Trần Mộc Tình thật sự hơi giận, cô không biết vì sao Tề Nhiên lại kết bạn với anh, cũng biết vì sao anh lại đồng ý, hiểu lầm cũng không nói, nếu cô không phát hiện thì sao?
Anh định làm gì bây giờ?
Vòng bạn bè của Tề Nhiên có mấy bài hẳn chỉ có một mình Tần Thâm xem được, mục đích là gì, có lẽ Trần Mộc Tình đoán được, nhưng cô không tin, càng không tìm tòi nghiên cứu, cô mắng xong, hả giận, thế là xong rồi.
Cô xin nghỉ việc ở studio, định ngừng hợp tác, vốn dĩ cô cũng chỉ hỗ trợ mà thôi, buồn nôn.
Đàn chị rất nhanh đã hiểu, chị ấy khuyên vài câu, muốn giữ Trần Mộc Tình lại, nhưng do dự không dám để Tề Nhiên đi, người trong phòng làm việc có quan hệ tốt với Tề Nhiên nhiều hơn.
Cuối cùng khuyên không được nên vẫn thả người.
Tề Nhiên liên lạc với cô, cậu ta cứ xin lỗi mãi, nói mình thực sự không có ý khác, nói nếu khiến cô hiểu lầm thì thật sự xin lỗi, cậu ta bảo mình kết bạn với Tần Thâm chẳng qua là tình cờ…
Trần Mộc Tình không muốn phân biệt xem có phải tình cờ hay không, cô dứt khoát block cậu ta.
“Một tên tép riu, cậu ta khiến anh không thoải mái, em cũng không quan tâm đắc tội cậu ta. Em mặc kệ rốt cuộc cậu ta nghĩ cái gì, em cũng không sợ hiểu lầm cậu ta, em để ý đến suy nghĩ của anh nhiều hơn, cũng sợ anh hiểu lầm em, em muốn biết rốt cuộc anh có yêu em hay không, yêu bao nhiêu, để ý bao nhiêu, em muốn biết anh có vui hay không, buồn hay không, cái gì về anh em cũng muốn biết, Tần Thâm, anh hiểu không?”
“Bây giờ hiểu rồi.”
*
Trần Mộc Tình mắng xong, về nhà vừa ngả đầu đã ngủ thiếp đi, cô vừa buồn ngủ vừa mệt, không có sức để tranh cãi nữa.
Tần Thâm lại không ngủ được, anh vẫn ôm laptop làm bài tập, đầu đau như búa bổ, nhưng chưa bao giờ tỉnh táo như bây giờ.
Anh chủ động gọi điện thoại cho Lý Úc: “Đi chơi bóng chưa?”
Lý Úc “Ừ”: “Ở bên đường Trung Tâm.”
Tần Thâm lái xe đi, sân bóng rổ trong nhà, có lẽ là ngày nghỉ, nơi đây có không ít người.
Anh đến phòng thay đồ đổi quần áo, Lý Úc xuống khỏi sân, khởi động cùng anh một lát, anh ta hỏi: “Sắc mặt kém vậy à?”
Tần Thâm che miệng ho một tiếng: “Không ngủ ngon.”
“Vậy sao không ngủ còn ra ngoài chơi bóng.”
“Không ngủ được.”
“Trần Tiểu Hồng lại trêu mày à?” Lý Úc bĩu môi: “Mày thực sự thích một tổ tông.”
“Tao chọc giận cô ấy.” Vẻ mặt của Tần Thâm hơi uể oải, giọng nói trầm thấp.
Lý Úc truy hỏi vài câu vì sao, Tần Thâm chỉ giải thích đơn giản mấy câu.
“Thật ra nếu đứng về bên Trần Tiểu Hồng, mày thật sự hơi quá đáng.” Nếu là trước đây, chắc chắn anh ta sẽ không nghĩ như vậy, có điều hiện tại…
“Tao biết.” Tần Thâm duỗi tay vỗ vỗ ngực anh ta: “Lo cho mình đi!”
Lý Úc lập tức quay mặt đi: “Tao ổn mà! Không có gì phải lo cả.”
Hôm nay Tần Thâm chơi bóng cực kỳ tệ, cuối cùng tự động kết thúc, anh đi tắm rồi thay quần áo về nhà.
Chạng vạng năm giờ chiều, lúc anh vừa trở lại thì xe của bố cũng về, hai người gần như lần lượt xuống xe.
Một cô gái bước xuống từ ghế sau xe của Tần Hạc Khanh, là Chu Sơ Tình.
Tần Thâm thẫn thờ nhớ tới, Chu Sơ Tình thực tập ở công ty của bố, lúc việc thực tập đã ổn định, bố và Chu Thuần Ý vẫn chưa ly hôn, cho dù lúc ấy Chu Thuần Ý đã không còn ở nhà.
Sau khi ly hôn, Chu Sơ Tình vẫn đến, không biết Chu Thuần Ý có biết hay không, có phải chủ ý của bà ta hay không.
Một đoạn tình cảm đến cuối cùng vẫn luôn vương vấn thì không ngừng dính líu.
Có lẽ Tần Hạc Khanh vẫn ôm ý tưởng tái hôn, hoặc chỉ là đơn thuần không muốn làm tổn thương thế hệ con cháu, nhưng Chu Sơ Tình lại xuất hiện ở đây.
Tần Hạc Khanh thấy con trai, ông ấy hỏi: “Không thoải mái à?”
Sắc mặt anh trông có vẻ rất tệ.
Tần Thâm lắc đầu: “Không có, tối hôm qua không ngủ ngon.”
Tần Hạc Khanh cũng không hỏi nhiều, ông ấy giơ tay chỉ về phía Chu Sơ Tình: “Hôm nay Tiểu Tình đến nhà ăn cơm.”
Chu Sơ Tình cười với Tần Thâm: “Anh Tần Thâm.”
Tần Thâm không có tâm trạng ứng phó, anh gật đầu: “Con ăn rồi, hai người trò chuyện đi, con đi nghỉ ngơi.”
Tần Hạc Khanh hơi không vui: “A Thâm, cùng nhau ăn một chút đi.”
Tần Thâm luôn không thân thiết lắm với bố mẹ, nhưng rất ít khi từ chối lần thứ hai, nhưng lần này anh vẫn từ chối: “Không ăn.”
Thậm chí ngay cả lý do cùng lười tìm.
Tần Hạc Khanh hít sâu một hơi, cảm thấy cực kỳ thất bại, người tới tuổi này, gia đình tan nát, đả kích vô cùng lớn.
Có lẽ năm đó bảo anh và Chu Sơ Tình tiếp xúc đã để lại vết nứt, vì thế ông ấy nhượng bộ: “Lần trước nhờ vả chú Trần về chuyện nhà chú họ của con, đêm nay mời cả nhà họ đến đây ăn cơm, lát nữa mẹ con cũng tới, nếu con không muốn ăn thì tốt xấu gì cũng xuống dưới cho có mặt.”
Tần Thâm ngẩng đầu lên liếc nhìn bố, anh không quá hiểu ý đồ của ông ấy, luôn cảm thấy ông ấy vẫn không phân biệt được sự gần gũi và xa cách trong mối quan hệ giữa người với người, luôn thích làm vài chuyện lẫn lộn đầu đuôi.
Từ nhỏ Trần Mộc Tình đã bất hòa với Chu Sơ Tình, lúc ấy ngay cả Chu Thuần Ý là ai Tần Hạc Khanh cũng không biết.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Sau này Tần Hạc Khanh kết hôn với Chu Thuần Ý, Trần Mộc Tình nhìn thấy Chu Sơ Tình ở trong hôn lễ, cô còn phớt lờ cả Tần Thâm.
Khi đó anh cầm bánh kem đi dỗ cô, năm ấy Trần Mộc Tình thay răng, bố mẹ không cho ăn đồ ngọt, anh cũng không dám cho cô ăn quá nhiều, cắt một miếng nhỏ trong bữa tiệc rồi cầm đi tìm cô.
Cô chụp ảnh tại khu ăn uống ngoài trời của khách sạn, trong tay cầm camera lấy từ chỗ người lớn, giả vờ soi tới soi lui để lấy cảnh, cuối cùng nhắm thẳng vào anh, “tách tách” chụp một tấm.
Họ ngồi trên ghế trong góc nhà ăn, anh dùng tiền tiêu vặt của mình mua một bình trà hoa quả, cô vừa ăn vừa cằn nhằn, đa số đều là châm biếm Chu Sơ Tình.
Anh không hề phản bác một câu nào, nội tâm chỉ cảm thấy cô vui vẻ là quan trọng nhất.
Ân oán giữa cô và Chu Sơ Tình bắt nguồn từ mẫu giáo, Chu Sơ Tình sinh ra ở nước ngoài, không thể ở lại lâu nên mới trở về, cả tiếng Anh và tiếng Trung cô ta đều nói không lưu loát lắm, cực kỳ bánh bèo. Có lẽ từ nhỏ đã thiếu sự chú ý nên hành vi và ngôn ngữ đều rất lố lăng, thích người khác chú ý đến mình.
Có một lần cô ta làm hỏng đồ dùng học tập của Tần Thâm, anh còn chưa nói gì, cô ta đã lớn tiếng khóc ré lên, nói Tần Thâm đẩy cô ta.
Trần Mộc Tình không thể nhìn nổi nên tranh luận với Chu Sơ Tình, quên mất cuộc cãi vã bắt đầu như thế nào, nhưng tóm lại ân toán giữa các bạn nhỏ tới nhanh lại còn rất dữ dội, cuối cùng hai người đã đánh nhau.
Từ nhỏ Trần Mộc Tình đã khá mạnh mẽ, Chu Sơ Tình lại vừa gầy vừa bánh bèo, cuối cùng Chu Sơ Tình khóc đến suýt tắc thở ở chỗ cô giáo.
Sau đó dưới sự hòa giải của cô giáo, hai người nhường nhịn nhau một chút, nhưng Trần Mộc Tình đã không ưa cô ta.
Thực ra suy cho cùng ngọn nguồn vẫn nằm ở chỗ anh.
Cô không có lý do gì để thiên vị anh cả.
Có lẽ đối với bố mẹ mà nói, ân oán của trẻ con căn bản rất ngây thơ và nực cười, nhưng ai lại không thích được thiên vị, được coi trọng, được thông cảm?
Ngay từ đầu Tần Thâm đã rất thờ ơ với Chu Sơ Tình, rất ít đáp lời, gần như không chơi đùa với nhau. Đối với anh mà nói, đương nhiên anh thiên vị Trần Mộc Tình hơn, bởi vì Trần Mộc Tình quan trọng với anh hơn.
Mà sau khi bố và Chu Thuần Ý kết hôn, Trần Mộc Tình vẫn chơi cùng Tần Thâm sau một thời gian lăn tăn do dự, có lẽ cô cũng cảm nhận được “anh” của mình không bị cướp.
Cuộc đời phải đối mặt với rất nhiều lựa chọn, phần lớn thời gian chúng ta có thể theo đuổi tương lai tốt đẹp hơn, nhiều cơ hội hơn, duy nhất chỉ có người yêu là cần kiên định một chút.
Không có ai tốt hơn em, cho dù có, cũng không liên quan đến anh.
Anh cảm thấy mình đã làm rất nhiều, cũng chuẩn bị tốt rất nhiều, nhưng lại thiếu năng lực để cho cô biết.
Nhưng may mắn thay vẫn còn cơ hội để cải thiện.
Tần Thâm gật đầu, không hỏi bố tại sao lại mời nhà họ Trần và mẹ đến trong khi Chu Sơ Tình ở đây, anh chỉ gửi tin nhắn nhắc nhở mẹ và Trần Mộc Tình.
*
Trần Mộc Tình ngủ non nửa ngày vẫn còn buồn ngủ, nhưng cô vẫn đi theo mẹ sang nhà bên cạnh.
Bà Tưởng Khiết là do biết được Lục Tư Việt sẽ đến, còn Trần Mộc Tình là muốn nhìn xem rốt cuộc da mặt Chu Sơ Tình dày cỡ nào.
Cô chỉ đơn giản thay một bộ quần áo rồi đi qua, so với Chu Sơ Tình ăn diện lộng lẫy thì cô có vẻ hơi thuần khiết, nhưng Trần Mộc Tình không để ở trong lòng, cô đi nói chuyện với dì Tư Việt.
Lục Tư Việt đã lâu không gặp con trai, thực ra bà ấy cũng không quá muốn đến căn nhà này, nhưng Tưởng Khiết ở đây nên bà ấy vẫn tới.
Còn về phần đối mặt với Chu Sơ Tình, ở tuổi này lòng từ trọng của bà ấy đã không còn mãnh liệt như thời trẻ nữa. Có lẽ bà ấy đã thật sự buông bỏ, Tần Hạc Khanh và Chu Thuần Ý ra làm sao, bà ấy hoàn toàn không muốn quan tâm.
Tần Thâm không ngờ bầu không khí lại khá hòa hợp, có mấy lần Chu Sơ Tình định bắt chuyện nhưng ai cũng nhẹ nhàng cắt ngang câu chuyện, cô ta gặp phải mấy lần từ chối khéo, dứt khoát thức thời im miệng không nói nữa.
Trần Mộc Tình vẫn luôn im lặng cúi đầu ăn cơm, hiếm khi tỏ ra yên lặng.
Tần Thâm nhìn cô rất nhiều lần, không biết cô đang giận anh vì chuyện Tề Nhiên, hay vì cuộc điện thoại không rõ ý đồ của Chu Sơ Tình vào buổi sáng, lúc sau lại xuất hiện ở chỗ này nên không vui.
Tần Thâm ngồi đối diện cô, anh không ngừng gắp đồ ăn cho cô.
Trần Mộc Tình ngẩng đầu nhìn anh mấy lần những vẫn không hé răng, cô được gắp đồ ăn đến nỗi mất kiên nhẫn, chỉ nói một câu: “Được rồi.”
Trần Mộc Tình lại nhìn anh lần nữa, không hiểu rốt cuộc anh đang làm gì, cô hơi cau mày: “Em tự có tay của mình.”
Thực ra cô không giận nhưng vẫn khó chịu.
Tần Thâm gần như không coi ai ra gì mà nói: “Xin lỗi.”
Trái tim của Trần Mộc Tình đập mạnh, đôi mắt không tự chủ được thường xuyên chớp chớp vài cái, cô nghĩ thầm, người này không phải đang gài mình đấy chứ?
Cô nuốt nước bọt, ngẩng đầu gắp đồ ăn cho anh, giương mắt cảnh cáo anh: Câm miệng!
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Tần Thâm không đói lắm, cũng không ăn uống gì, cảm xúc của anh cứ mãi căng thẳng, nhưng đồ ăn cô gắp thì anh vẫn cúi đầu ăn, có chút bảo sao nghe vậy.
Cuối cùng Tần Hạc Khanh cũng không nhịn được nữa mà hỏi: “A Thâm, sao con lại trêu Tình Tình?”
Lục Tư Việt ngắt lời Tần Hạc Khanh: “Chuyện của bọn trẻ, ông lo nhiều thế làm gì?” Nói rồi bà ấy nhìn về phía Tần Thâm: “Tối muộn rồi, con gắp nhiều đồ cho Tình Tình vậy làm gì, chờ lát nữa sẽ không ngủ được, hay là con dẫn con bé đi bộ cho tiêu cơm đi?”
Có lẽ là giận dỗi, bà ấy muốn cho hai người có không gian riêng.
Tưởng Khiết nghiêng đầu lườm Trần Mộc Tình: “Con cũng ỷ vào việc Tần Thâm không so đo với con, đừng hở ra là phát cáu.”
Tần Thâm vội vàng tiếp lời: “Dì Tưởng, không trách cô ấy, là con sai. Hôm nay con chọc cô ấy không vui.”
Trần Mộc Tình nghe người này nói một câu người kia nói một câu, đầu gần như muốn nổ tung, cô ngẩng đầu trừng mắt nhìn Tần Thâm, ý chính là anh điên rồi?
Cô nhếch miệng cười một lát: “Không sao đâu, con đùa với anh ấy thôi!”
Nói xong cô đứng lên: “Hình như con ăn nhiều thật.” Cô đưa mắt ra hiệu với Tần Thâm: “Anh ơi, anh đi dắt chó với em nhé!”
Tần Thâm gật đầu, anh đứng lên, cao giọng gọi một tiếng: “Thiển Thiển.”
Thiển Thiển vẫn chưa nhận ra tên của mình, gọi vài tiếng nó mới xuống tầng, sau đó ngậm một chiếc dây dắt, lập tức đi về phía Trần Mộc Tình, thả vào lòng bàn tay cô, sau đó nó vẫy vẫy cái đuôi như đang đòi khen ngợi.
Trần Mộc Tình nhỏ giọng kháng cự: “Em em em làm gì đó!?”
Tối hôm qua cô ở phòng anh, tuy chỉ là một chiếc dây dắt, nhưng lúc này cô chột dạ đến nỗi hận không thể tìm một khe hở tại chỗ để chui vào.
Tần Thâm cầm lấy dây dắt đeo vào cổ nó, quay đầu nói với người lớn: “Bọn con ra ngoài đi dạo.”
Mọi người đều nhìn họ rời đi.
Sau đó Tần Hạc Khanh mới ngập ngừng nói: “A Thâm, nó...”
Lục Tư Việt liếc nhìn Chu Sơ Tình, đại khái có thể hiểu được ý tưởng của Tần Hạc Khanh. Đối với cuộc hôn nhân lần thứ hai thất bại, chắc là trong lòng Tần Hạc Khanh rất không cam lòng, không muốn thừa nhận là sai lầm của bản thân, vì thế ông ấy thể hiện sự rộng lượng của mình bằng khách hào phòng với nhà vợ hai, hoặc là trong lòng của ông ấy vẫn mong Chu Sơ Tình có thể ở bên con trai, tuy hôn nhân tan vỡ những tìm cảm của bọn họ vẫn rất tốt.
Do vậy Lục Tư Việt trực tiếp chặn ông ấy lại: “Không nhìn ra à? Hai đứa nó đang yêu nhau, yêu mấy năm rồi, có thể đính hôn được luôn.”
Bà ấy gần như châm chọc mỉa mai: “Không biết ông làm bố thế nào, còn không quan tâm con trai bằng người ngoài.”
Tần Hạc Khanh lập tức sốc đến mức không nói nên lời, miệng khép mở vài lần, cuối cùng chỉ thốt ra được một câu: “Tôi... Nó...”
Lục Tư Việt mất kiên nhẫn nói: “Được rồi, dù sao ông cũng không cần lo, cũng đừng nhúng tay vào.”
Cuối cùng Tần Hạc Khanh chỉ cúi đầu “Ừ” một tiếng.
Trần Mộc Tình ra ngoài mới hung dữ cấu cánh tay của Tần Thâm: “Sao con cún này của anh lại thế này!?”
Tần Thâm cảm thấy rất vui, anh duỗi tay sờ đầu Thiển Thiển.
Trần Mộc Tình tức giận kéo anh đến chỗ tối, đè người trên tường rồi ép hỏi anh: “Anh không cố tình dạy nó như vậy đâu nhỉ?”
Tần Thâm cúi mặt nhìn cô: “Không hề, nhưng anh cũng muốn thông báo với thế giới, Trần Mộc Tình, rốt cuộc khi nào em mới cho anh một danh phận?”
Trần Mộc Tình nhíu chặt mày, đè nặng giọng nói: “Anh đừng tỏ vẻ đáng thương với em, nói như em bắt nạt anh vậy.”
Tần Thâm khẽ cười: “Không phải à?”
Trần Mộc Tình bĩu môi không nói gì.
Tần Thâm thấp giọng nói: “Nhưng anh cam tâm tình nguyện.”
Trần Mộc Tình ngẩng đầu nhìn anh.
Anh mỉm cười: “Ngoại trừ em, ai cũng không được.”
Tay của Trần Mộc Tình đè trên vai anh, ép anh hơi cúi người xuống, sau đó cô hôn anh: “Nói thêm đi.”
Hai người đang thì thầm, không biết Thiển Thiển đã tự mình chạy vào nhà từ khi nào, nó chạy quanh bàn xin đồ ăn, Lục Tư Việt cho nó một miếng thịt bò rồi hỏi: “Bọn nó đâu?”
Tưởng Khiết nhịn không được cười: “Cậu nói như thể nó có thể trả lời cậu vậy.”
Thiển Thiển nhảy sang bên cạnh một chút, đầu hất qua hất lại ra hiệu, ý bảo: Đi nào, bé dẫn mọi người đi!
Lục Tư Việt và Tưởng Khiết đều không nhịn được cười, lục tục đứng lên, trông có vẻ như thật sự đi theo để xem.
Ông Trần và Tần Hạc Khanh cũng liếc nhau rồi đứng lên.
Mỗi người đều có suy nghĩ riêng, lòng rối như tơ vò. Tưởng Khiết sợ rằng Trần Mộc Tình ức hiếp Tần Thâm, từ nhỏ tính cách của cô đã xấu. Lục Tư Việt lại cảm thấy con trai không giỏi xử lý mối quan hệ cá nhân, sợ anh tập trung tình cảm quá sâu, cuối cùng sẽ làm tổn thương chính mình. Ông Trần và Tần Hạc Khanh đều là những người chẳng hay biết gì, lúc này vẫn chưa phản ứng kịp, hai người nóng lòng muốn biết rõ ràng rốt cuộc là chuyện gì xảy ra.
Thiển Thiển vừa kiêu ngạo vừa phấn khích, dáng vẻ giống như đang vội khoe khoang, nó đi đến dưới hiên nhà thì bắt đầu kêu à hú à hú về phía hai người đang đứng.