Sau khi Hiểu Nguyệt dứt lời, Đàm Văn Hạo chỉ trầm mặc không nói, ánh mắt thâm trầm suốt nửa ngày mới cười nhẹ một tiếng “nàng cho rằng nàng phân tích đúng sao?”
Nghe thanh âm trào phúng của Đàm Văn Hạo, Hiểu Nguyệt cũng có chút trầm mặc, hắn vốn là một đế quân bị một người phụ nữ đoán trúng tâm tư có lẽ sẽ cảm thấy mất mặt. “Đúng hay sai đối với ta cũng không phải là một việc lớn”, Hiểu Nguyệt cười nói “Ta chỉ muốn nói đế vương chi tranh không nhất thiết phải tìm chỗ dựa từ hậu cung mà thôi”. Nói trắng ra là nàng xem thường Đàm Văn Hạo vì đạt được mục đích chính trị mà đem một đám phụ nữ vô tội kéo vào sự tranh đấu nơi hậu cung. Hiểu Nguyệt từng xem qua lịch sử của Phỉ Á quốc, khi cha của Đàm Văn Hạo là Trung Võ đế cai trị thì Phỉ Á quốc đã đạt đến cực thịnh, đất nước thái bình, quốc thái dân an. Chỉ vì Trung Võ đế mất quá sớm, khi đó Đàm Văn Hạo mới được phong làm thái tử hai năm. Ban đầu khi hắn kế vị dù chưa gặp nạn ngoại xâm đe doạ hoàng quyền như lại phải đối đầu với nội loạn âm thầm diễn ra ngày đêm.
Trong việc này không thể không nhắc đến Tể tướng Đỗ Khang Viễn. Trung Võ đế từng nói “Tử Nhạc (tên chữ của Đỗ Khang Viễn) là một kỳ tài, trong triều làm quan ra trận làm tướng. Tầm nhìn sâu xa, có thể bảo vệ đất nước nhưng cũng là một tai hoạ của nước nhà”. Nói cách khác, lúc Trung Võ đế còn đương thời đã biết nếu như một ngày nào đó Đỗ Khang Viễn muốn mưu phản đối với giang sơn của Đàm gia là một tai hoạ lớn. Sau khi Trung Võ đế băng hà một năm, Đỗ Khang Viễn đã gần như khống chế toàn bộ pháp quyền, trong triều bồi dưỡng tay chân của mình, hơn nữa dựa vào gia thế phu nhân của hắn đã làm cho Đỗ Khang Viễn như hổ mọc thêm cánh, càng ngày càng có tiềm lực mưu phản.
Nếu như dựa vào quy luật phát triển của các triều đại, thì khi một quốc gia đạt đến thời kỳ cực thịnh sẽ gặp phải những vấn đề phát sinh tương tự như Phỉ Á quốc: ngoại xâm, hoạn quan tiếm quyền, nội chiến tranh giành ngai vàng. Nếu như người kế vị xử lý tốt những vấn đề này thì Vương triều có thể tiếp tục phồn vinh, còn nếu không xử lý tốt thì Vương triều sẽ tàn lụi trong một ngày không xa. Bây giờ Phỉ Á quốc đang gặp phải vấn đề thứ ba nội chiến tranh giành ngai vàng.
“Nàng nói là Trẫm dựa vào phụ nữ bảo trụ giang sơn?”, Đàm Văn Hạo lạnh lùng nói.
Xem ra đã kích thích hắn rồi, “nếu ngài cho rằng nói như vậy không xui xẻo thì đúng đó”, Hiểu Nguyệt cười cười, miễn cưỡng nói.
“Nàng…”, Đàm Văn Hạo chán ghét nhìn Đỗ Hiểu Nguyệt, nàng dựa vào cái gì mà nói huỵch toẹt vào vết thương lòng của hắn?
“Kỳ thật đây cũng chỉ là một loại thủ đoạn chính trị thôi”, Hiểu Nguyệt thoải mái nói, nhưng lại không cách nào đối diện với khí thế không giận mà uy của Đàm Văn Hạo nên đứng lên đi tới trước nến nghịch nghịch tim đèn “trong lịch sử cũng có rất nhiều người từng làm qua, hai nước cùng kết thông gia, nạp nữ nhi của các đại thần vào cung làm hoàng hậu, làm phi, tống con cái đến các địa phương trong nước để đổi lấy sự bình yên. Chỉ tiếc cho một đám phụ nữ hoang mất thanh xuân, hoang mất cuộc đời, hoang mất tất cả. Ta không cho rằng dùng thủ đoạn này là đáng xấu hổ nhưng cũng không hoan nghênh cách làm này”.
“Nàng thật sự nghĩ vậy?”, thanh âm không nóng không lạnh vang lên làm cho người ta không rét mà run.
“Không có biện pháp bởi vì ta cũng chính là một trong những phụ nữ đó. Tất cả là do số mệnh bất hạnh, một tiểu nhân vật như ta mà cũng trở thành món hàng bị người lợi dụng”, Hiểu nguyệt tuỳ hứng cười ung dung đi tới trước mặt Đàm Văn Hạo “cho nên, trong tình huống này ta không thể không vì tương lai của mình mà đàm phán. Mặc dù cùng hổ mưu da thật nguy hiểm nhưng chung quy so với ngồi chờ chết thì vẫn tốt hơn nhiều”.
Hôm qua, Tương Lương cùng Đinh Anh Uy tiến cung. Suốt một tiếng, Tương Lương ngoại trừ khóc chỉ nói hai ba câu an ủi Đỗ Hiểu Nguyệt, thời gian còn lại Đinh An Uy dùng để giản dạy đạo lý với Hiểu Nguyệt, nào là phải phụng dưỡng tốt cho thái hậu, chú ý tranh đấu với các phi tử trong hậu cung, tranh thủ sự sủng ái của hoàng thượng, sớm sinh long tử thậm chí còn tặng cho Hiểu Nguyệt một cuốn Xuân cung đồ, còn nói nếu muốn biết những phương pháp đặc biệt để quyến rũ hoàng thượng thì cứ hỏi nàng ta sẽ nhiệt tình trợ giúp. Những lời này người ngoài nghe còn tưởng đây là những lời lẽ quan tâm, yêu thương của người thân trong gia đình. Nhưng Hiểu Nguyệt biết được thâm ý sâu xa trong đó: cung quy có quy định, sau khi phi tử tiến cung ba ngày người thân có thể vào cung thăm hỏi. Vì thế người thân của các phi tử khác sau ba ngày đó đã lục tục tiến cung thăm hỏi, nhưng Hiểu Nguyệt tiếng cung hơn nửa tháng người của Đỗ gia chưa một lần ghé thăm, sau khi nàng hết thời gian cấm túc Đỗ gia cũng không thấy thăm hỏi. Lễ tết, thân nhân của các phi tử khác đều đưa tới quà tặng còn Hiểu Nguyệt đừng nói quà tặng ngay cả một cái lông gà còn chưa có. Cuối cùng thái hậu thấy vậy nên mới mang tặng nàng vài thứ, tuy nói là bị cấm túc nhưng Hiểu Nguyệt ăn tết cũng được đầy đủ.
Đối với việc này, Hiểu Nguyệt không một câu oán hận: Tương Lương vốn chỉ là nhị phòng (vợ hai), nếu như Đỗ Khang Viễn cùng Đinh Anh Uy không cho phép dù nàng muốn tiến cung thăm Hiểu Nguyệt cũng không thể. Đỗ Khang Viễn đối với đứa con gái có cũng như không dĩ nhiên là chẳng quan tâm còn Đinh Anh Uy thì càng khỏi phải nói, trước khi tiến cung đã nói kháy nàng ta vài câu, chỉ sợ đến giờ còn căm ghét Hiểu Nguyệt.
Chỉ là, tại sao hôm qua Đinh Anh Uy lại đột nhiên tiến cung? Còn nói cảnh giác với những người xung quanh, tránh làm những hành vi quá khích, hai ngày sau sẽ trở lại thăm, động cơ của nàng ta thật sự làm cho người ta nghi hoặc.
Mà hôm nay hành vi của Đỗ Khang Viễn càng kỳ quái hơn, mặt mũi của Lý thượng thư hôm nay bị mình chà đạp, thấy ánh mắt của Lý thương thư thì rõ ràng muốn làm cho ra lẽ, nhưng sau khi Đỗ Khang Viễn nói một câu hắn liền im lặng, chỉ hậm hực đứng nhìn. Đỗ Khang Viễn hôm nay tự nhiên đổi tính chịu khó giúp nàng, đừng nói là do phụ tử tình thâm, hắn vì nữ nhi giải nạn, thật khó nghe.
“Xem ra, nàng đã cảm giác được có cái gì đó uy hiếp nên nàng quyết định không trầm mặc tiếp?”, Đàm Văn Hạo bỏ qua cách nói ngỗ nghịch của Hiểu Nguyệt, chỉ thuận miệng rút ra kết luận.
“Cũng không phải”, Hiểu Nguyệt trả lời mơ hồ vì có một số việc nàng hiện tại vẫn chưa rõ, “mặc kệ động cơ của ta thế nào, ta chỉ muốn nói những gì ta muốn đàm phán với ngài vốn là trăm lợi mà không có một hại nào cả”.
“Nói nghe thử xem!”
“Tốt thôi! Đàm phán vốn là song phương, Hoàng thượng có thể nghe thử”, Hiểu Nguyệt ngồi xuống, sắc mặt bình tĩnh “dựa vào cục diện hiện tại trong triều cùng tình thế trong hậu cung, Hoàng thượng đối với hậu phi cực lực sủng ái chỉ sợ cũng không thể lôi kéo thế lực trung gian. Thế lực của Đỗ Khang Viễn trong triều không chỉ mới có trong ngày một, ngày hai muốn qua cầu rút ván không thể rút một lần là được, nhất định sẽ có khó khăn. Mà hậu cung, các vị phi tử bắt đầu ghen tuông, chỉ sợ hoàng thượng triều chính còn chưa ổn định mà hậu cung cũng bắt đầu phát hoả. Kỳ thật đây chỉ là những việc nhỏ, quan trọng là giải quyết vấn đề tranh giành vương vị. Không biết Hoàng thượng đã từng nghĩ tới việc vì sao quyền thế của Đỗ Khang Viễn ngày càng bành trướng hay chưa?
Quyền lực trung tâm của một đế chế tập trung ở trung ương, nhưng quá tập trung sẽ làm cho công việc của đế quân gia tăng, vì thế mới có chức thừa tướng cùng hoàng thượng san sẽ bớt chính sự. Cho nên vai trò của thừa tướng không phải là do ý muốn của một người mà là do tình hình thực tế của đất nước tạo thành. Có điều, phàm là con người thì ai cũng tham lam, tuy trên vạn người nhưng lại dưới một người, tự nhiên sẽ có một ngày bất mãn muốn tranh quyền lực đế vương”.
“Ý của nàng là Trẫm phải thu hồi tất cả quyền lực trong tay?”
“Nếu như ngài không sợ mệt thì có thể làm vậy! Bất qua, ngài có thể sẽ sớm quy tiên” Hiểu Nguyệt thản nhiên cười “Huỷ bỏ chức vụ Thừa tướng, thu hồi tất cả quyền lực sẽ làm cho khối lượng công việc của Hoàng thượng tăng lên. Mà thu hồi những quyền lực đã cho thì rất khó, bất quá có thể dùng phương pháp khác để cứu vãn tình thế, chẳng hạn như phân quyền cùng chế tài”.
“Phân quyền cùng chế tài?”, Đàm Văn Hạo nhẹ nhàng lập lại, mặc dù sắc mặt vẫn bình tĩnh nhưng trong mắt lại loé lên tia hưng phấn “có thể nói rõ hơn một chút không?
“Việc này rất đơn giản”, Hiểu Nguyệt cảm thấy hơi khát nước nên đứng lên rót hai chén trà, thuận tay đưa qua bên cạnh cho Đàm Văn Hạo, sau đó trở lại vị trí cũ, một hơi uống hết rồi mới nói “bất quá nguyên tắc cụ thể của mấy cái này ta không thể nói được, nhưng vận dụng thì bản thân ta có thể làm được. Mượn chế tài nói trước đi:
Quyền lực của Đỗ Khang Viễn sở dĩ có thể uy hiếp hoàng quyền là vì trong triều chưa có người nào có quyền lực uy hiếp đến hắn. Nếu như Hoàng thượng nâng đỡ một người có thực quyền, làm cho hắn cảm giác có nguy cơ cạnh tranh, hắn tự nhiên sẽ không chú ý đến hoàng quyền nữa mà phải cố gắng tranh đấu với quyền lực mới này. Có điều khi thực hiện phương pháp này phải chắc rằng cả Đỗ Khang Viễn và người ngài sẽ chọn cả hai phải cùng trung thành với hoàng thượng. Nếu một trong hai người không còn hướng về ngài để tranh giành quyền lực thì hắn sẽ nhanh chóng bỏ cuộc và người kia sẽ không còn ở thế cạnh tranh, hắn sẽ nhanh chóng trở lại tranh với ngài.
Dựa vào thế cục trong triều hiện này hiển nhiên Đỗ Khang Viễn không còn trung thành với hoàng thượng, nhưng cũng không tỏ vẻ là không hướng về hoàng thượng đúng không? Cho nên khi tiến hành chế tài, quyền lực của Đỗ Khang Viễn sẽ bị một quyền lực khác khống chế, cạnh tranh”.
“Còn phân quyền như thế nào?”
“Haha, cái này phải giải thích cụ thể rồi”, Hiểu Nguyệt lấy tay vân vê vạt áo “hơn nữa Hoàng thượng phải đáp ứng điều kiện của ta thì ta mới nói được! Nếu bây giờ ta nói hết với ngài, rồi sau đó mới đề cập điều kiện chỉ sợ Hoàng thượng không đồng ý – ta không muốn lãng phí đầu óc đâu”.
Nhìn thái độ lơ đãng của Hiểu Nguyệt, Đàm Văn Hạo cũng trầm tĩnh lại, nghiêng người dựa vào tháp thượng “nói cho ta nghe điều kiện của nàng”.
“Kỳ thật điều kiện rất đơn giản: sau khi Hoàng thượng bình định trong triều, xin phóng ta ra khỏi cung! Đương nhiên, điều kiện để được xuất cung là ta sẽ tự nguyện làm thư ký và quân sư cho ngài: ta có thể giúp ngài ổn định hậu cung, làm cho hậu viện bớt tranh đấu ồn ào, không phát đại hoả – dù thái hậu chưởng quản hậu cung rất tốt nhưng có một số việc thái hậu không thể làm được. Hơn nữa sau khi ổn định hậu cung ta có thể giúp ngài ra kế sách bình định thế cục trong triều. Có lẽ ngài cho rằng ta chỉ là một người nữ lưu không biết gì nhưng xin hãy tin tưởng ra, nhìn người không chỉ dựa vào tướng mạo, đại dương bao la ngài đâu thể cân đong đo đếm? Nếu như ngài đáp ứng điều kiện của ta, chúng ta bây giờ sẽ chuyển từ quan hệ vợ chồng sang hợp tác”.