ khụ, gỡ được Y Nhân xuống rồi.

Tóm lại, sau khi gỡ được cô ra, y chỉ muốn bỏ chạy. Y đặt một chân xuống đất, còn đang định đặt nốt chân kia thì chợt rụt chân lại, sững người.

Hạ Lan Tuyết cau có quay lại nhìn, thấy người nào đó đã tự động ôm chặt lấy chân y lúc nào không hay.

Gương mặt ửng hồng đó nép sát vào chân y, quấn chặt lấy chân… nếu không biết, người ta còn tưởng là gấu ôm cây.

Y Nhân là gấu, còn chân y chính là cái cây.

Đúng, chính xác là như vậy, chẳng sai chút nào.

Hạ Lan Tuyết đành xoay mình quay lại giường, rồi vỗ vỗ lên má Y Nhân, trầm giọng nói: “Bất kể cô ngủ thật hay ngủ vờ, mau buông bản vương ra, nếu không…”

Đáp lại, chỉ có một dòng nước dãi nhểu ra từ mép ai đó, dính hết vào ống quần y.

Hạ Lan Tuyết kinh tởm nhìn dáng vẻ cực kỳ bất nhã của Y Nhân lúc ngủ, định đá văng cô ra lần nữa, nhưng vừa nhấc chân lên lại đã nhẹ nhàng hạ xuống. Lát sau Y Nhân lại tự nhích dần lên, nhích lên nhích lên, rúc vào lòng y, lựa một tư thế thoải mái nhất rồi tiếp tục say sưa dệt mộng.

Đó là giấc ngủ êm đềm nhất của Y Nhân kể từ đầu mùa đông.

Vậy nên cô đã ngủ rất say rất lâu.

Cô đâu hay rằng đó cũng là giấc ngủ yên bình nhất của Hạ Lan Tuyết gần đây.

Những giấc mộng lạ lùng, khi thì mãnh liệt lúc lại muộn phiền chẳng hề tới quấy nhiễu y.

Lúc cả hai tỉnh giấc đã là chiều ngày hôm sau. Hạ Lan Tuyết vừa tỉnh dậy, còn chưa kịp chuồn khỏi hiện trường thì Y Nhân đã mở mắt ra. Cô giơ tay dụi dụi mắt, còn chưa kịp nhận ra kẻ nằm bên cạnh là ai đã nghe thấy giọng trầm trầm của Hạ Lan Tuyết vang lên, hơi có phần gượng gạo: “Hôm nay bản vương cùng nàng vào cung, mau dậy chuẩn bị đi.”

Nói rồi y điềm nhiên đứng dậy, định đánh trống lảng.

Quả nhiên Y Nhân chẳng truy hỏi sự tình đêm qua nữa, mà chỉ miễn cưỡng nhỏm người dậy, lim dim nhìn y hồi lâu, ánh mắt mơ màng rồi lại nằm phịch xuống ngủ tiếp.

Hạ Lan Tuyết bực bội nhìn cô, y cảm giác dường như vừa nãy Y Nhân cũng chẳng nhận ra y, chỉ là mơ mơ màng màng trong mộng thôi.

“Dậy đi.” Y sửa sang quần áo chỉnh tề rồi nhấc vai Y Nhân dậy, sầm mặt nói: “Hôm nay cô phải vào cung với bản vương, mau đi chọn một bộ đồ tử tế đi.”

Y Nhân bị y lay lắc, không còn cách nào khác đành mở mắt ra lần nữa. Giờ đây cô mới hoàn toàn thức giấc, tựa như lần đầu trông thấyHạ Lan Tuyết vậy, cứ sững người ra nhìn y: “Vương gia, sao ngài lại ở đây?”

Hạ Lan Tuyết trợn tròn mắt.

Quả nhiên, vừa nãy cô ta nhu thuận như vậy đâu phải vì ngoan ngoãn, mà vì còn chưa tỉnh giấc!

“Thập Nhất, mau vào đây giúp vương phi chuẩn bị!” Hạ Lan Tuyết buông phắt hai tay, ngoảnh đầu ra cửa gọi.

Y đang giữ hai vai Y Nhân, giờ đột ngột buông tay khiến cô lại rơi bịch xuống giường, trán bị đụng đau điếng. Y Nhân vội giơ tay xoa xoa trán, ngơ ngác nhìn Hạ Lan Tuyết.

Y lại ngoảnh đi nơi khác, không buồn nhìn cô.

Y không muốn mình tức điên lên.

Thập Nhất chờ bên phòng ngoài từ lâu, như được lĩnh thánh chỉ đã mau mắn đẩy cửa bước vào. Hạ Lan Tuyết nghiêm mặt, chắp tay lạnh lùng đứng bên cạnh đợi Thập Nhất kéo Y Nhân đang mơ mơ màng màng xoa vết bầm nơi trán từ trên giường xuống.

Sau đó là một phen bận bịu tíu tít.

Tuy đã lạc tới thời cổ đại một thời gian nhưng Y Nhân vẫn lớ ngớ trước những trang phục rườm rà, kiểu đầu phức tạp, đành ngoan ngoãn như con rối mặc cho Thập Nhất điều khiển.

Nhưng Thập Nhất chẳng qua là một bé gái mới mười bốn tuổi, mắt thẩm mỹ cũng chỉ tàm tạm. Hạ Lan Tuyết đứng bên nhìn, chợt hiểu vì sao mỗi lần ra ngoài Y Nhân đều ăn mặc luộm thuộm úi xùi, đầu Ngô mình Sở.

Chủ nào tớ nấy, đều là cực phẩm a.

“Đủ rồi.” Tới khi Thập Nhất khoác lên mình Y Nhân một chiếc áo khoác đỏ trông rất thô tục thì Hạ Lan Tuyết chịu hết nổi.

Y giơ cánh tay đang chắp sau lưng nhặt một tấm quần lụa màu cánh sen và một chiếc áo cộc lông điêu nói; “Mặc bộ này đi.”

Sau đó y bước lại gỡ mái tóc lộn xộn rối tung của Y Nhân ra, chỉ vấn lỏng thành một búi rồi thuận tay nhặt một chiếc trâm trong tay Thập Nhất đang tròn xoe mắt lên gài lại, “Thế này được rồi.”

Y Nhân chớp mắt nhìn Hạ Lan Tuyết trước mặt đang vấn tóc cho mình.

Hai người đứng gần nhau như vậy, ngón tay thon dài của y lướt trên mái tóc dài như suối của cô…

Chợt Y Nhân thấy tim mình nhói lên như bị thứ gì đó siết chặt, đau như bị kiến đốt vậy.

“Cứ thế này đi.” Đúng lúc đó Hạ Lan Tuyết bỏ tay xuống, lùi lại một bước, ngắm nghía cô từ trên xuống dưới.

Y bỗng phát hiện thật ra Y Nhân không hề xấu xí, gương mặt bầu bĩnh xinh xắn đó toát ra một vẻ uể oải như đang ở giữa ngày xuân, miễn cưỡng cũng có thể dắt đi cùng được.

Thế là Y Nhân đã vào cung.

Trước đó, Y Nhân chỉ quanh quẩn trong đại viện của Y gia rồi lại qua Tiêu Dao vương phủ nên đối với cô, thời cổ đại chỉ là mảnh vườn phía sau đình viện.

Nhưng lúc này, giờ này khắc này đây, đứng trước hoàng thành tráng lệ nguy nga, cô chợt thấy mình ra ngoài chuyến này cũng không uổng.

Hoàng cung rất lộng lẫy, quả thực rất lộng lẫy.

Thời tiết rất đẹp, trời quang mây tạnh, mây đậu trên đầu tường mái ngói, đầy vẻ khoáng đạt mà nghiêm trang. Cửa cung cao gấp mấy lần người kèn kẹt mở ra, Hạ Lan Tuyết cùng Y Nhân sóng vai tiến vào, đại lộ lát cẩm thạch trải ra trước mặt, hai bên cung điện nguy nga đồ sộ san sát tựa như thiên binh thần tướng vác thương đứng sừng sững hai bên đường.

Y Nhân “oa!” lên một tiếng đầy cảm thán.

Hạ Lan Tuyết cười thầm, chỉ ngỡ rằng cô là tiểu thư ngàn vàng ít ra ngoài, không hiểu biết, nào ngờ miệng Y Nhân đã ngoác ra ngáp một cái thật to.

Hóa ra là cô đang ngáp chứ chẳng hề ‘mở rộng tầm mắt’ như y tưởng.

Y Nhân quả rất thích hoàng cung, lâu đài đình các ở đây thảy đều xảo đoạt thiên công, uy nghiêm tráng lệ. Nhưng chẳng qua đó cũng chỉ là mấy công trình kiến trúc mà thôi, đâu thể khiến cô xúc động chứ.

Hạ Lan Tuyết cau mày, liếc mắt cảnh cáo cô: thân là Tiêu Dao vương phi, phải chú trọng cử chỉ một chút!

Y Nhân vội ngưng ngáp, lấy lại tinh thần, cố ra vẻ nghiêm nghiêm túc túc. Đúng lúc đó, một lão thái giám mặc áo xám lật đật chạy tới trước mặt Hạ Lan Tuyết, cung kính hành lễ rồi bẩm báo: “Tiêu Dao vương gia, bệ hạ đang đợi vương gia và vương phi ở điện Hoành Quang, mời vương gia và vương phi quá bộ sang bên đó.” Nói dứt lời liền đi trước dẫn đường.

Lần đầu tiên Y Nhân trông thấy một tên thái giám nên khó tránh chăm chú nhìn, chỉ thấy thân hình diện mạo y cũng chẳng khác người thường, chỉ là da dẻ trắng hơn, giọng nói hơi the thé mà thôi.

Cô cụt cả hứng, lại càng thêm buồn ngủ.

Ba người cứ thế đi về bên phải, men theo con đường bằng phẳng sạch đẹp đến tòa đại điện. Tới cổng đại điện, lão thái giám vào trong bẩm báo, Y Nhân chỉ nghe loáng thoáng giọng nói trầm trầm uyển chuyển bên trong vẳng ra, “Triệu”, đã thấy lão ta bước ra dẫn Hạ Lan Tuyết và cô băng qua cánh cửa cao ngất, tiến vào đại điện rộng bằng cả sân bóng rổ.

Nền đại điện lát đá hoa cương bóng loáng lóa mắt, cúi nhìn bóng mình dưới sàn, Y Nhân chợt thấy bản thân thật nhỏ bé.

Giữa tòa đại điện mênh mông, sáng loáng như gương chỉ có hai người cô và Hạ Lan Tuyết. Lan can trùng điệp, lầu các nguy nga càng làm nổi bật sự nhỏ nhoi của hai người bọn họ, hệt như hai con kiến đang ngẩng đầu ngưỡng vọng vậy. Mà bóng người cao lớn thấp thoáng sau tầng tầng lớp lớp rèm trúc trên đại điện, đang lạnh lùng nhìn xuống bọn họ.

Y Nhân cực kỳ nhạy cảm liền nhận ra ngay vẻ khác thường nơi Hạ Lan Tuyết, đôi mắt rạng rỡ phong quang của y đã tối sầm lại, âm u tựa tòa đại điện như phủ Diêm La này.

Liền sau đó y phất áo quỳ xuống, cao giọng hô vạn tuế.

Y Nhân ngơ ngơ ngác ngác cũng quỳ xuống theo, lí nhí đồng thanh hô vạn tuế với y.

Người trên điện cao cao tại thượng vẫn trông xuống hai người bọn họ, cực kỳ uy nghiêm.

Y Nhân chợt cảm thấy hoang mang – lần đầu tiên, cô hiểu thế nào là quyền lực.

Hạ Lan Tuyết vâng lời đứng lên. Dường như lúc quỳ xuống y đã định sẵn sẽ đứng lên nên Y Nhân chỉ thoáng chần chừ đã chậm hơn y, đành lúng túng đứng dậy.

Đây là lần đầu tiên cô quỳ gối trước mặt người khác nên lòng cũng hơi luống cuống.

“Đây chính là muội muội của Lâm phi sao?” Đợi bọn họ đứng cả lên rồi, hoàng đế trên cao mới lên tiếng.

Hạ Lan Tuyết liền đáp: “Vâng, nàng là vương phi thần đệ mới cưới về.”

“Nghe nói người ban đầu Tiêu Dao vương muốn cưới là Lâm phi mà…” Giọng nói phía trên nhẹ nhàng hờ hững, tựa như anh em nhà thường dân trò chuyện, chẳng lộ vẻ gì: “Chúng ta vốn là huynh đệ, lại thành ra anh em cọc chèo nữa, đúng là thân càng thêm thân. Thái hậu biết chuyện cũng rất vui mừng.”

“Vâng.” Vẻ mặt Hạ Lan Tuyết thản nhiên, chỉ cụp mắt xuống hờ hững đáp lời.

Y Nhân thờ ơ xem hai huynh đệ đế vương đối đáp với nhau như coi kịch, tựa hồ chẳng liên quan tới mình.

“Cô tên Y Nhân ư?” Nào ngờ vị hoàng đế sau rèm chợt chuyển chủ đề sang cô.

Y Nhân vội ngẩng đầu nhìn theo hướng giọng nói truyền ra, mau mắn đáp: “Vâng ạ, Y Nhân.”

Rèm trúc tầng tầng lớp lớp, cô không sao trông rõ được dung mạo của hoàng đế, chỉ cảm thấy một hình bóng mơ hồ tỏa ra áp lực kinh người.

“Hoạt bát lắm.” Có vẻ hoàng đế Hạ Lan Thuần chẳng hề định bắt bẻ chuyện cô nói năng bất kính, mà còn cười nói: “Tiêu Dao vương có được một thê tử lanh lợi thế này cũng là phúc khí.”

“Vâng.” Hạ Lan Tuyết vẫn thản nhiên đáp, thần sắc bình tĩnh đến cứng đờ, hệt như đang mang mặt nạ.

“Hiếm khi có dịp vào cung, tới thỉnh an thái hậu đi.” Bằng giọng nói vô cảm hệt Hạ Lan Tuyết, kẻ sau rèm căn dặn rồi đứng dậy bước đi, Y Nhân chỉ nghe thấy một tràng tiếng động vang lên, ngẩng đầu lần nữa đã chẳng còn bóng dáng.

Giữa đại điện lặng ngắt như tờ, Hạ Lan Tuyết vẫn đứng nguyên chỗ cũ, y không động đậy đương nhiên Y Nhân cũng bất động. Cô chỉ biết vừa tò mò vừa hoang mang nhìn Hạ Lan Tuyết chẳng nói chẳng rằng, chân hơi chùng xuống – vừa rồi đứng thẳng đơ, cô cũng mỏi rã cả người.

“Nàng đi tìm tỷ tỷ đi, bản vương phải tới thỉnh an thái hậu.” Không biết đứng như vậy mất bao lâu, Hạ Lan Tuyết chợt quay mình đi, lạnh nhạt ném lại một câu rồi rảo bước tiến ra ngoài.

Y Nhân vốn định bám theo nhưng đứng quá lâu đột nhiên lại di động khiến mắt cá chân cô hơi trẹo đi, liền ngã ngay sau lưng y.

Tới khi cô lê lết ra khỏi đại điện thì Hạ Lan Tuyết đã đi khuất, chỉ còn lại mình cô đứng trước thềm điện mênh mông, ngơ ngác không biết đi đâu về đâu.

“Đúng là loại đàn ông vô trách nhiệm.” Y Nhân than thở một hồi rồi quyết định tự lực cánh sinh, thừa cơ tham quan hoàng cung tráng lệ nguy nga như tiên cảnh này thật kỹ.

Còn Y Lâm gặp được thì tốt, không gặp cũng chẳng sao, huống hồ cô cũng đâu biết Y Lâm ở đâu chứ?

Nghĩ vậy, Y Nhân cũng thong thả ít nhiều, cô ung dung men theo con đường nhỏ cây cối um tùm, thả bước đi về phía thâm cung. Bấy giờ trời đang nắng ấm, những tia nắng vàng rực xuyên qua kẽ lá, dịu dàng buông xuống đất, Y Nhân càng đi càng uể oải, càng đi càng tiếc giá ban đầu ở nhà làm một giấc còn hơn. Cô quyết định không đi nữa mà dừng lại bên một gốc đa um tùm, ngồi thụp xuống chán nản nhìn mấy con kiến bò qua bò lại dưới gốc cây. Chỉ lát sau hình ảnh mấy con kiến cũng nhòa dần nhòa dần, ánh nắng mặt trời cũng từ từ ngả về tây, bóng nắng rọi lên mình cô lấp loáng.

Cô bắt đầu lim dim ngủ, đầu gật gù như gà mổ thóc, gật, gật, gật…

alt
Trúc Mã Bá Đạo Cưới Trước Yêu Sau
Ngôn tình Sắc, Sủng, Đô Thị
Trúc Mã Bá Đạo Cưới Trước Yêu Sau
Ngôn tình Sắc, Sủng, Đô Thị
Cố Ý Mê Hoặc (Sắc)
Ngôn tình Sắc, Sủng, Đô Thị
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc