Đạ lạt về đêm thật lạnh, sương mù lại rải rác khắp cái bờ hồ và thành phố, ai đó có lẽ thích cái khung cảnh này nhiều lắm nhưng tibu cảm thấy trong lòng thật buồn và ảm đảm. Cái lạnh lẽo nó cứ ăn sâu vào trong thịt da, sâu trong tận trái tim tibu, khô quắt và nhăn nhúm vì buồn và nhớ đến ai đó quá nhiều…
Thật sự quá nhiều kỷ niệm ở nơi đây rồi, làm sao để quên được sunny khi mà trái tim và cả tâm trí của tibu không thể dứt ra được những hình ảnh của sunny dù chỉ một phút giây ngắn ngủi, ai biết được mỗi đêm thức dậy tibu lại cảm thấy vô cùng thất vọng với hiện tại, vẫn cứ giấc mơ đó mỗi đêm, sunny đứng ngay trước mặt tibu cười rạng rỡ,nó như ánh mặt trời tỏa nắng lên nhưng vùng đất lạnh lẽo và khô cằn, tibu cố gắng đến bên cạnh sunny miệng không ngừng gọi nhưng không bao giờ đến được, ngay trước mắt nhưng chẳng bao giờ chạm tới…
Giật mình tỉnh giấc, cái cảm giác đó vô cùng khó chịu và kì lạ, như là lạc lõng trong một thế giới không người mà không bao giờ thoát ra được, như là mong chờ một điều gì đó, mong chờ một đấng cứu thế sẽ tới.
Nó thật sự hụt hẫng đến vô cùng, tim đập nhanh một cách kì lạ, cái tiềm thức của tibu như không chấp nhận được sự thật, không chấp nhận được rằng đó chỉ là một giấc mơ…Rồi thì miệng cũng chỉ ú ớ kêu lên được một chữ.. Sunny.
Ngày cắm trại rồi cũng đến, tibu không còn thích cái không khí nhộn nhịp như đã từng, nhắn tin gọi Nhân mang bộ đồ câu cá để hai thằng đánh lả, khỏi mất công lằng nhằng dựng trại và dọn dẹp.
Hôm nay là một ngày khá đẹp trời, nắng ấm không một chút mây mọi người ai cũng đến đầy đủ. Tới Suối vàng, hai thằng im im xách bộ đồ nghề giả bộ đi lạc để câu cá.
Phải nói là chán không chịu được, xung quanh chỉ có cây cối và nước, cá thì không cắn câu, hai thằng đành ngồi tán dóc chuyện trên trời dưới đất,tán qua tán lại thì tibu nhận được tin nhắn của Phương
-Tibu với Nhân đi đâu rồi? Sao không vô với lớp cho vui
-Ừ hai đứa đang câu cá thôi, thích câu cá nên mang theo cần câu
-Vậy à, Phương ra đó chơi chung cho vui nhen, trong này cũng chán quá
-Thôi, ở ngoài này chật lắm không đủ chỗ ngồi với lại cũng chán nữa, Phương cứ ở trong đó đi
Sau đó thì không thấy Phương nhắn tin nữa, Nhân quay sang hỏi tibu:
-Sao rồi, tiến triển tới đâu rồi hả mày ? Chơi vậy có ác quá không, thằng Thắng có nói gì không?
-Đủ xa để đạt được mục đích hehe, ác quá hả Nhân, tao đã làm gì đâu mà ác, tao muốn nó còn phải chịu đựng nhiều hơn nữa.
Thằng Thắng không nói gì, nhưng mày yên tâm tao không đụng gì đến con Phương đâu, tao chỉ cho nó một bài học và khiến nó hiểu nó cũng chỉ là người bình thường như bao người khác, đừng quá tự đề cao mình.
-Ừ tùy mày thôi, dậy mày tính hiếp dâm nó hả tibu? Khà khà
-Hiếp m mày á, nhìn tao giống hạng người đó hả, mà lâu lâu soi gương thấy cũng giống, Khà khà
Hai đứa cười ngả cười nghiêng, bất chợt tibu hỏi Nhân
-Thôi không giỡn nữa, thật sự mày có biết tao đang nghĩ gì không Nhân?
-Lạy hồn, mày nghĩ gì sao tao biết ? Về chuyện gì mới được ? Nhân hỏi tibu
-Nếu một ngày tao chết đi, mày có buồn không ?
-Buồn con m mày, say nắng hả nói bậy bạ gì vậy ?
Rồi tibu im lặng một lúc
-Giày dép còn có số huống chi con người, chết lúc nào ai biết được. Haha
-Hồi trước mày chơi nhiều quá bị bại não rồi hay sao á tibu, haha. Ủa mà sao mày dặn thằng Vinh không đi chung với xe của lớp mà đi riêng bằng xe máy vậy?
- Ừ tao có dụng ý của tao, chờ đến tối rồi mày biết thôi. Ê cá cắn câu kìa Nhân
Không bõ công sức ngồi cả buổi sáng, cuối cùng cá cũng cắn câu, một con cá chép được gần một lạng. Đậu phộng, bực hết cả mình. Thế là hai đứa thả cá, vứt luôn cần câu xuống hồ và giơ tay thề không bao giờ câu cá nữa ( chẳng qua là hai con gà đua đòi bắt chước người ta câu cá thôi )
Chờ cả ngày trời cuối cùng cùng đến tối, rồi thì cũng có bấy nhiêu trò, đốt lửa trại rồi nhảy múa cá hát, khùng nhất là cái khoản mua 30 lít rượu và uống bằng chén. Trời càng lúc càng lạnh, lạnh đến buốt xương sống, ai cũng ngồi xung quanh đống lửa.
Chẳng cần nói cũng biết, nhỏ Phương giả bộ ngu ngơ đi lòng vòng rồi chọn ngay chỗ ngay cạnh tibu làm như trùng hợp lắm. Tibu cứ ngồi im đấy, rồi Phương lên tiếng
-Trời lạnh quá tibu nhỉ
-Ừ lạnh và buồn
-Ủa sao tibu lại buồn?
-Ừ buồn vì lạnh
-Ủa sao tibu lại buồn vì lạnh. Phương hỏi tibu, mặt thì ngu ra
-Ừ tại vì mỗi khi lạnh thì thấy buồn
-Hừ, tibu đừng chọc Phương nữa, Phương nói chuyện đàng hoàng với tibu mà
Rồi tibu chợt giật mình nhìn về phía xa, rồi lên tiếng :
-Phương có thấy gì không? Gốc cây ở phía xa kìa, có bóng người ở đó
Phía xa, trong cái không gian tối đen và sâu hun hút dường như có một ai đó đang đứng bất động, như cứ đứng yên một chỗ và nhìn về phía lớp, cái cảm giác sợ hãi và có một chút rùng mình. Trời về khuya, chỉ có tiếng gió rít, thỉnh thoảng lại hú lên như tạo ra một cái không gian đầy rùng rợn và bí ẩn. Bóng người đó, vẫn cứ bất động, nhìn về phía tibu và Phương.
A, ghê quá tibu ơi. Phương sợ quá à. Rồi bất chợt Phương níu lấy cánh tay tibu thật chặt
ibu nắm chặt bàn tay lại, hình như tibu cảm thấy khó chịu khi Phương đụng vào người mình nhưng tibu vẫn cứ cố gắng chịu đựng không thì mọi công sức như đổ sông đổ biển.
Cứ thế 5 phút, 10 phút rồi 15 phút trôi qua…
-Ừ thôi ngồi đây, đợi tibu chạy qua xem ai đang dứng đó.
Rồi tibu bỏ tay Phương ra khỏi cách tay của mình, đi bộ đến gần gốc cây cười lớn lên rồi về nói với Phương
-Chẳng phải ai đâu Phương, chẳng qua là xe máy của thằng Vinh để đó, còn vắt cái áo khoác lên cành cây, làm mình thấy giống người thôi nè
-Trời, vậy mà làm Phương hết hồn. Lúc này Phương lỡ khoác tay tibu, tibu đừng giận nhé, tại Phương sợ quá thôi
-Ừ không sao đâu Phương nè
-Phương ngồi sát lại bên tibu, im lặng một hồi lâu như đang suy nghĩ điều gì đó rồi bật chợt ngại ngùng lên tiếng
-Tibu à, lúc nãy khoác tay tibu Phương thấy ấm áp lắm, Phương…. Phương….
-Sao vậy Phương ? Tibu hỏi
-Phương… Phương.. thích tibu
-Hả ? Thích tibu hả, tibu có gì đâu mà Phương thích
-Tibu lúc nào cũng lạnh lùng hết, Phương không hiểu sao nhưng Phương cứ như bị cuốn hút vào tibu vậy. Không lúc nào mà không nghĩ về tibu, Nhân nói với Phương là tibu hiện giờ không có bạn gái, Phương làm bạn gái của tibu nhé, rồi Phương sẽ không bao giờ làm tibu buồn đâu.
-Ờ… tibu cũng không biết nữa, tạm thời mình cứ như thế này đi, còn quen nhau hay không thì cứ để mọi chuyện tự nhiên
-Vậy bữa nào rảnh rỗi thì mình đi chơi nhé tibu?
-Ừ, sao cũng được nè.
Sự thật mà nói dường như lúc này tibu chẳng thể tập trung mà suy nghĩ đến những chuyện khác, trong đầu óc tibu bây giờ chỉ có hình ảnh của sunny, từng nhịp đập trở nên chậm chạp và khó khăn đến lạ thường “ Ước gì, em ở bên cạnh anh lúc này, em vẫn đang là một thành viên của cái lớp này, tập sống một cuộc sống có em chưa bao giờ khó khăn như thế sunny à.
Từ cổ chí kim, các bậc tiền bối thường dùng rượu để ngâm thơ đối ẩm thưởng thức cái tinh hoa của nghệ thuật, nhưng cũng có người dùng rượu để giải sầu, như muốn mượn nó để quên đi tất cả phiền muộn, quên đi những nỗi buồn.
Tibu đứng dậy, bỏ mặc Phương ở đó mà thật sự tibu cũng chẳng quan tâm đến sự tồn tại của Phương, tiến về phía Nhân và mấy đứa trong lớp, tibu thở dài, tay cầm chén rượu uống một hơi cạn hết. Cái thời tiết lạnh buốt, khiến tibu cần đến cái ấm áp mà sunny đã từng đem lại đến kinh khủng.
Cuộc sống của con người đôi khi ngắn ngủi đến một cách khó hiểu, khi mà con người ta chưa kịp làm những gì mình mong muốn, khi mà con người ta còn đang hối hận vì những lỗi lầm đã gây ra thì thượng đế lại không cho họ một cơ hội để sửa chữa, mà dường như lại trừng phạt những gì họ đã làm.
- Uống đi Nhân, tối nay tao có tâm trạng không vui. Có một người anh em tốt cùng uống rượu giải sầu còn gì bằng nữa
- M, tao say quá rồi tibu ơi, uống cạn đi. Ha ha. Đêm nay thật là vui quá đi. Nhân lèm bèm
- Uống đi tibu, tao cũng say quá rồi Nhân ơi khà khà. Vinh lên tiếng ( sau này, Vinh là một trong hai người tibu thân nhất ở trên lớp)
Một chén, hai chén rồi cứ thế cứ thế... rượu thì cứ uống nhưng sao càng uống lại càng tỉnh, càng uống lại càng buồn. Lòng tibu nặng trĩu, sao không gian lại trở nên nặng nề đến thế. Không biết Nhân và Vinh đã đi đâu từ lúc nào mà đột nhiên, tibu nghe thấy tiếng hai đứa nó la lớn ở phía đằng xa:
- Ê Vinh, mấy con ngựa nhìn vui quá mày ơi. Tiếng Nhân gọi ( Hai thằng đều say cắm đầu,ở đó có ngựa vì là thung lũng nên người ta thả ngựa tự do qua đêm)
- Giờ tao ra nắm đuôi ngựa chơi, mày đi không Nhân, Haha vui quá vui quá !!!!
Rồi từ xa, mặc dù đã thấm men rượu nhưng tibu thấy bóng hai thằng thấp thoáng tiến về phía đàn ngựa, như bừng tỉnh tibu la lớn và kêu mấy thằng trong lớp
- Ê tụi mày, chạy ra đây với tao nhanh lên
Rồi tibu cố gắng chạy thật nhanh đến chỗ Nhân và Vinh, vừa đi vừa la lớn:
- Dm, hai thằng kia, bị điên hả? Ngựa đá chết m tụi mày bây giờ
Tibu chạy tới, một tay ôm Nhân một tay thì giữ Vinh. Nhưng mà hai thằng đó lại say quá, miệng cứ lầm bầm
- Ngựa ơi, anh đến chơi với em đâyyyyyyy
Cũng may lúc đó, mấy thằng trong lớp chạy ra kịp, cùng nhau khiêng hai thằng đó vô khu trại của lớp. Rồi thì Nhân và Vinh cũng lên tiếng
- Tibu với Nhân nè, tối nay tao buồn quá, con bồ bỏ tao theo trai rồi. Dm mà theo cái thằng nhiều tiền nữa chứ, con m nó!
- Dcm, kệ m nó đi, việc đ gì phải buồn vì những đứa như thế. Tibu nói
- Nhưng mà tao nhớ nó quá tibu ơi. Vinh lầm bầm
- Haizzz, thôi buồn thì cứ buồn đi, rồi cũng sẽ hết, có anh em ngồi đây với mày rồi đừng suy nghĩ nhiều nữa. Cứ vui chơi đêm nay là được. Quên hết con m nó đi, tối nay tao cũng buồn, thôi uống tiếp đi.
Ngồi gật gù cả tiếng đồng hồ mới thấy Nhân lên tiếng, có lẽ tỉnh rượu rồi, đêm nay Nhân buồn, không ai biết nhưng tibu biết điều đó, có lẽ Nhân đang buồn vì chuyện tình cảm, cũng chẳng biết nói sao vì Nhân không muốn nói về chuyện này, chỉ khi nào chịu hết nổi thì lại tâm sự với tibu.
Đúng lúc đó thì thằng Vinh lại xin thuốc hút, mặc dù nó không biết hút thuốc, trong khi chỉ còn một điếu duy nhất, thôi thì cứ như hồi học cấp 3, hút chung một điếu !.
Vậy mà không khí trở nên ấm áp đến lạ thường, nó ấm cúng cứ như một gia đình, ba thằng không ai nói ai dường như đều có một nỗi buồn trong lòng, nhưng nó lại không còn quan trọng nữa, khi mà cả ba cùng uống rượu, cùng say cùng chia sẻ nhau điếu thuốc.
Như là cùng nhau chia sẻ nỗi buồn hay niềm vui trong cuộc sống vậy. Bạn bè, chẳng ai hoàn hảo nhưng những lúc cần họ bên cạnh, họ sẵn sàng chia sẻ tất cả với mình. Không cần phân biệt giàu nghèo gì, chỉ có cái tình là đủ. Đôi khi chỉ là một chén rượu với vài câu ăn tục nói phét nhưng cũng đủ làm cái lòng đang nặng trĩu của một con người trở nên nhẹ nhõm đến lạ thường...
Ai đó trách móc rằng sao mày lại quen thằng này, chơi với thằng kia! Mày có biết nó hư lắm không. Nhưng ai biết rằng đằng sau cái vẻ bên ngoài đó, nó thật sự quan tâm đến mình, những người bạn đó luôn bên mình những lúc mình cần.
Mà có một điều chẳng phải ai cũng biết, khi mà dù trong tình huống nào, dù có nguy hiểm hay ảnh hưởng đến tương lai của họ, họ cũng chẳng mảy may suy nghĩ mà đến bên cạnh giúp đỡ mình ngay.
Đêm nay Nhân buồn, Vinh cũng buồn ... hai thằng say cắm đầu và ngủ từ lúc nào. Những chèn rượu cạn hết rồi, nhưng sao nỗi lòng của tibu vẫn còn đó, sao nó không vơi đi chút nào. Nó khó chịu lắm, ăn dần ăn mòn trái tim của tibu.
Chẳng thể nói cùng ai, trong lòng tibu biết rồi một ngày không xa sunny sẽ lại trở lại Đà Lạt nhưng làm sao tibu có thể đối mặt với sunny? Rồi tibu sẽ đủ can đảm để một lần nữa chen vào cuộc sống của sunny nữa không...
Bỗng nhiên tibu đứng dậy, chạy thật nhanh về phía bụi cây nôn hết tất cả trong bụng ra, mà có gì chứ, chỉ có rượu và rượu mà thôi. Bụng đau thắt lại, nước mắt nước mũi lại trào ra, nó khó chịu và cực kì đau đớn, tibu thậm chí không dám thở vì sợ nó sẽ lại đau, tibu chợt bật cười. Nụ cười đó đầy cay đắng, cười nhưng dường như nước mắt đang chảy ngược vào tim, như đang cười với cuộc đời, cười chính bản thân mình...
Rồi tibu về trại của mình, nằm xuống gác tay lên trán... suy nghĩ... cứ nghĩ về những hình ảnh của sunny mãi thôi, chẳng thể nào tibu quên được những hình ảnh của sunnny, dù chỉ một phút hay thậm chí là một giây, những hình ảnh đó còn kéo vào tận trong từng giấc mơ của tibu và chẳng bao giờ thoát ra được, rồi mắt tibu sao thấy cay cay...
Tibu thiếp đi từ lúc nào, trong giấc mơ tibu nghe tiếng sunny gọi mình như ngày nào
“ Tibu thấy sunny có dễ thương không? tibu phải ở bên cạnh sunny mãi nhé, không được vắt chanh bỏ vỏ sunny đâu nha” Vẫn cái điệu bộ và giọng nói đáng yêu đó, dường như nó chưa bao giờ nhạt nhòa trong tâm trí và trái tim tibu...
Rồi tibu cứ thế, cứ ngủ lan man và chập chờn, một phần vì rượu nên không tỉnh được, một phần vì trời lạnh. Chỉ có điều, khi trời còn đang tối chập choạng và chưa sáng, tibu có cảm giác như ai đó đang ôm mình. Có lẽ là một thằng nào đó năm mơ sinh ra hoang tưởng và ôm tibu lấy tibu mà thôi...
5h Sáng tibu giật mình tỉnh dậy. Hai cánh tay đang ôm tibu. Dcm một là cánh tay lông lá của thằng Thắng. Oắt đờ phắc, cánh tay thứ hai rõ ràng là của con gái, nhìn kĩ lại thì ôi mèng ơi. Cái cảnh chẳng ai có thể nghĩ ra nổi. Thắng đang nằm ôm Phương, Phương thì nằm ôm tibu. Tibu giật bắn cả người, ngồi dậy ngay lập tức, chẳng hiểu sao rõ ràng đây là lều của con trai, con nhỏ Phương ngủ ở đây từ lúc nào. Đ thể nào mà tưởng tượng được. Cái m gì đang xảy ra đây !!!!
Rồi tibu liền chạy ra ngoài, đống lửa vẫn còn cháy âm ỉ, tibu ngồi sát đó, cố nhớ những gì xảy ra tối qua. Thằng Vinh cũng vừa mới dậy, tiến đến ngồi cạnh tibu và nói:
- Dm tối qua say quá tibu ơi, tao chui qua lều con gái ngủ, ói tèm hem ở bên đó. Khà khà. Nghe nói con Q dính chưởng nguyên miếng thịt lên đầu. Vãi. hahaha
- Tao còn vãi hơn mày nữa, con Phương nó qua lều nằm ngủ cạnh tao nè, bà m nó. Còn ôm tao nữa chứ. Đ hiểu!
Rồi Phương cũng thức dậy, tiến về phía tibu mỉm cười và nói :
- Tối qua tibu ngủ được không? Tối qua ngủ ấm nhỉ
Đầu tibu như muốn nổ tung, ấm cái con m mày chứ không lẽ chửi thẳng vô cái bản mặt trơ trọi của mày. Tibu nói
- Ủa sao tối qua Phương lại nằm cạnh tibu?
- Thì tại thằng Vinh ói đầy chỗ con gái, không có chỗ ngủ nên Phương qua đây ngủ, tibu nói
Phương nằm cạnh tibu mà
- Ủa có hả, sao tibu không nhớ gì hết? Tibu hơi nghi ngờ và hỏi lại
- Có mà, tibu còn... còn....còn.. hun má Phương một cái nữa!!!
- Hở ?????? Có nửa hả? Sao tibu không nhớ gì hết
- Phương không biết, nhưng tibu phải chịu trách nhiệm với những gì mình đã làm chứ.
Tibu im lặng không nói gì chỉ nhìn Phương một cái rồi đứng dậy, đi sang phía hồ ngồi và suy nghĩ
“ Móa nó, chịu trách nhiệm gì chứ, mình thừa biết là chẳng có chuyện đó nhưng thôi, dù sao mình cũng đang cần nó. Không ngờ mọi chuyện lại dễ dàng đến vậy” Tibu mỉm cười
Có một điều tibu nhớ rất rõ, khi đang ngồi uống rượu đêm qua, tibu nghe được nhóm của sunny nói chuyện.
- Ê tụi mày, hình như sunny sắp lên Đà Lạt chơi rồi !!!
….
Haizzz anh nhớ em sunny... vậy là anh sắp được gặp em sao?...
Ngày mai là ngày cuối cùng em rời xa nơi nay, rời xa cái đất Đà Lạt yêu dấu, khắc sâu biết bao nhiêu kỷ niệm giữa em và anh, em thấy nhớ anh vô cùng tibu à. Không hiểu tại sao giờ này, em lại thấy nhói đau trong lòng ngực mình, có phải vì em sắp rời xa anh không... hay là vì cái cách anh lạnh lùng trong những ngày cuối cùng em còn ở đây.
Em sắp đi thật rồi, em không nỡ tibu à... Đêm này thật lạnh, nhưng trăng sáng quá, còn anh... anh đang làm gì, có nghĩ về em như em luôn nghĩ về anh không...
Rồi cái ngày em không bao giờ mong đợi cũng đến, cái ngày cuối cùng em được đứng trên lớp học. Nơi mà em và anh cùng nhau kết thúc những buổi học, nơi mà mỗi khi em nhìn xuống cuối lớp thì thấy anh đang nhìn em trìu mến và đầy yêu thương, nơi mà anh khiến em phải rơi lệ vì hạnh phúc.
Điều đó không thật đẹp sao hả anh? Bên nhau những lúc trời mưa, em nhớ cái khoảnh khắc khi anh nhìn em, trìu mến và ấm áp vô cùng, anh im lặng và không nói gì chỉ nhìn em mãi thôi, nhưng... em cảm nhận được cái tình cảm không bờ bến mà anh dành cho em. Vậy mà.. vậy mà cái ngày cuối em ở trên lớp, sao anh không đến? Nước mắt em cứ tự tuôn ra mãi không ngừng, em không nỡ xa anh.
Hình như em nuối tiếc quãng thời gian đã trôi qua, đôi mắt em cứ hướng về phía cánh cửa, nơi mà anh sẽ bước qua. Nhưng dường như sự hy vọng đó cũng như những giọt nước mắt của em, rơi xuống nơi em đang đứng và tan ra như không bao giờ tồn tại. Và anh đã không đến... anh có nghe thấy không, nghe thấy tiếng từng mảnh vỡ từ trái tim em đang rơi xuống...