Lúc bỏ ra số tiền nhỏ mua về một phương thuốc bảo bối như này, Tê Đông Thăng đã nghĩ đến mọi vấn đề có thể xuất hiện, tất nhiên cũng bao gồm cả việc người bán phát hiện mình đã bán rẻ phương thuốc, rồi quay lại đòi tiền.
Nhưng ông ta nghĩ chí ít cũng phải đợi đến khi thuốc này hot một thời gian, khắp Kinh Thành đều biết đến thuốc này, thì Triệu Nhược Văn mới tìm về.
Không ngờ mới vừa bắt đầu bán, cô ta đã tới rồi. Xem ra, cô ta là một người thiếu kiên nhẫn.
"Thật không ngờ, đường đường là hiệu thuốc lớn trăm năm tuổi, thế mà lại làm ra cái chuyện lừa gạt khách hàng như này. Rõ ràng phương thuốc của tôi đáng giá triệu tệ, nhưng ông ra cho tôi cái giá mười ngàn tệ, lừa một dân thường không hiểu tình hình như tôi, mua lại phương thuốc của tôi, sau đó ngấm ngầm bán được số tiền lớn.
"Phương thuốc đó tôi phải mạo hiểm tính mạng bán cho ông, ông có biết tôi đã phải chịu đựng cái gì không? Nếu ông giữ lại cẩn thận, yên lặng bán cho những người cần ở tiệm ông thì cũng thôi đi, kết quả bây giờ ông làm nó nổi tiếng như này, hot như này, nếu mà bị chủ nhân phương thuốc nhìn thấy, ông có gánh được hậu quả không hả?”
Vẻ mặt Triệu Nhược Văn kích động, cứ như thể cô ta đang đánh nhau vậy, khiến cho Tê Đông Thăng hoang mang.
Ông ta miễn cưỡng ngồi thẳng lưng, sau đó mỉm cười nói với Triệu Nhược Văn: "Cô Triệu nói vậy là có ý gì? Ban đầu cô bán phương thuốc này, hai chúng ta là cô tình tôi nguyện, một tay giao tiền một tay giao hàng."
“Tiền tôi đã đưa cho cô ngay, hiệp nghị cô cũng ký tên rồi, chúng ta đã thanh toán xong đúng không? Còn về phương thuốc này, tôi mua nó về, tất nhiên tôi phải làm thành thuốc, bán cho khách hàng cần. Bây giờ tôi làm như này, hình như cũng không có vấn đề gì nhỉ?"
"Điểm khác là..." Tê Đông Thăng cười nói: "Thuốc này của tôi bán chạy hơn tôi nghĩ. Sao nào, cô Triệu thấy thuốc của tôi bán đắt hàng nên cảm thấy mình lỗ hả?"
"Phi!" Ban đầu Triệu Nhược Văn muốn đòi tiền một cách bình tĩnh nhã nhặn cơ, nhưng sau khi nhìn thấy thuốc được chế tạo từ phương thuốc kia bán chạy như vậy, cô ta lại không kìm được bắt đầu nóng nảy.
Đó là phương thuốc mà cô ta bán đi, cô ta đã xem qua và thấy giá của những hộp thuốc mỡ kia. Tùy tiện một hộp mà đã có giá hơn một trăm tệ, nghe nói sản phẩm này vừa bán ra chưa được mấy hôm đã bán hết rồi.
Còn có người nói, đơn đặt hàng ở nhà máy dược phẩm đã xếp đến tháng sau rồi.
Nghĩ một cái là biết, lợi nhuận của cái này sẽ cao cỡ nào.
Đáng lẽ ra lúc đầu cô ta phải hợp tác với Tê Đông Thăng, để lấy phần trăm hoa hồng.
Nếu thế thì không biết bây giờ cô ta đã kiếm được bao nhiêu tiền rồi.
Nghĩ nghĩ cuối cùng mình chỉ lấy được ba mươi ngàn, Triệu Nhược Văn lại càng thấy khó chịu.