https://truyensachay.net

Hoàng Kim Đồng

Chương 21: Chợ đồ cổ

Trước Sau

đầu dòng
Trang Duệ đưa Tiểu Niếp Niếp từ trên vai xuống, Niếp Niếp cũng rất nghe lời, đầu tiên là cố gắng leo lên mặt ghế, sau đó mới ngây thơ nói:

- Chúc mừng năm mới cậu Lưu Manh, Niếp Niếp chút tết cậu.

Tiểu Niếp Niếp thật sự dập đầu, nhưng thiếu chút nữa thì ngã từ trên ghế xuống.

Lưu Xuyên cũng không quan tâm đến việc Tiểu Niếp Niếp gọi mình là cậu Lưu Manh, hắn lập tức vui vẻ, một tay ôm Tiểu Niếp Niếp vào lòng, tay còn lại lấy từ trong ngăn kéo ra một trăm đồng, cũng không thèm xem mà trực tiếp nhét vào trong cái túi nhỏ cô bé đeo trên người, trong miệng còn ồn ào:

- Hì, khuê nữ bảo bối, cháu cứ tùy tiện chọn món gì đó trong tiệm của cậu, chọn xong cậu sẽ cho cháu đưa về nhà. Nhưng này Niếp Niếp, sao cháu lại leo lên mặt ghế chúc tết cho cậu?

Niếp Niếp nhìn qua những động vật trong tiệm, nàng rõ ràng là hỏi một đằng mà trả lời một nẻo:

- Cậu nói Niếp Niếp dập đầu với cậu Lưu Manh thì sẽ có tiền, Niếp Niếp có tiền thì có thể đi mua kẹo, vì mẹ thường không cho Niếp Niếp ăn. Lúc này Niếp Niếp đang mặc quần áo mới, nếu làm dơ sẽ bị mẹ mắng.

- Hừ, coi như xong, trong tiệm này của cậu chỉ toàn là súc sinh, cháu của tôi cũng không cần...

Trang Duệ ở bên cạnh lên tiếng trêu chọc, nhưng Lưu Xuyên làm ăn cũng không phải chỉ là tốt bình thường, chưa đến năm phút mà đã có vài cặp tình nhân đến mua rùa và chuột. Điều làm cho hắn cảm thấy giật mình chính là những thứ chẳng có gì đáng thu hút lại được bán với giá rất cao, một cặp chuột vàng giá hơn sáu trăm đồng, điều này không khỏi làm hắn thầm nghĩ, đúng là gian thương.

- Mắt cậu nhìn thế nào vậy? Nói cho cậu biết nhé, lát nữa Lôi Lôi và Tần Huyên Băng sẽ đến hỗ trợ. Hì, người phụ nữ kia tuy có hơi lạnh lùng nhưng tướng mạo thật sự là khuynh quốc khuynh thành, tiểu tử cậu thật sự không động tâm sao?

Lưu Xuyên đặt Niếp Niếp xuống đất, sau đó vừa mời chào khách vừa lên tiếng với Trang Duệ, thật sự là không nhàn rỗi.

- Thôi đi, người ta là đại tiểu thư, tôi thật sự không hưởng nổi, không phải các cô ấy nói đầu năm sẽ rời khỏi Bành Thành sao? Đúng rồi, Lưu Manh, cậu đưa Niếp Niếp đi chơi nhé, tôi ra ngoài đi dạo một chút...

Trang Duệ thuận miệng nói, khi thấy đứa cháu vài ngày qua luôn quấn lấy mình đã đặt tâm tư đi nơi khác thì hắn chuẩn bị đi sang chợ đồ cổ bên kia. Còn Tần Huyên Băng, hắn biết nàng chẳng có cảm tình gì với mình, cũng không muốn đi úp mặt nóng lên mông lạnh của người ta.

- Không biết nữa, Lôi Lôi gọi điện thoại nói rằng vài ngày nữa mới đi, cậu cứ đến chợ nhưng nhớ về sớm một chút, tôi có việc muốn thương lượng với cậu.

Lưu Xuyên phất tay, tỏ ý bảo Trang Duệ đi sớm về sớm.

Bành Thành từ xưa là một trong Cửu Châu của thiên hạ, là một địa phương có lịch sử văn hóa lâu đời, đặc biệt là văn hóa của người Hán càng tạo nên dấu ấn rất sâu, những cổ vật nhà Hán thường xuyên được phát hiện ở nơi đây, đây cũng là điều làm cho người Bành Thành cảm thấy tự hào. Có lẽ vì điều này mà sưu tầm đồ cổ cũng là một trong những niềm vui thú của người Bành Thành, cũng vì vậy mà liên tục sinh ra những cảm xúc vui vẻ và thất lạc cho người sưu tầm.

Lúc đầu chợ đồ cổ cũng không có quy mô lớn như bây giờ, lúc đó phần lớn các cửa hàng chỉ mở ra ở bên cạnh công viên, sau này thị trường đồ cổ dần tăng lên, vì thế mà buôn bán ngày càng khấm khá. Bây giờ chỉ có một bộ phận của hàng là ở lại trong công viên, hơn nữa tình huống trong đó cũng không quá tốt, phần lớn bọn họ đều cải biến thành cửa hàng kinh doanh hoa cỏ.

Trong chợ này có đủ mọi chủng loại, có thể nói muốn bất kỳ thứ gì cũng có thể tìm được ở nơi đây, người ta chỉ cần lưu tâm thì trên cơ bản đều chẳng về tay không. Nơi đây có đầy đủ ngọc khí, tiền, đồ gỗ, đồ gốm sứ, vật dụng bằng bạc, tranh ảnh, sách vở...Thật sự là nhiều chủng loại, nhưng ở Bành Thành được sưu tầm nhiều nhất là những đồ vật thời nhà Hán, ví dụ như pha lê nhà Hán, gốm sứ nhà Hán, tranh họa sách nhà Hán.v.v. Tất cả những thứ này đều được các vị bằng hữu bản địa Bành Thành hay ngoài tỉnh yêu mến.

Trong chợ có rất nhiều cửa hàng nhưng cũng không phải chuyên kinh doanh đồ cổ, bên trong còn có nhiều quán trà, cà phê.

Cũng giống như nhiều chợ đồ cổ khác trong nước, bình thường du khách đến đây cũng không tính là đông, phần lớn đều là du khách đến từ bên ngoài, nhưng cứ đến cuối tuần hoặc ngày nghỉ ngày lễ tết thì nơi đây đều cực kỳ hối hả và chen chúc, một phần là do vào những ngày cuối tuần hay ngày nghỉ thường có nhiều người ra ngoài xem vận may, để xem có tìm được thứ gì đó thỏa mãn thú chơi của mình không, mặt khác cũng có rất nhiều tiểu thương xung quanh đến vì mộ danh, những người này đến đây trải bạt xuống lề đường, sắp đặt những vật phẩm của mình, sau đó ngồi xuống một chiếc ghế nhỏ, xem như mở cửa kinh doanh.

Dù lúc này trời vẫn còn lạnh nhưng Trang Duệ chen chúc trong đám người và cảm thấy ai cũng tràn đầy tươi vui, nếu cẩn thận quan sát thì thấy trong đám người này nhiều nhất là các cặp nam nữ thanh niên, nhưng bọn họ chỉ là cưỡi ngựa xem hoa, chỉ dừng lại ở mỗi quầy hàng vài phút, chỉ mua những hàng thủ công mỹ nghệ mà thôi, giá cả cũng rất rẻ, chỉ là tám đến mười đồng mà thôi, thật sự không có giá trị sưu tầm. Mà những người đang đứng hoặc ngồi xổm bên những quầy hàng ven đường phần lớn là già lão, bọn họ cầm kính lúp trong tay, cẩn thận phân biệt, cũng có vài người đang trả giá với chủ quầy, bọn họ mới chính là những người tiêu phí chủ lực ở chợ đồ cổ này.

Tuy rất náo nhiệt nhưng Trang Duệ thầm hiểu, muốn mua sắm bất cứ thứ gì cũng nên chú ý, cha của Dương Vĩ sở dĩ nổi danh cũng không phải vì có tiền, mà vì ông ấy mua phải một phòng đồ giả. Đám người buôn bán đồ cổ thường xuyên tạo ra những câu chuyện cực kỳ hấp dẫn và cuốn hút, cha của Dương Vĩ cũng coi như bị che mắt nên vài năm qua đã bỏ ra vài triệu đóng tiền học phí nhưng còn chưa tìm được đường đi đúng đắn, vi vậy mà trở thành đàm tiếu cho mọi người.

Trên thế giới này phần lớn chỉ là người tay ngang, đối với ngành đồ cổ thì đối tượng làm thịt chủ yếu chính là những người nửa hiểu nửa không và có được chút kiến thức, những người này mua mười được một thì đã xem như may mắn lắm rồi.

Quy tắc ngầm của nghề sưu tầm đồ cổ chính là thật giả đều có, muốn mua được hàng phải có cặp mắt thông tuệ, đãi cát tìm vàng để lấy được một món hàng thật sự không phải không thể, nhưng không quan tâm mà mua được đồ cổ cũng là chuyện thường xảy ra. Vì vậy mới nói, dù là sửa mái nhà lấy được bảo vật căng mắt tìm được vật quý, tất cả chỉ là một ý nghĩ đối với người sưu tầm, đối với người thường thì sưu tầm cổ vật coi trọng vào ánh mắt, cơ hội, nhưng Trang Duệ cảm thấy mình không nằm trong những hàng ngũ như vậy.

Trang Duệ chậm rãi đi theo dòng người dạo qua những quầy hàng bày ra ven đường, hắn cũng không muốn tiến vào những cửa hàng bên trong, không đơn giản vì trước tết hắn đi vào một cửa hàng và bị người ta xem là kẻ ngốc. Hơn nữa trước đó hắn đã nói chuyện với chú Đức cả giờ, cũng nghe nhắc đến vấn đề này. Trong giới sưu tầm đồ cổ thì những kẻ có thể mở cửa hàng bình thường đều là ăn tiền của khách, hơn nữa ứng với câu nói ba năm không khai trương nhưng khai trương ăn ba năm, những thứ bày ra trên kệ phần lớn đều là hàng mỹ nghệ hiện đại, vì thế có thể nói những mặt hàng là thật sẽ không được bọn họ bày ra trên kệ. Đồng thời chỉ cần nghe những lời của đám tiểu nhị trong cửa hàng kia, ví dụ như cái ly này từng được hoàng đế Càn Long sử dụng cũng làm người ta cảm thấy ăn không tiêu, Trang Duệ cũng lười đi vào để mất mặt.

Trang Duệ cảm thấy hứng thú với những quán bán tranh thư pháp và sách cổ, mỗi lần ngồi xuống là cả nửa ngày, mỗi lần đều lấy lên xem xét rất tinh tế. Kẻ không biết còn tưởng rằng hắn là người trong nghề vì xem xét quá cẩn thận, nhưng bọn họ không biết hắn chỉ muốn xem từng vật phẩm một, tuy hao phí thời gian nhưng không bỏ sót. Khốn nổi hắn đi dạo hơn hai giờ, đi qua mười quầy hàng nhưng ngạc nhiên vì chưa tìm ra thứ gì có giá trị, vì thế mà trong lòng có chút thất vọng.

- Đại ca, tôi có vài thứ cần bán, anh có muốn xem không?

Khi thấy sắp đến trưa, Trang Duệ lắc đầu, hắn thất vọng xoay người chuẩn bị quay về, chợt có người kéo tay áo.

alt
Trúc Mã Bá Đạo Cưới Trước Yêu Sau
Ngôn tình Sắc, Sủng, Đô Thị
Trò Chơi Ái Tình
Ngôn tình Sắc, Sủng, Đô Thị
Gả Cho Nam Thần
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc