Bên kia, việc công trình của tập đoàn Hạ Thị có vấn đề về chất lượng và công nhân bi nợ lương cũng đã xuất hiện trên khắp các phương tiện truyền thông.
Hạ Khánh Dương vừa có mặt tại công ty đã nhìn thấy hàng loạt công nhân và chủ chung cư đứng căng băng rôn đòi được bồi thường.
Lại còn có không ít phóng viên đang phỏng vấn tác nghiệp.
Khâu kế toán mấy năm nay của công ty đều là Triệu Lệ Chi phụ trách nên việc nợ lương công nhân chắc chắn có liên quan đến bà ta, nếu không nhờ có một hàng rào bảo vệ thì e rằng bà ta đã bị đánh cho ra bã rồi.
Mấy người phụ trách công ty đứng đó run c’âm cập, nửa muốn ra ổn định trật tự nhưng vừa lên tiếng đã bị át mất bởi tiếng mắng chửi từ các công nhân và chủ các tòa nhà kém chất lượng.
Đến nỗi cánh phóng viên cứthoải mái phỏng vấn bọn họ mà không ai có thế đứng ra làm chủ cục diện.
Hạ Khánh Dương giận điên người, vội vàng chạy tới với hai tay giơ cao.
“Mọi người! Xin mọi người hãy bình tĩnh lại, chuyện đâu còn có đó… Tập đoàn Hạ Thị hoạt động hai mươi năm luôn đặt chữ tín lên đầu, xin hãy cho chúng tôi chút thời gian, chúng tôi sẽ đưa ra câu trả lời thỏa đáng!”
“Hạ Khánh Dương! Con cáo già xảo quyệt! Ông định lừa chúng tôi nữa chứ gì?”
“Còn dám vác mặt ra đây?! Bồi thường mau!”
“Nhà vừa xây xong đã nứt tường thì ai dám vào ở? Mau đền tiền!”
“Chưa thấy công ty xây dựng nào tệ như mấy người, đã nợ lương còn rút ruột công trình!”
“Chúng tôi bỏ tiền tươi thóc thật ra mua nhà, bây giờ nhà chưa lún mà còn sợ hơn nhà sập, ông định trả lời thế nào đây?”
“Hứa hẹn cuối năm sẽ kết toán, kết quả nửa năm sau chẳng thấy đồng cắc nào. ông tưởng công nhân không cần ăn cơm chắc?”
“Trả tiền đây!”
“Bồi thường đi!”
Công nhân và chủ chung cư không cho Hạ Khánh Dương nói hết đã kéo căng băng rôn, lên giọng hô hoán, thậm chí còn kích động hơn trước đó.
Cánh phóng viên đánh hơi thấy mùi ngon bèn ùn ùn kéo đến đặt câu hỏi.
Hạ Khánh Dương mang gương mặt đen sì nhìn đám đông nhốn nháo, một hồi sau cầm loa thét lên: “Tôi biết mọi người rất vất vả, rất khó chịu! Hạ Thị chúng tôi có lỗi với mọi người, nhưng xin hãy tin rằng chúng tôi sẽ không bỏ mặc bất kỳ ai! Trong nửa năm qua, công ty vẩn đang nghiên cứu phương án giải quyết đế mọi người hài lòng…”
õng ta cực kỳ am hiểu chiêu dùng tình cảm tác động lý trí, sau một hồi giảng giải rốt cuộc cũng làm dịu đi tâm tình của nhóm người phần đổi.
Nhưng khi ông ta vừa thoáng yên lòng thì có người lại la lên: “Tóm lại là chừng nào trả tiền lương? Chừng nào giải quyết chất lượng nhà ở?”
Hạ Khánh Dương biết có nhiều lời cách mấy cũng không hữu hiệu bằng một câu trả lời dứt khoát thỏa đáng.
Vấn đề là chính ông ta cũng không biết khi nào thì làm sao có thể cam đoan với họ?
Vốn dĩ chỉ cần Hạ Phương về làm dâu nhà họ Tư là ông ta có thể cầm của hồi môn lấp đi những lỗ hổng này, sau đó đợi bọn họ rót tiền đầu tư vào là Hạ Thị có thể cải tử hồi sinh, đi lên một tầm cao mới.
Không ngờ Hạ Phương nằng nặc không chịu, lại còn lén cưới người khác.
Càng phiền toái hơn nữa là Tư Hạo Hiên kia một hai chỉ chịu Hạ Phương, làm Hạ Khánh Dương có muốn đổi người cũng không được.
Nhưng khoan, nghĩ kỹ lại, Hạ Oanh Oanh và Lục Anh Đường cũng sắp cưới đến nơi rồi, có thể sắp xếp của hồi môn một tí.
Nhà họ Lục làm ăn cũng không tệ, gả con vào đó chắc chắn sẽ được nâng đỡ trên thương trường…
“Tôi sẽ cho mọi người câu trả lời thỏa đáng vào trước cuối tháng này!”
Hạ Khánh Dương tuyên bô’ xong thì dứt khoát rời đi không quay đầu lại, biết rằng đây mới là hành động thể hiện sự kiên quyết, mặc cho những người kia vẫn tiếp tục đuổi theo la mắng.
Về nhà rồi, ông ta lập tức gọi Triệu Lệ Chi và Hạ Oanh Oanh tới bàn chuyện cưới hỏi, yêu cầu Hạ Oanh Oanh đính hôn xong thì kết hôn càng sớm càng tốt.
Hạ Oanh Oanh cầu mà không được, nhanh chóng đồng ý, thậm chí còn chọn luôn cả ngày cưới – chỉ còn đợi nhà họ Lục gật đầu nữa thôi.
Đến tối, Hạ Khánh Dương vừa đi vào phòng thì đã nghe Triệu Lệ Chi than thở.
“Sắp gả con đi lại không nỡ à?”, ông ta cất tiếng đầy ý nhị.
Triệu Lệ Chi cười khổ: “Đâu có, tôi chỉ đang lo chuyện Tiếu Phương…”
Mặt Hạ Khánh Dương thoắt cái tối đi: “Nhắc tới con đó làm gì?”
“Nhưng cậu Tư nhìn trúng con bé mà nó lại không chịu gả qua, biết đâu nó bị bọn họ trả thù thì sao?”
Hạ Khánh Dương hừ lạnh: “Nó mặc kệ nhà chúng ta ra sao thì chúng ta quan tâm nó làm gì?”
Triệu Lệ Chi lại thớ dài: “Lỡ như… nhà họ Tư giận cá chém thớt lên chúng ta, thì biết làm sao bây giờ?”
Mặt Hạ Khánh Dương càng thêm xấu xí: “Thế nên nó bắt buộc phải gả, không muốn cũng phái gá. Bằng không nhà chúng ta coi như tiêu tùng!”
“Nhưng con bé không chịu nghe khuyên bảo, còn không muốn nhìn mặt chúng ta…”
“Thì làm cho nó phải gặp, phải nghe!”
Một tia toan tính nổi lên trong mắt, Triệu Lệ Chi thì thầm: “Hai hôm nữa là lễ đính hôn của Oanh Oanh, hay là nhân lúc đó trò chuyện với Tiểu Phương?”
“Cậu Tư chắc chắn cũng sẽ có mặt”.
Ánh mắt Hạ Khánh Dương đanh lại: “Phái chiêu đãi cậu ấy thật tốt, không được đế xảy ra sơ suất gì”.
Triệu Lệ Chi: “Lỡ Tiếu Phương không chịu phối hợp thì sao?”
Hạ Khánh Dương lại sa sầm mặt, sau đó nghe bà ta rù rì: “ông nghĩ xem, nếu mọi người thấy Tiểu Phương và cậu Tư dan díu với nhau, có phải khi ấy nó chỉ còn cách làm vợ cậu ấy hay không?”
Triệu Lệ Chi vừa nói xong thì lập tức che miệng, hốt hoảng như vừa nói sai lời: “ôi trời, tôi vừa nói cái gì thế này, đúng là lo quá hóa rồ rồi…”
Nhưng Hạ Khánh Dương đã chộp lấy tay bà ta, hai mắt sáng rỡ: “Chi Chi! Bà nói quá chí lý!”
“Ha ha ha, quyết định thế đi! Tôi giao chuyện này cho bà, bằng mọi cách phải làm cho Hạ Phương và cậu Tư gạo nấu thành cơm, không phải thật cũng phải đế cho mọi người tưởng là thật. Đế xem khi ấy nó còn mặt mũi nào không”.
Triệu Lệ Chi làm ra vẻ lo lắng: “Nhưng… nhưng mà làm vậy có ác với Tiểu Phương quá không… lỡ nó nghĩ quẩn…”
“Đã là vợ của cậu Tư thì nghĩ thế nào cũng không tới lượt nó. Với cả chúng ta đây cũng là nghĩ cho tương lai của nó thôi…”
Triệu Lệ Chi cúi đầu, che đi vẻ đắc ý trong mắt: “Tôi cũng nghĩ vậy. Tiểu Phương thành ra như hôm nay, gả cho cậu Tư là lựa chọn tốt nhất, chỉ sợ nó không hiểu được tấm lòng chúng ta…”
”Bà không phải lo chuyện này. Hạ Phương không nghe lời thì vẫn còn Tiết Lan Hâm đó, tôi không tin nó dám không màng sống chết của mẹ ruột!”, Hạ Khánh Dương phun ra một tiếng lạnh lùng, hai mắt như hầm băng.
Làm khóe môi Triệu Lệ Chi không kiềm được mà cong lên.