Đến lúc này, Cố Tiểu Ảnh đã ý thức được, nếu trong hôn nhân nhất định cầnmột khoảng thời gian thích nghi, thì ngoài Quản Đồng, cô còn cần thích nghi vớibố mẹ chồng nữa. Đúng thế, “bố mẹ anh” tuyệt đối không thế nào giống với “bố mẹem”.
(1) Mùa hè năm sau, cuốicùng thì đám cưới của Cố Tiểu Ảnh và Quản Đồng cũng được định vào một ngày nóngnhư thiêu như đốt. Sở dĩ ngày này được chọn, là vì anh chàng Quản Đồng bận trămcông ngàn việc, đến xin nghỉ lấy vợ cũng không xin nổi, đành tận dụng dịp cuốituần để hối hả thực hiện xong cái nghi thức quan trọng nhất đời người này.
Đó cũng là ngày thứba sau ngày Cố Tiểu Ảnh nhận tấm bằng thạc sỹ. Là cô gái thuộc lớp nghiên cứusinh nghệ thuật khóa 3 đầu tiên lấy chồng, có thể coi như Cố Tiểu Ảnh vừa cởi bộquần áo cử nhân ra đã mặc ngay áo cưới, việc gì cũng dám đi đầu!
Theo trình tự đã chuẩnbị trước, sau khi Cố Tiểu Ảnh dự xong lễ tốt nghiệp, cô về thành phố F gặp bố mẹ,rồi đưa theo bố mẹ, toàn bộ áo váy cưới đã chuẩn bị xong cùng bánh kẹo cưới đếnthành phố R; còn Quản Đồng sau khi tan sở chiều ngày thứ sáu, anh về đi thẳng từthành phố G về thành phố R, hai bên hẹn nhau gặp tại một khách sạn ở huyện, rồiQuản Đồng sẽ dẫn tất cả về nhà mình, thu xếp hai bên cha mẹ nói chuyện cụ thể vềchuyện đám cưới.
Đến hôm tổ chức, ngay từ sáng sớm, mẹ CốTiểu Ảnh đã lục tục dậy, khẽ gõ cửa phòng Cố Tiểu Ảnh. Thấy con gái đang ngủsay như chết, lòng bà rất buồn rầu: cái con bé này, sắp gả cho người ta đến nơirồi còn ngủ phơi bụng ra thế kia sao?
Bà Cố liền ngồi bêngiường ngắm con gái đang say ngủ, ngắm đến hơn một tiếng đồng hồ, Cố Tiểu Ảnh mớiấm ứ ra chiều tỉnh ngủ. Vừa mở mắt ra nh́n thấy bà Cố, cô giật ḿnh, trách mẹ:“Mẹ, mẹ định dọa con sợ chết đấy à?”.
Cô liền bị bà Cố phát cho một cái vàomông: “Dậy ngay, đi mua đồ!”.
“Mua gì cơ ạ? Váy cưới?Giày? Áo dài? Chẳng phải đều mua hết rồi hay sao?”, Cố Tiểu Ảnh hết kiên nhẫn,giật lại chăn, trùm lên đầu: “Con chẳng cần mua thêm cái gì cả, mẹ đừng làm ồnnữa, con muốn ngủ nữa”.
“Ngủ cái gì mà ngủ?!”- Bà Cố đột ngột cao giọng, “Con lấy chồng hay mẹ lấy chồng đấy hả? Sao con chẳngcó chút lo lắng gì vậy?! Con nói con đã 26 tuổi, thế mà tính cách vẫn trẻ conquá đấy, bao giờ mới lớn được đây? Con thế này thì làm sao mẹ yên tâm đưa con vềnhà chồng được? Con nói xem, con có thể có chút trách nhiệm và ý thức gìkhông?”
Tưởng tượng đến đại lễđịnh đoạt cả đời mình đang hiện ra trước mắt, Cố Tiểu Ảnh hoảng hốt tung chăn,ngồi dậy: “Vâng vâng, được rồi, con dậy rồi đây, mẹ bảo mẹ cần mua gì nào? Mẹmua gì để con đưa mẹ đi, được không nào?”
Bởi thế, mới bảy giờsáng, Cố Tiểu Ảnh đã phải vừa ngáp ngắn ngáp dài vừa theo sau bà Cố đi mua đồ.Đến khi xe dừng lại mới để ý, hóa ra họ đến chợ hải sản?
Cố Tiểu Ảnh thắc mắcnhìn ông Cố bà Cố, chỉ thấy hai ông bà già, tạm coi là có chút địa vị xã hội, mặcđồ thể thao theo kiểu đôi tình nhân, đi vào một cửa hàng hải sản. Cố Tiểu Ảnh lậpcập theo sau, vừa đi vừa tò mò nhìn khắp xung quanh.
Vừa đi vào cửa, bà Cốquay đầu lại hỏi Cố Tiểu Ảnh: “Đã định được số người đến dự đám cưới chưa?”
Cố Tiểu Ảnh trả lờinhát gừng: “Quản Đồng nói khoảng sáu bảy mươi người thôi, cũng toàn là họ hàngngười thân với hàng xóm.”
Ông Cố đứng bên kiađã rút ngay ví tiền chỉ trỏ: Tám mươi con tôm, chọn loại to nhất. Mười con cáchình, hôm nọ tôi đặt trước rồi, mang ra cho tôi chọn; còn thêm tám mươi con hảisâm, lấy loại hải sâm ngon nhất. Cho tôi xem nào, nếu không có vấn đề gì thìcho thẳng vào thùng…”
Cố Tiểu Ảnh đứng sữngmột chỗ, không biết nên nói gì, mấy lần định nói, nhưng rồi lại thôi.
Mãi cho đến khi muaxong đồ quay về, Cố Tiểu Ảnh ngồi ở hàng ghế sau, mới nhìn ông Cố đang ngồi sautay lái, ngập ngừng nói: “Bố ơi, thực ra thì không cần phải làm như vậy, chỗnhà họ cũng là thành phố ven biển… tuy không phải là cá chình, thì ít nhất cũnglo được cá mực… mà chắc cũng sẽ có tôm, không phải loại to thì nhỏ hơn mộtchút, còn về hải sâm thì… loại đồ này rất đắt, bỏ đi cũng được mà”.
Cô vừa nói dứt lời,không khí trong xe đột nhiên trầm hẳn mất mấy giây.
Một lúc sau, bà Cố ngồiở ghế phụ bên cạnh chồng mới thở dài: “Thực ra bố mẹ đều hiểu Quản Đồng, đều biếtnó là một chàng trai tốt hiếm thấy. Con lấy nó, bố mẹ cũng yên lòng. Chỉ có điềuvới hoàn cảnh gia đình nó, sẽ có những thứ không lo được. Mà việc đó cũng khôngsao hết, rốt cuộc hôn lễ cũng chỉ là hình thức, huống hồ cũng phải nghĩ đếnchuyện nhà người ta cảm thấy thế nào, không thể làm hoành tráng được. Có điềulà, bố mẹ chỉ có mỗi một cô con gái, nếu đến mức trung bình ở đây mà còn khônglo được, thì bố mẹ cứ nghĩ đến là lại thấy buồn…”
Trong khoang xe yên lặng,Cố Tiểu Ảnh mở miệng định nói, rồi đột nhiên lại chẳng biết phải nói gì cho phải.
Khoảng cách từ thànhphố F sang thành phố G không hề xa, chỉ mất khoảng hơn sáu tiếng đi đường cao tốc,buổi trưa xuất phát, đến chiều tối là tới. Ngày hôm đó đúng vào thứ sáu, buổichiều Quản Đồng xin nghỉ nửa buổi, ăn trưa xong xuất phát về quê cùng với phù rểGiang Nhạc Dương. Hai bên đã hẹn nhau trước ở cửa khách sạn huyện thuộc thànhphố R. Quản Đồng vừa đến, đã nhìn thấy hai chiếc ôtô đang chạy lại, vội vã chạyra. Cửa xe mở ra, Cố Tiểu Ảnh là người đầu tiên bước ra, nhìn thấy Giang NhạcDương đứng bên cạnh Quản Đồng, nụ cười của cô đột nhiên trở nên khó hiểu.
Giang Nhạc Dương lúngtúng một chút, trong bụng nghĩ: không hiểu cái con bé tinh quái này đang giởtrò đùa ác độc nào đây?
Về mặt đầu óc nhanhnhạy, Giang Nhạc Dương thừa nhận dù mình có tu luyện thêm mười năm cũng khôngthể đuổi kịp tốc độ của Cố Tiểu Ảnh và Hứa Tân. Về chuyện này, anh từng than thởvới Quản Đồng: tư duy của bọn trẻ học viện nghệ thuật đúng là quá kỳ quái, sưhuynh ơi anh tiêu rồi.
Lúc đó, Quản Đồng chẳngđể tâm đến lời than thở của Giang Nhạc Dương, anh cũng không nói gì nhiều phí lời,chỉ vui vẻ chờ đợi hài kịch của Quản Đồng. Mà cũng kỳ lạ thật, tại sao một ngườilạc quan như anh, lại luôn có dự cảm không mấy lạc quan rằng: “Quản Đồng rồi” nhỉ?
Trong khi còn đang sữngsờ, Quản Đồng đã kịp lôi Giang Nhạc Dương đến trước mặt ông Cố, kính cẩn giớithiệu: “Thưa bố, đây là bạn cùng đại học của con - Giang Nhạc Dương, giờ đanglà đồng nghiệp của Tiểu Ảnh, cùng làm việc ở Học viện nghệ thuật”.
Giang Nhạc Dương vẫnchưa có bạn gái, nghe thấy tiếng “Bố” mà trong tích tắc như tiếng sấm nổ bêntai, tê liệt đến một nửa số tế bào não.
Nhưng đương nhiên ôngCố rất hài lòng với cách xưng hô này. Ông có vẻ nghiêm nghị, nhưng nụ cười lạirất thân thiện, dù đã cố gắng tỏ vẻ nghiêm nghị gật đầu, mong muốn tiếp tục xâydựng hình tượng nhạc phụ uy nghiêm. Thế nhưng kịch chưa diễn xong thì đã bị tiếnghét của bà Cố phá hỏng không thương tiếc.
Bà Cố đứng cách đókhông xa, gọi: “Cố Giới Tuyền, ông nhét cái túi màu đen của tôi vào đâu rồi? Giờphải làm thủ tục đăng ký phòng, đồ đạc của tôi đều ở trong ấy!”
Lập tức ông Cố hốt hoảngchạy lại, trong lúc luống cuống vẫn không quên nhìn về phía cậu con rể với ánhmắt cảm thông: “Quản Đồng à, Cố Tiểu Ảnh nhà mình với mẹ nó có tính cách nóng nảygiống nhau, con phải bao dung đấy nhé…”
Quản Đồng mở to mắt,Giang Nhạc Dương đứng bên cạnh cuối cùng không nhịn nổi buột miệng cười.
Trong lúc đó, nhân vậtchính đã chạy đến, chưa cần rào đón gì đã giơ tay bắt tay Giang Nhạc Dương, cườicười: “Chào thầy Giang, thầy Giang vất vả quá! Thầy Giang trọng nghĩa khinhtài, đức cao vọng trọng, miệt mài phấn đấu!”
Giang Nhạc Dương cũngcười hì hì phản công: “Chào cô Cố, cô Cố cũng đích thân đến kết hôn à?”
Chẳng đợi Cố Tiểu Ảnhphản bác, Quản Đồng đã vỗ lưng: “Anh nói thế là ý gì hả Giang Nhạc Dương?”
Cố Tiểu Ảnh lại nở mộtnụ cười tươi như hoa hướng dương, đưa ngón tay cái về phía Giang Nhạc Dương dứdứ, nói: “Thầy Giang tiến bộ quá, tốc độ phản ứng càng ngày càng nhanh đấy. Tôiđã chẳng từng nói thầy rất có tiềm năng là gì, chỉ có điều là thiếu sự dẫn dắtcủa ân sư như tôi đây thôi.”
Giang Nhạc Dương tứcđến mức tưởng như nổ cả con ngươi.
Nhưng tâm trạng vui vẻcủa Cố Tiểu Ảnh không giữ được lâu. Buổi tối ngày hôm đó, sau khi cô bước vào cổngnhà Quản Đồng lần thứ hai, sự hào hứng trước đó đã ra đi không còn dấu vết.
Cô kinh ngạc nhìn cănphòng không có một chút gì thay đổi. Trong lúc bố mẹ đẻ cô hàn huyên cùng bố mẹchồng, cô tưởng như có một gáo nước lạnh vừa tạt cô ướt đẫm từ đầu đến chân: nhữngthùng vỡ, những chậu vỡ lần trước cô thấy vẫn chất đống trong nhà, tất cả các ôkính cửa sổ vẫn được phủ một lớp bụi dày, bức tường trát ximăng vẫn không đượcquét vôi, ở giữa phòng có một chiếc xe đạp bẩn đến mức chẳng ra hồn xe, mấy cáighế băng gãy chân nằm rải rác giữa nhà, một đàn ruồi đang vo ve bay quanh nhữngcái đĩa để đồ ăn trên bàn.
Lòng Cố Tiểu Ảnh nhưchùng xuống.
Phía bên kia, Quản LợiMinh và Cố Thiệu Tuyền bắt đầu chúc rượu nhau. Quản Đồng và Giang Nhạc Dương bậnrộn giúp bà Cố dỡ các thứ đồ ăn, đồ uống đã chuẩn bị sẵn từ sau xe xuống. Cô emhọ đi cùng hào hứng vì lần đầu tiên được làm phù dâu, chạy trước chạy sau quansát, cuối cùng ngơ ngác quay lại hỏi: “Chị, anh chị định tổ chức đám cưới ở đâyà?”
Cố Tiểu Ảnh thở dài,nói tránh: “Mông Mông, em dán chứ “Hỉ” mình mang theo đi, để chị sang phòng anhrể em xem thế nào.”
Nói xong, cô quay ngườiđi về phía phòng Quản Đồng.
Nhưng cô em họ chưachịu yCố Tiểu Ảnh buột miệng: “Chị, dù gì thì đây cũng là hôn lễ, cả đời chỉ cómỗi một lần, sao lại chẳng chuẩn bị gì thế nhỉ?”
Cố Tiểu Ảnh quay đầulại, điềm nhiên như không có vấn đề gì, cười với cô em: “Đám cưới chỉ là hìnhthức, sau này sống với nhau hạnh phúc mới là điều quan trọng. Chuẩn bị ít thì tốnkém ít, hiểu không nào?”
Cô em họ mở to mắt:“Chị quả là dễ tính.”
Cố Tiểu Ảnh cười cười,không trả lời.
Cô nghĩ thầm, có lẽ đếnhôm nay cô mới biết, trên đời này có rất nhiều người dễ tính, mà sự dễ tính củahọ chẳng qua chỉ là bất đắc dĩ. Vì không kịp sửa chữa nữa rồi, nên chỉ còn cócách phô ra trước mặt người khác một khuôn mặt tươi cười vờ như mình không để ýmà thôi.
Nhưng khi đối diện vớichính mình, Cố Tiểu Ảnh không chịu nổi nữa, cô muốn bùng nổ.
Nguyên nhân là buổi tốikhi quay lại khách sạn huyện, bà Cố mới phát hiện ra trên cả người con gáimình, ngoài cái nhẫn cưới ra, chẳng có một chút đồ trang sức nào. Váy cưới maykiểu hở ngực, một chiếc cổ không đeo dây chuyền thì coi sao được?
Bà Cố thở dài, khôngnói gì, chỉ quay người gọi lái xe rồi lặng lẽ rời đi. Lúc đó đã là tám giờ tối,họ vẫn quyết tâm đi hơn một tiếng đồng hồ lên thành phố, rồi may mắn tìm ra mộtcửa hàng vẫn đang mở cửa.
Vừa vào cửa là bà Cốnhìn thấy ngay một sợi dây chuyền đánh rất tinh tế và sang trọng. Bà Cố tưởngtượng ra con gái mình đeo sẽ đẹp thế nào, nên không suy nghĩ gì nữa trả tiềnngay.
Trở về khách sạn thìđã nửa đêm. Khi bà Cố lấy sợi dây chuyền đưa cho Cố Tiểu Ảnh, cô đờ đẫn cả người.
Vào giây phút đó, bấtgiác cô nhớ đến những thứ đồ đám cưới mà bố mẹ đã bận rộn giúp cô lựa chọn. Họcòn mua cho cô bánh kẹo thuốc lá, ông Cố thậm chí còn tận dụng ngày cuối tuần đếngiám sát việc sửa chữa căn hộ chung cư của Quản Đồng, còn bà Cố thì bận rộn chọnđồ gia dụng, và các thứ đồ sinh hoạt hàng ngày… Dù Cố Tiểu Ảnh đã ra ngoài ở mộtmình nhiều năm, đủ có khả năng sống độc lập, nhưng họ vẫn cảm thấy tiếc làkhông thể thay cô mua hết mọi thứ từ to đến nhỏ.
Với tình cảnh hai bốmẹ lo hết cả chuyện lớn chuyện nhỏ thế này, Cố Tiểu Ảnh chỉ nhìn thôi cũng thấymệt. Đã mấy lần cô nói với bố mẹ: “Tạm tạm thôi là được rồi”, nhưng bố mẹ Cố TiểuẢnh chỉ thở dài mà rằng: “Dù gì thì từ giờ trở đi con sẽ phải sống tự lực cánhsinh, lại cách xa thế này, không muốn tàm tạm cũng không được. Vấn đề về tinhthần của con, làm cha mẹ đương nhiên là không quản được rồi, nhưng còn về mặt vậtchất, chỉ cần điều kiện kinh tế của bố mẹ cho phép, thì làm sao mà nỡ để con chịumột nửa ly ấm ức được? Ít nhất, cũng không thể kém hơn lúc con còn ở nhà với bốmẹ chứ?”
Cố Tiểu Ảnh nghe màmuốn khóc…
Cứ như thế, tronghành lang khách sạn huyện, nhìn thái độ muốn nói mà lại không nói nên lời của bốmẹ, nghĩ lại tất cả những điều trước đây, lòng Cố Tiểu Ảnh đau như cắt. Khi bàCố cuối cùng vì không nén nổi, đã quay đầu đi để giấu những giọt nước mắt sắptrào ra, thì trong đáy sâu tâm hồn Cố Tiểu Ảnh như có một luồng khí lạnh đangchầm chậm trỗi dậy.
Trong khoảnh khắc đó,một nỗi sợ hãi đột ngột bao trùm lấy cô. Dường như có một giọng nói cất lên vớicô: Cố Tiểu Ảnh, mi đã nhìn thấy chưa, đây mới chính là cha mẹ đã sinh ra vànuôi nấng mi, họ đã dành cho mi một vị trí quan trọng nhất trong tim mình, sợmi tủi thân, sợ mi khó xử, sợ mi thiếu bất cứ một thứ gì cần có; còn cha mẹ ngườikhác rốt cuộc cũng chỉ thân thiết với con cái họ, dù họ có yêu thương mi đếnđâu, cũng không thể giống như bố mẹ ruột của mi, tận tụy thay mi để ý đến nhữngthứ nhỏ nhất mà mi không thể để ý đến…
Huống hồ, cô cũng biết,ngay từ nhỏ mình đã sống trong sung sướng, trong sự nghiêm khắc của bố mẹ là sựthương yêu, còn bố mẹ Quản Đồng không chỉ cách cô 26 năm tuổi, mà thậm chí còncó khoảng cách “thành thị và nông thôn”. Có lẽ không phải họ không muốn quantâm, nhưng căn bản không biết phải dành sự quan tâm vào việc nào nữa.
Họ yêu thương Quản Đồng,đương nhiên cũng yêu thương Cố Tiểu Ảnh cô, nhưng sự yêu thương đó xa cách nênthành ra khách sáo, lại mang theo sự lạnh nhạt không thể né tránh.
Họ là những người xalạ sống trong hai thế giới khác nhau, vì thế không biết người kia suy nghĩ gì,mong muốn gì, quan tâm điều gì… hoặc là trong một khoảng thời gian rất dài,tình trạng này đều không thay đổi.
Dường như đến lúcnày, Cố Tiểu Ảnh mới ý thức rõ ràng được rằng: sống chung với một chàng traitài năng, tuấn tú nhưng xuất thân bần hàn, thì những gì cô sẽ phải đối mặtkhông đơn thuần chỉ là chính người đàn ông đó, mà còn cả hậu phương của anh ta,một gia đình hoàn toàn khác biệt, một hoàn cảnh hoàn toàn xa lạ, một nhóm ngườihoàn toàn thuộc về một thế giới khác thế giới cô đang sống.
Đây là trách nhiệm củaanh, cũng là trách nhiệm của cô.
Vậy thì phải chăng cũngcần nói rằng, cái đầu đũa mà Quản Lợi Minh dùng để xỉa răng, những khẩu âm địaphương rất khó hiểu của Tạ Gia Dung, cho đến tất cả những chủ đề mà hai thế hệkhi nói chuyện sẽ chẳng khác nào ông nói gà bà nói vịt, những tiêu chuẩn vệsinh quá cách xa nhau, những thói quen sống không thể dung hòa… sẽ trở thành mộtphần trong cuộc sống của Cố Tiểu Ảnh sao?!
Cố Tiểu Ảnh vẫn chưahề quên, Quản Đồng từng nói: sau khi lập gia đình và có công việc ổn định, sẽđón bố mẹ lên thành phố sống cùng.
Trời ơi… Cố Tiểu Ảnhcuối cùng cũng không kìm nổi cảm xúc.
Mới đầu chỉ là caycay mắt, nhưng sự tủi thân thì càng ngày càng phình to lên, dần dần bắt đầu cónước mắt rơi xuống. Một mình cô ngồi đờ đẫn trên chiếc giường trong khách sạn,tay mân mê chiếc dây chuyền mà ngày chắc chắn bố mẹ sẽ không mua cho cô, và bậtkhóc.
Cuối cùng cũng đếnlúc Quản Đồng bước vào cửa, đúng giây phút Cố Tiểu Ảnh ngẩng đầu nhìn thấy QuảnĐồng, trong ánh mắt ngạc nhiên của Quản Đồng, sự tủi thân này bỗng phình lên cựcđại.
Cố Tiểu Ảnh cuối cùngkhông nén nổi òa khóc.
Quản Đồng hơi lúngtúng.
Anh vội vàng ngồi xuốngcạnh Cố Tiểu Ảnh, muốn giơ tay lau nước mắt cho cô. Nhưng không đợi tay anh chạmvào, Cố Tiểu Ảnh đã dứt khoát né tránh.
Quản Đồng hỏi: “Saothế em? Xảy ra chuyện gì à?”
“Anh còn dám hỏi à?!”Cố Tiểu Ảnh vừa nghĩ đến những chuyện đang rối như tơ vò, vừa khóc to: “Tại anhcả đấy!”
“Anh làm gì chứ?” - Đếnnước này thì Quản Đồng cũng không hiểu chuyện gì.
Cố Tiểu Ảnh khóc nấclên, vừa lau nước mắt vừa nói: “Để tiết kiệm tiền cho nhà anh, lễ đính hôn đã hủyrồi, đến một đồng tiền lễ cũng không cần, phòng tân hôn ở thành phố G do bố mẹem lo việc sửa sang, tất cả những đồ dùng cho tân hôn đều do em mua, công việccủa anh bận đến nỗi không thể lo nổi những việc đó, em hiểu, nhưng tại sao bố mẹanh không quan tâm một chút gì thế? Sao lại có kiểu cưới con dâu về thế này?!”
Quản Đồng sững ngườilại.
Cố Tiểu Ảnh tủi thânđến đỉnh điểm: “Quản Đồng, có cô dâu nào lại không muốn có một đám cưới lãng mạnđến mức cả đời không thể nào quên chứ? Nhưng em biết không thể thay cơm ăn, vìthế nghe theo ý của gia đình anh, mọi thứ đều đơn giản. Chỉ có điều em khôngnghĩ lại đơn giản đến mức cái gì cũng không có! Đến nước ngay cả dây chuyền cũnglà do mẹ em mua! Quản Đồng anh có biết những thứ này đều phải do nhà trai lokhông? Mà anh có thấy nhà nào làm đám cưới mà lại tự đánh xe đưa cô dâu về nhàchồng không? Được rồi, coi như nhà em không nói trước những vấn đề đó, nhưng cũngphải dọn dẹp nhà cửa một chút chứ! Anh là người sạch sẽ đến thế, mẹ anh ít nhiềucũng là con nhà khuê các, nhưng anh thử nhìn quang cảnh trong nhà bây giờ xem,sao nhà anh lại giản tiện đến mức không còn một chút thiện chí nào vậy?”
Quản Đồng cuối cùng cũngthở dài, ngồi xuống bên cạnh Cố Tiểu Ảnh, muốn làm dịu bớt tình hình: “Anh xinlỗi, đây cũng là lần đầu tiên lấy vợ, không biết là cần phải chú ý những việcgì.”
Cố Tiểu Ảnh bực tức:“Quản Đồng anh nghiêm túc một chút được không? Bây giờ có phải là lúc đùa cợtkhông?”
Quản Đồng lại thởdài, giang tay kéo Cố Tiểu Ảnh vào lòng, ôm thật chặt, lấy tay lau nước mắt chocô, anh nhìn đôi mắt sưng mọng của cô, thấy lòng đau nhói.
Nhưng, ngoài câu “Xinlỗi”, anh còn biết nói gì nữa đây?
Trong căn phòng tĩnhlặng, Quản Đồng cảm thấy bất lực.
Anh ôm chặt người vợbé nhỏ trong lòng, đến lúc này mới nhận ra khoảng cách sáu tuổi giữa hai ngườithực sự không nhỏ.
Mà dù anh có cố gắngthêm nữa, cũng không thể trong một lúc xoa dịu tâm hồn cô. Cô là một cô gái vuitươi, không lo nghĩ, từ nhỏ đã đầy đủ mọi thứ, lại thêm lãng mạn đầy đầu. Dù thếnào, cô cũng không thể hiểu được những năm tháng ăn đói mặc rách của anh, cũngkhông thể hiểu nổi nhiều sự chọn lựa
Đúng là Quản Đồng anhrất thích sạch sẽ, bởi vì ngay từ khi bắt đầu học cấp 2, anh đã ở trong trýờng,ðến khi tốt nghiệp nghiên cứu sinh, cuộc đời ở ký túc xá của anh đã kéo dài đến13 năm. Là một học sinh giỏi toàn diện từ đạo đức, trí tuệ, thể chất, mỹ thuật,lao động trong mắt các thầy cô, đương nhiên từ nhỏ anh đã tự yêu cầu mình phảibiết thu xếp mọi thứ xung quanh gọn gàng ngăn nắp. Còn Tạ Gia Dung, từ nhỏ bàchưa từng được hưởng cuộc sống sung sướng của một gia đình giàu có. Từ khi biếtsuy nghĩ, những gì chờ đợi bà chỉ có kho chứa cỏ, bùn lầy, những ánh mắt ghẻ lạnh.Lúc hai tuổi, mẹ bà đã ngã bệnh nằm liệt giường, thậm chí bà chưa từng được mặcmột bộ quần áo sạch sẽ. Còn Quản Lợi Minh, tư tưởng gia trưởng thâm căn cố đếtrong con người ông đã khiến ông không có thói quen làm việc nhà, nhà cửa dọn sạchxong rồi sẽ lại bẩn, dù sao thì vẫn ở trong đó, sạch hay không sạch thì có gì khácđâu?
Thậm chí anh còn chẳngbiết làm thế nào để nói với Cố Tiểu Ảnh, khi anh nhìn thấy không khí lãnh đạmlúc bước vào nhà, lòng anh như bốc hỏa! Nhưng, anh làm sao có thể bực bội vớihai khuôn mặt bố mẹ đang vui vẻ hào hứng đến thế?
Anh phải làm thế nàomới được?
…
Đêm dài dằng dặc, hai người một nam mộtnữ đang ôm nhau, một đôi vợ chồng về mặt pháp luật, mỗi người theo đuổi một suynghĩ, đều cùng thấy rầu rĩ trăm mối tơ vò.
Không biết đã baonhiêu lâu trôi qua.
Có thể là một tiếng đồnghồ, có thể là hai, tóm lại là cho đến khi Cố Tiểu Ảnh khóc đã mệt, rã rời buồnngủ, cô mới ngẩng đầu lên, đầm đìa nước mắt nhìn Quản Đồng: một khuôn mặt đãquá mệt mỏi, khuôn mặt trẻ trung đẹp trai có quầng thâm và những tia máu đỏ vằntrong mắt… Cố Tiểu Ảnh bất giác bắt đầu mềm lòng.
Tự nhiên côQuản Đồngđã liên tục làm thêm giờ mấy ngày rồi? Đã bao lâu anh chưa được ngủ một đêmngon giấc?
Lòng se lại, cô bấtgiác đưa tay vuốt mặt Quản Đồng, rồi lại lấy đầu ngón tay khẽ ấn ấn vào bọng mắtanh hỏi: “Anh lại làm thêm giờ đấy à?”
Quản Đồng giật mình,anh kéo cánh tay, để cô ngả vào lòng mình, rồi cúi đầu hôn lên mắt cô.
Cố Tiểu Ảnh nhắm mắtđể mặc anh nhẹ nhàng hôn mình, cơn bực tức bắt đầu nguôi ngoai, tâm trạng cũngcân bằng lại nhiều. Sự tuyệt vọng lúc nãy vừa dâng trào dữ dội đang dần lắng xuống,tình thương yêu lại dâng lên. Cô vốn là người không nhớ lâu, hoặc chẳng qua chỉlà vài giây ngắn ngủi, cô đã tự động giúp Quản Đồng đưa ra sự giải thích thếnày: dù không nói đến chuyện phong tục mỗi nơi một khác, mà phong tục có giốngnhau đi nữa, Quản Đồng đã bận rộn đến mức quên ăn quên ngủ, anh không có thờigian chuẩn bị đám cưới cũng là chuyện dễ hiểu; bố mẹ anh tiết kiệm chi tiêu cũngđã thành quen, tiết kiệm được đồng nào hay đồng ấy, càng không muốn lãng phítiêu xài chỉ vì một lần muốn sĩ diện; còn về chuyện vệ sinh, thôi thì nhà nào ởđây cũng thế, cần gì phải đòi hỏi nhà mình phải sạch sẽ sáng trưng lên…
Đúng vậy, Cố Tiểu Ảnh thừa nhận, đúng làcô đang dùng tinh thần AQ để tự an ủi mình. Nhưng cũng nhờ đó, ít nhất tạm thờicũng làm cô quên đi những tủi thân và uất ức, chìm đắm vào sự dịu dàng anh dànhcho, không khóc nữa.
Cũngđến lúc đó, Cố Tiểu Ảnh mới nhớ mục đích cuối cùng của hôn nhân, nhớ ra tờ “Giấyđăng ký kết hôn” hai tháng trước: mặt ngoài màu đỏ tươi, dưới quốc huy nước Cộnghòa nhân dân Trung Hoa là dòng tuyên bố đơn giản mà trịnh trọng: Cô Cố Tiểu Ảnhvà anh Quản Đồng đã là vợ chồng hợp pháp, dù bệnh tật, tai nạn, nghèo đói cũngkhông thể chia tách hai người!
(3)
Vì thế, trong ký ức củaCố Tiểu Ảnh, đám cưới này chỉ có vài từ quan trọng: mồ hôi chảy dọc sống lưng,bị cháy sém da, hương muỗi, đêm động phòng hoa chúc không có “động phòng”.
Đại khái là do nhữngký ức này quá đáng sợ, quá thảm thương, nên khi Hứa Tân và Đoàn Phỉ lần lượt gọiđiện yêu cầu xem video quay đám cưới, Cố Tiểu Ảnh từ chối thẳng thừng!
Thế là, Hứa Tân vàĐoàn Phỉ, hai đối tượng chưa đạt được mục đích thì chưa từ bỏ, nổi giận!
Hứa Tân thì khỏi phảinói, một cô gái cao to mắt to, “?” của Cố Tiểu Ảnh, tốt nghiệp nghiên cứu sinhxong là đến nhà xuất bản Thiếu nhi tỉnh làm, quyết tâm cống hiến suốt đời cho sựnghiệp biên tập xuất bản mà cô vô cùng yêu thích, cũng là phù dâu trong “bữa tiệccảm ơn bạn bè đồng nghiệp” tổ chức tại hội trường nhà văn hóa thành phố G củaQuản Đồng và Cố Tiểu Ảnh, mà trách nhiệm chính là giúp cô dâu ngăn chặn bất cứyêu cầu chúc rượu nào từ các bạn học trong Học viện nghệ thuật.
Đây rõ ràng không phảilà một nhiệm vụ dễ nhằn, nhưng tửu lượng của Hứa Tân lại rất xuất chúng, nên đươngnhiên không khó hoàn thành nhiệm vụ. Mà sự thực sau này đã chứng minh, Hứa Tânkhông chỉ hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ tổ chức giao phó, đồng thời còn tạo đượckhẩu hiệu: “Đừng dại dột tìm Hứa Tân uống rượu”.
Đoàn Phỉ là em họ củaHứa Tân, cũng học cùng khoa với hai cô, nhưng trên hai khóa, tốt nghiệp cử nhânxong làm việc tại đại học Bách Khoa, là phụ đạo viên chuyên trách. Làm việc đượchai năm thì đúng dịp trường phân nhà tập thể, cô may mắn được phân một căn hộnhỏ, năm thứ ba thì kết hôn với tiến sỹ Mạnh Húc hơn cô hai tuổi, năm thứ tưthì về trường thi thạc sỹ phê bình nghệ thuật, năm thứ năm (tức là hiện tại)thì mang bầu… Nói theo lời Cố Tiểu Ảnh thì “đầy đủ mọi thứ trên đời, chẳng cógì phải lo nghĩ”.
Chính là hai cô gáinày, sau khi Cố Tiểu Ảnh quay về thành phố F, đã thi nhau gọi điện thoại buôndưa lê.
Đầu tiên là Hứa Tânnhiếc móc: “Cái con ruồi đáng ghét kia! Thế ai đến tìm tôi hỏi han trước khi cướiđấy? Tôi còn chưa tìm cô tính sổ, cô lại không cho tôi xem băng cưới là sao!”
Đoàn Phỉ thì có vẻ lịchsự: “Cô em nghĩ cho kỹ đi nhé, tôi chơi với cô từ nhỏ, bao nhiêu chuyện hay hocủa cô, hà hà, cô không sợ tôi kể với chồng cô đấy chứ?”
Cố Tiểu Ảnh tái mặt.
Nhưng, quả thực là côchẳng có cách nào cho họ xem được! Bởi vì… mấy đoạn băng ngắn ngủi đó đều dophù rể Giang Nhạc Dương tranh thủ quay, nối hết vào cũng chỉ được mười mấyphút, mà trình độ quay lại quá còi, khiến mặt mũi Cố Tiểu Ảnh trông khá ngônghê, cô dâu lúc nào cũng như đang bực bội, đứng lấp ló sau lưng Quản Đồng, ngơngác nghe mọi người lên lớp, lại khép nép rót rượu cho khách, trông chẳng có gìgiống cô dâu, mà rất giống một cô hầu.
Nhưng hai cô gái kialại không cho Cố Tiểu Ảnh một chút ít cơ hội giải thích. Ngay sau kỳ nghỉ, đợicô quay về thành phố G, là cô đã bị triệu đến nhà Đoàn Phỉ để thẩm vấn ba bên.Tất nhiên không khí cuộc thẩm vấn rất thoái mái. Để dưỡng thai cho tốt, Đoàn Phỉcòn bật cả nhạc Mozart. Nhưng hai người lại trách móc gay gắt quá mức, vì lẽkhông được chứng kiến tận mắt, nên cứ chằm chằm nhìn Cố Tiểu Ảnh đến hơn nửa tiếngđồng hồ mới vào chủ đề chính.
Người hỏi đầu tiên làHứa Tân: “Con ruồi kia, mau kể đêm động phòng hoa chúc của cô đi.” Đoàn Phỉ vừaxoa cái bụng bầu sáu tháng vừa nhìn Cố Tiểu Ảnh với nụ cười gian ác: “Người nàolao vào người nào trước? Cố sư muội, có phải cô đã vật ngã trưởng phòng Quản đẹptrai lịch lãm trong đêm làm cô dâu không?”
“XCố Tiểu Ảnh phì nướcbọt ra ngoài.
“Chẳng sạch sẽ chútnào cả!” - Hai cô gái đều nhìn Cố Tiểu Ảnh với ánh mắt chê tránh, rồi cúi xuốngkiểm tra quần áo mình. Cố Tiểu Ảnh tức đến nỗi phát sặc, nhưng hai cô gái khôngvừa kia chẳng ai thèm rót giúp cho cốc nước.
Cố Tiểu Ảnh uất ức tựrót nước cho mình để hạ hỏa, rồi căm thù nhìn hai cô gái trước mặt, chỉ thấy họđang cười thoải mái như hoa cúc mùa thu.
Đúng lúc đó thì điệnthoại của Cố Tiểu Ảnh vang lên, số điện thoại lạ.
Tiện tay bấm phímnghe, mào đầu là cách xưng hô điển hình của Cố Tiểu Ảnh: “Alô, alố, alồ!”
“Cái gì?” - Giọng đànông trung tuổi, khẩu âm rất lạ, Cố Tiểu Ảnh phản ứng không kịp.
Bên kia hỏi lại vẻ ngạcnhiên: “Vợ Quản Đồng đấy à?”
Ôi, bố Quản Đồngsao?! Cố Tiểu Ảnh lúc này mới nhận thức được tình hình, đứng đờ ra mất mấygiây, ấm ứ trong cổ không nói nên lời, mãi mới lùng búng hỏi: “Bố ạ?”
“À… ” - Quản Lợi Minhcuối cùng cũng nhận ra Cố Tiểu Ảnh, bắt đầu oang oang hỏi: “Tiểu Ảnh hả? Quản Đồngđi đâu rồi, sao bố không tìm được nó? Gọi vào đi động cũng không có ai nhận, bốcũng không biết số điện thoại cơ quan nó thế nào.”
“Dạ, hay là anh ấyđang họp”, Cố Tiểu Ảnh thật thà hỏi: “Bố ơi, bố có chuyện gì ạ? Con có thể gửitin nhắn cho anh ấy, như thế họp xong anh ấy sẽ đọc được.”
“Cũng chẳng có chuyệngì, chỉ là mẹ con nhớ nó, muốn nó lúc nào có thời gian thì năng gọi điện về mộtchút.” - Quản Lợi Minh nói to quá, Cố Tiểu Ảnh khẽ để di động xa ra một chút, rồitrả lời: “Dạ, được ạ, con sẽ bảo anh ấy, bố mẹ chú ý giữ gìn sức khỏe nhé
Vừa trả lời vừa ngẩngđầu, thấy hai cô bạn đang nhìn mình một cách hiếu kỳ. Quản Lợi Minh vẫn hùng hồn:“Được rồi, các con không phải lo, bố mẹ đều khỏe cả, trông cháu cho các conkhông thành vấn đề. Quản Đồng cũng lớn tuổi rồi, các con cũng phải gấp lên, tuổinhiều rồi sinh con không tốt…”
Cố Tiểu Ảnh không biếtphải nói gì.
Quản Lợi Minh khôngthấy Cố Tiểu Ảnh nói năng gì, lại tiếp tục: “Người trong thôn mình bằng tuổicác các con đã sinh con từ lâu rồi, các con cũng đã lấy nhau, đừng nấn ná thêmnữa…”
Cố Tiểu Ảnh không nhịnnổi ngắt lời: “Bố ơi, con đang ở ngoài, không tiện nói chuyện, bao giờ về nhà conbảo Quản Đồng gọi điện cho bố nhé.”
“Hả? Đang ở ngoài à?”- Bố Quản Đồng kinh ngạc: “Con không phải đang ở nhà nấu cơm à? Đã năm giờ hơnrồi, chẳng phải là Quản Đồng sắp đi làm về rồi hay sao? Sao con chưa nấu sẵncơm nước chờ nó à?”
Cố Tiểu Ảnh nghe đếnđây, mồm há to, mắt chớp lia lịa, ngạc nhiên quá đỗi.
Hứa Tân với Đoàn Phỉ cũng ngớ người,cùng dỏng tai nghe tiếng nói trong điện thoại.
Quản Lợi Minh khôngnghe tiếng Cố Tiểu Ảnh trả lời, đành tự nói với mình: “Quản Đồng đi làm rất vấtcả, bố mẹ lại không ở cùng. Dù sao con cũng không phải đi làm, nên ở nhà chămsóc chu đáo cho nó, không nên suốt ngày ra ngoài chơi…”
Cuối cùng đợi đến lúcQuản Lợi Minh ngừng máy, mặt Cố Tiểu Ảnh xám lại.
Bởi vì ông nói quá to, Hứa Tân và ĐoànPhỉ nghe được đến tám chín phần, lúc này đang nhìn Cố Tiểu Ảnh với ánh mắtthông cảm.
Vừa ngẩng đầu lên, CốTiểu Ảnh đã thấy hai khuôn mặt đó, hết chịu nổi xua tay: “Nghe thấy chưa? Bố chồngem đã quyết tâm đào tạo em thành một nàng dâu tam tòng tứ đức thời đại mới đấy.Giá trị của em, ngoài việc sinh con ra thì chỉ có giặt giũ, nấu cơm, dọn nhà chồng.Con trai ông ấy có sự nghiệp, rất vất cả, mà em lại là đứa không cần đi làm, rỗihơi đi chơi suốt ngày, bởi thế cần biết hết hơi hết sức cho gia đình, có chết cũngvui lòng”.
Càng nói càng tức,không nhịn được lại đập bàn, trợn mắt nói: “Hai người nói xem, em có rỗi rãikhông?”.
Hứa Tân vừa uống mộthớp trà sữa mà than thở: “Hôn nhân quả là con dao hai lưỡi”.
Đoàn Phỉ cũng uống mộtngụm nước, cười hỏi: “Học kỳ này em có bao nhiêu giờ lên lớp?”.
Cố Tiểu Ảnh thở dài,nhăn nhó thả phịch người xuống ghế sôfa: “Nói ra hai người lại không tin, học kỳnày cộng cả sinh viên chính quy và chuyên ngành là 24 tiết, còn phải giúp giáoviên hướng dẫn viết một chuyên đề, tham gia công trình nghiên cứu khoa học cấptỉnh, rồi còn phải ôn thi tiến sỹ nữa”.
Cô cười đau khổ: “Aibảo giảng viên đại học là rỗi rãi? Để ông ấy thử làm xem. Nhìn thì cứ tưởnghàng ngày không phải đi làm, nhưng thử cộng các thứ chuẩn bị bài, viết luận án,nghiên cứu khoa học, soạn giáo trình, thi tiến sỹ, thi PET vào với nhau xem, 24tiếng cũng không đủ ấy chứ! Có ngày em dạy liên tục 12 tiết, buổi tối ra khỏi lớphọc mà như hồn lìa khỏi xác, chân tay rã rời không còn cảm giác, đến ngồi cũngkhông còn sức nữa, chứ đừng nói đến chuyện tiếp tục đọc sách! Thế mà còn baonhiêu người bốn mươi, năm mươi tuổi vẫn chưa được phong phó giáo sư, mặt nhàunhĩ đến mức có thể vắt thành nước mướp đắng được!”.
Cô than trời than đất:“Mệt chết mất mệt chết mất… Giờ thì em đã hiểu ra, tiền vận của Cố Tiểu Ảnh emsẽ là vật lộn trên con đường học tiến sỹ, hậu vận sẽ là lăn lộn trên con đườngphong danh hiệu… sống thế nào được đây! Em chẳng muốn sống nữa!”
Hứa Tân chẳng có chútnào thông cảm, vừa uống cà phê vừa trợn ngược mắt: “Đừng có kể nghèo kể khổ đểmong được sự cảm thông nữa đi! Cậu còn được nghỉ hè, nghỉ đông, mỗi năm ít nhấtđược nghỉ ba tháng nguyên lương, cậu còn muốn gì nữa?”
Cố Tiểu Ảnh trợn mắtnhìn Hứa Tân: “Nghỉ hè nghỉ đông cái quái gì! Đừng có nói đến nghỉ hè, năm naynghỉ đông cũng đừng có hòng nhé, trường còn bị thanh tra chết người đấy!”
Vừa nghe đến chữ “trườngbị thanh tra” là mắt Đoàn Phỉ sáng rực: “Đến lượt các em chưa?”
“Đừng có mà sung sướngnhư thế”, Cố Tiểu Ảnh lườm Đoàn Phỉ, “em biết các chị đã thoát rồi, chứ em thìđang trong nước sôi lửa bỏng đây”.
“Sắp tiêu rồi đấy”Đoàn Phỉ lắc đầu - “năm ngoái trường chị cũng thanh tra, giáo viên cứ là bị mộttrận tơi bời. Em không biết thì thôi, bài thi bao nhiêu năm đều được xem lại,cách chấm điểm trên bài thi đều có yêu cầu nghiêm ngặt, phải ghi rõ mỗi câu bịtrừ bao nhiêu điểm, được bao nhiêu điểm, điểm cuối cùng là bao nhiêu; ai khôngcó giáo án thì phải bổ sung, ai không có bảng điểm danh phải điền lại, môn nàokhông có bài kiểm tra, dù ban đầu đã làm bài khảo sát, cũng phải tổ chức mộtnhóm cán bộ lớp suốt ngày đêm làm bổ sung bài kiểm tra bằng bút đủ các loại mựckhác nhau, để đề phòng bị kiểm tra xác suất… Chỉ cần người của đoàn thanh tramuốn xem, thì chỉ trong một đêm là bọn chị có thể nặn ra cho họ xem!”
“Thế chẳng phải là giảtạo bịa đặt sao?” - Hứa Tân không tin nổi mở to mắt: “Thanh tra như thế còn cóý nghĩa gì nữa?”
“Thế còn chưa là gìđâu nhé”, Đoàn Phỉ cười, “em còn chưa nhìn thấy thư viện trường chị đâu, bắt đầuxây dựng trước khi thanh tra chưa lâu, một thời gian ngắn đã mọc lên rồi! Đángsợ nhất là, rõ ràng là một đêm trước còn đầy rác xây dựng, thế mà sáng sớm hômsau, trước khi đoàn thanh tra đến trường ba tiếng đồng hồ, chị đi qua nhìn lại,chẳng còn thấy bóng rác rưởi đâu cả, chỉ thấy cây cối xanh tươi! Chị phục lăn đấy,phục sát đất luôn! Lúc đó chị thấy lãnh đạo trường chị còn giỏi hơn cả ngườingoài hành tinh!”
Cố Tiểu Ảnh không nhịnnổi, cười bò trên ghế sôfa, cười xong lại ôm đầu đau khổ: “Làm thế nào bây giờ?Làm thế nào bây giờ? Học kỳ này mình có một chuyên đề, một cuốn giáo trình, haicuốn luận văn, còn nhận cả một bộ tiểu thuyết nhiều tập về dịch, nếu không đượcnghỉ hè, nghỉ đông thì chết là cái chắc rồi?!
Hứa Tân đảo mắt: “Làmgì mà phải lo? Chẳng phải cậu có một thư ký viết luận văn vạn năng sao? Hãy đểanh Quản Đồng viết hộ!”
“Anh Quản Đồng á?” -Cố Tiểu Ảnh cười lạnh nhạt, “Anh Quản Đồng của cậu đã từ lâu rồi chẳng còn biếtcửa nhà mình quay về hướng nào. Từ sau khi cưới, tớ có gặp được anh ấy đâu”.
“Hả?!” - Hai cô gáitrước mặt đồng thanh thốt lên.
Mặt Cố Tiểu Ảnh vẫn lạnhtanh, cứ như thể vừa kể một chuyện chẳng liên quan gì đến mình: “Dù gì thì saukhi kết hôn 3 ngày mình cũng quay trở về thành phố F, anh ấy đi công tác. Mìnhđược nghỉ hè ba tuần ở thành phố F, khoa yêu cầu giáo viên mới quay về trườngđiểm danh, mình mới quay về. Nhưng từ lúc mình về đến hôm nay đã ba ngày, anh ấyvẫn chưa về nhà. Các cậu nói xem, cứ cho là chúng mình làm gì đó đi, thì cũngchẳng có chủ thể phạm tội!”
“Ối…”, Hứa Tân cứng họng,“ cuộc sống như... như thế là rất mất cân bằng”.
Đoàn Phỉ cũng ngỡngàng, mãi mới thốt lên: “Đáng thương quá đi, con ruồi nhỏ chưa kịp nếm mùi đànông thì đã bị bỏ rơi rồi…”
“Chú ý dưỡng thai,” CốTiểu Ảnh lườm cái bụng bầu của Đoàn Phỉ, “sư tỷ tốt xấu gì thì cũng là nhà giáonhân dân, đừng có làm gương xấu cho con”.
“Bảo bối nhà tôingoan cố lắm”, Đoàn Phỉ cúi đầu vỗ vỗ bụng, cười tươi mãn nguyện, sến đến mứclàm Cố Tiểu Ảnh và Hứa Tân suýt ngất.
Cố Tiểu Ảnh nhìn ĐoànPhỉ, không nén nổi thở dài: “Sư tỷ, chị thật là tốt số, muốn gì là được nấy.Anh rể học vấn cao, có tiền đồ, tính cách hiền lành, lại còn biết chăm sóc giađình nữa. Không biết kiếp trước chị tu thế nào mà lại lấy được người tốt
Đoàn Phỉ trợn tròn mắt:“Em đang nói đến Mạnh Húc đấy à?”
Thấy Cố Tiểu Ảnh và HứaTân có vẻ nghĩ rằng mình đang giả bộ, Đoàn Phỉ cười: “Nói thế chứng tỏ các cậuchưa từng được thấy Mạnh Húc năm năm trước rồi? Nhớ lại đi, hồi đó anh ấy thểnào?”
Cố Tiểu Ảnh và HứaTân quay sang nhìn nhau, cố gắng lục trí nhớ, sau mười mấy giây, không nhịn đượccười phá lên.
Đoàn Phỉ cũng cười:“Có đúng không? Lúc đó chẳng phải Mạnh Húc đã khiến người khác rất sợ sao, lúcđó anh ấy ra sao nào? Thế mà đã được năm năm, tuy không nói là thay đổi hoàntoàn, nhưng tốt xấu gì thì cũng có không ít thay đổi. Câu chuyện này nói chocác cô một điều rằng, đàn ông cũng có thể cải tạo được, một người vợ tốt là mộttrường học tốt, hiểu chưa?”
Lần này, thật hiếmhoi là cũng có lúc Cố Tiểu Ảnh và Hứa Tân không xung khắc, mà lại cùng gật gậtđầu, đồng thanh: “Hiểu rồi”.
Đoàn Phỉ không ngờhai người này lại giống nhau thế, ngẩn ra một lúc mới cười phá lên. Cố Tiểu Ảnhvà Hứa Tân cũng cười, là những người bàng quan, họ hiểu quá rõ kiểu cải tạo nàythành công đến mức độ nào. Mạnh Húc năm nay 30 tuổi, trẻ trung anh tuấn, nhonhã, sau khi tốt nghiệp tiến sỹ đại học tỉnh đến Học viên nghệ thuật giảng dạy,chỉ trong có hai năm đã có nhiều bài viết giành giải thưởng, nếu không có gì thayđổi, mùa thu năm sau, anh sẽ là giáo viên hướng dẫn thạc sỹ trẻ nhất học viện.
Đúng là: “Nói TàoTháo, Tào Tháo đến”, khi ba cô gái đang tán chuyện, Mạnh Húc quay về nhà. Cố TiểuẢnh thính tai, vừa nghe thấy tiếng mở cửa liền vui vẻ chào: “Anh rể về ạ!”
Đoàn Phỉ và Hứa Tânquay đầu lại nhìn, thấy Mạnh Húc vừa tươi cười bước vào phòng vừa nói: “Chưa kịpchúc mừng cô đấy, cô Cố, tân hôn vui vẻ nhé!”
Cố Tiểu Ảnh kêu ca,nhìn Mạnh Húc trách móc: “Anh rể cứ gọi em là sư muội như sư tỷ là được rồi, côCố… xưng hô thế nghe già qu
Mạnh Húc nhìn vẻ nhănnhó đau khổ của Cố Tiểu Ảnh, không nhịn nổi bật cười ha rồi ha ngồi xuống bên cạnhĐoàn Phỉ. Khi cười trông anh rất đẹp trai, Cố Tiểu Ảnh hâm mộ nhìn khuôn mặtanh ở góc nghiêng, lại hâm mộ nhìn vẻ hiền thê lương mẫu của Đoàn Phỉ ngồi bêncạnh anh, nghĩ bụng: đây phải chăng chính là “châu liên bích hợp” theo cách nóitruyền thống?
(4) Buổi tối, Cố Tiểu Ảnhvà Hứa Tân theo lẽ tự nhiên ở lại nhà Đoàn Phỉ ăn tối. Đoàn Phỉ không chỉ cótay nghề nấu ăn ngon, mà còn có sở thích nấu nướng rất nhiệt tình. Đây là một đứctính hiếm thấy trong thời đại “thục nữ chẳng bao giờ vào bếp” này. Có điều, MạnhHúc thấy ngứa mắt khi bà xã mình mang bầu đến tháng thứ sáu mà vẫn phải nấu cơmcho hai cô gái thích ăn thích chơi này, liền nói ngay là mình sẽ đích thân vàobếp. Cố Tiểu Ảnh và Hứa Tân chưa bao giờ thấy Mạnh Húc vào bếp, nên mỗi người mộtbên cửa bếp chằm chằm nhìn Mạnh Húc nấu nướng, thỉnh thoảng lại nhắc: “Bếp mở rồiđấy”, “Anh rể cẩn thận”, “Ối ối ối trứng cháy rồi”.
Mạnh Húc phát hoảngvì tiếng hét của hai cô gái, không chịu nổi, phải ngoái cổ ra phía phòng kháchgọi: “Bà xã ơi, em nhanh lôi hai cái đồ này ra ngoài đi! Ồn ào quá!”
Đoàn Phỉ vừa cười vừađi từ phòng khách sang, vỗ vai hai người bạn: “Vào đi vào đi, sao hai người giốngmẹ chồng quá vậy?”
Cố Tiểu Ảnh và HứaTân nuối tiếc quay người đi vào phòng, trước khi đi còn kịp vớ điện thoại chụpmột tấm ảnh Mạnh Húc đang khoác tạp dề nấu nướng, vừa đi và cảm khái: “Mình phảipost lên blog của trường mình mới được, tiến sỹ Mạnh vào bếp, chà chà, tình tứthật!”
Đoàn Phỉ “Xì” một tiếng,rồi thuận tay vỗ vào lưng Cố Tiểu Ảnh: “Đúng là chẳng ra làm sao! Nấu cơm thìcó gì mà tình tứ?”
“Sư tỷ chị đừng nóichuyện không đau lưng” - Cố Tiểu Ảnh than thở, “Nếu Quản Đồng nhà em mà cũng nấuđược một bữa cơm cho em, thì đừng nói sinh con, mà sinh luôn mười đứa em cũngcam lòng!”
“Mười đứa?”, Hứa Tâncười to, “không phải tớ đùa cậu đâu, con ruồi nhỏ ạ, cậu thì làm gì có khả năngđó?”
Cố Tiểu Ảnh trợn mắt,thuận tay túm cái gối trên ghế sôfa rồi một lần nữa đuổi đánh. Đoàn Phỉ ngồi ởđó một tay xoa bụng nhìn hai cô gái đang đùa giỡn, cảm thấy rằng: hạnh phúc thựcra chỉ đơn giản là chuyện khiến người ta thấy ấm áp.
Từ ngày Đoàn Phỉ quenMạnh Húc đến nay đã năm năm. Đoàn Phỉ vẫn còn nhớ Mạnh Húc lúc mới gặp tại quáncà phê, trong tiếng nhạc êm dịu, anh đã kể cho cô nghe lịch sử mỹ thuật TrungQuốc bằng thứ tiếng phổ thông đậm đặc khẩu âm Chiết Giang.
Trước đó, Đoàn Phỉchưa từng nghĩ đến việc có ngày mình lại phải cần đến việc “giới thiệu”.
Các cô gái tốt nghiệpHọc viện Mỹ thuật không xinh đẹp lắm, mà thường là cũng không biết trang điểm.Có câu “người đẹp vì lụa”, nên cô giáo Đoàn vì biết cách trang điểm mà chỉ trongvòng nửa năm đã được bầu là một trong “bốn cô giáo xinh nhất” trường đại họcCông nghệ.
Hồi đó đang có tràolưu blog, các sinh viên lên blog bình luận sôi nổi:
Tầng 1: Cô Đoàn hômnay quàng một chiếc khăn lụa đẹp quá, chắc là đắt lắm nhỉ?
<
Tầng 2: Mình phát hiệnra cô Đoàn chưa bao giờ mặc trùng quần áo, chắc nhà cô ấy giàu lắm?
Tầng 3: Này người hoamắt tầng trên, đó là do cô Đoàn là người biết phối đồ, một chiếc áo sơmi trắngmà cô có thể kết hợp rất nhiều kiểu.
Tầng 4: Cô Đoàn chưacó bạn trai hay sao ấy. Các anh em gặp may rồi, tiến lên!
Tầng 5: Chúng ta là đồsâu bọ, chúng ta là đồ sâu bọ!
Tầng 6: Tầng 4 đúnglà cái đồ không ra gì, chẳng biết xấu hổ! Cảnh cáo các cậu không được ngắt đinhững bông hoa hiếm hoi trong trường, làm người phải có đức độ, muốn trường thọphải biết thẩm mỹ.
Tầng 7: Khi chim đã lớnthì rừng nào cũng có…
Tầng 8: Tôi yêu côĐoàn Tôi yêu cô Đoàn Tôi yêu cô Đoàn Tôi yêu cô Đoàn Tôi yêu cô Đoàn!
……
Đúng là rỗi hơi. Những entry này Đoàn Phỉcó thể tự mình xem, thỉnh thoảng còn để lại lời nhắn: “Tôi là Đoàn Phỉ, ngườinào không tin thì chỉ là con cún”. Đương nhiên chẳng có người nào tin cả, nhưngtừ đó có thể thấy cô gái này thực sự cá tính.
Những ngày vô vị đókéo dài không lâu, bởi rất hay có người nghe ngóng các chủ đề kiểu như “cô Đoànđã có người yêu chưa”, khi biết là chưa thì liền hớn hở khoe: “tôi quen một anhchàng rất khá, cô Đoàn có muốn gặp mặt không” - làm Đoàn Phỉ tức lộn ruột.
Lúc đầu cô còn từ chốikhéo, nhưng từ chối mãi cũng không tiện, cho đến khi chủ nhiệm khoa phải ratay, ông cười hà hà bảo: “Cô Đoàn này, người bạn học của tôi có một anh contrai, rất khá, cô xem lúc nào có thời gian, đi gặp mặt một chút được không?”
Nhìn chủ nhiệm khoatóc bạc trắng, tính tình hiền hậu, Đoàn Phỉ đành thở dài, bước chân vào con đường“coi mắt”.
Con đường này cũngkhông dài lắm, nên đến đối tượng thứ ba thì cô gặp được Mạnh Húc.
Cô còn nhớ, đó là vàomùa đông, Mạnh Húc mặc một chiếc sơ mi trắng, áo gilê màu đỏ hồng, kết hợp vàoquần xám nhạt và áo jacket mày xanh lam đậm, ngoài cũng khoác chiếc áo lông dàyxụ, mà sau này Đoàn Phỉ gọi đùa là “áo hotdog”, người thì gày gò, nhưng trôngphải to ít nhất gấp hai lần. Anh ta ăn mặc lòe loẹt đứng trước mặt Đoàn Phỉ,suýt nữa khiến Đoàn Phỉ, vốn là người cầu kỳ về ăn mặc, ngất xỉu!
Được cái Đoàn Phỉ cũnglà người nhân từ, kiên nhẫn nên cô không bỏ đi mà ngồi lại nói chuyện. Lúc đó MạnhHúc mới học năm thứ nhất tiến sỹ, chuyên ngành lịch sử mỹ thuật đại học tỉnh,có chút kiến thức, nên cứ mở mồm là nói về chuyên môn. Cũng có thể coi là anhchàng may mắn, vì khi còn học đại học, Đoàn Phỉ rất yêu môn lịch sử mỹ thuật,mê mẩn trường phái tranh nhân văn Tống Nguyên và trường phái tiểu họa hoa sen.Càng nói chuyện, cô càng có nhiều ấn tượng tốt với Mạnh Húc học rộng biết nhiều.Thỉnh thoảng anh chàng miền Nam này lại nói ngọng, khiến Đoàn Phỉ phải phì cười,nhưng cô cũng kịp nhận thấy vẻ chân thành và quan tâm trên gương mặt anh, nênthầm có cảm giác gì đó thật an toàn.
Vì thế mới nói, duyênsố là một thứ thật kỳ lạ, Đoàn Phỉ hoạt bát bắt đầu tình yêu với Mạnh Húc quêmùa như thế, và tình yêu của hai người kéo dài trong ba năm.
Trong khoảng thờigian không ngắn cũng không dài đó, Đoàn Phỉ đã cải tạo anh chàng của mình mộtcách rất tinh tế, cô nói cho anh biết người dân ở đây có những quy tắc gì trongbữa ăn, khách chính, khách phụ phải ngồi ở đâu, lúc chúc rượu có điều kiêng kỵnào; nói cho anh biết lúc mặc đồ, đội mũ cần theo quy luật nào, mỗi màu sắc cầnkết hợp thế nào mới được coi là đẹp; lúc nói chuyện với người khác cũng cần biếtcách nhìn vào mắt họ; khi ăn cơm nếu có gì cần nói, phải nuốt thức ăn xong mớiđược mở miệng; khi không tán đồng ý kiến của người thì phải biểu đạt ý kiến củamình một cách khéo léo; lúc xưng hô với bề trên phải dùng từ “ông” chứ khôngdùng từ “anh”… giống hệt như đang dạy dỗ một đứa trẻ con. Có điều, sau này ĐoànPhỉ cũng phát hiện ra: con gái đi lấy chồng rồi, về danh nghĩa là có thêm mộtngười chồng, nhưng thực tế là thêm một đứa con.
Kể cũng hay, năm MạnhHúc tốt nghiệp, cũng chính Đoàn Phỉ là người sấp ngửa đi tìm hiểu thông tin tuyểndụng của các trường, rồi tự lựa chọn ba trường trong số đó để anh đến giảng thử.Trước khi giảng thử, Đoàn Phỉ uốn nắn từng ly từng tý cho tiến sỹ Mạnh Húc hayđỏ mặt khi nói chuyện, rằng: lúc giảng bài cần làm gì, làm thế nào để thu hút sựchú ý của học sinh, làm thế nào để vừa hài hước lại vẫn thể hiện được sự học rộngbiết nhiều… Cô luôn tham dự vào sự trưởng thành của anh giống như một người mẹ,không vội vàng hấp tấp.
Lúc đầu Mạnh Húc còncười, nói Đoàn Phỉ thiên vị trường mình, đến đâu cũng thấy trường mình là nhất.Đoàn Phỉ lắc lắc đầu, chậm rãi phân tích: thứ nhất, ở lại đại học tỉnh, ngườinào cũng từng là thầy cô của anh, đến đời kiếp nào anh mới có một mảnh trờiriêng cho mình? Thứ hai, ở lại đại học tỉnh, ai cũng có tấm bằng tiến sỹ củatrường nổi tiếng, đều đi học nước ngoài về, liệu mảnh bằng tiến sỹ trong nướcquê mùa của anh có đất dụng võ không? Thứ ba, ở lại đại học tỉnh, một nơi đụngđâu cũng thấy các học giả đại học Harvard, đại học Yale, thì anh sẽ bị nấu chínthành một cây thịt, chứ chắc chẳng được trở thành rồng phượng đâu. Tục ngữ cócâu: “thằng chột làm vua xứ mù”, làm sao anh biết học viện hạng hai không có đấtdụng võ chứ?
Hôm đó, Mạnh Húc nhìn Đoàn Phỉ thản nhiên phân tích rõ ràng rành mạch, màthấy thực sự ngỡ ngàng.
Một lúc sau anh mớinói nên lời: “Bà xã ơi, em quả là… Gia Cát Lượng phiên bản nữ!”
Đoàn Phỉ cười.
Và sự thực cũng đã cứngminh, cứ coi như Gia Cát Lượng phiên bản nữ đi, thì cũng không phải người tầmthường!
Tháng năm năm đó, MạnhHúc ký hợp đồng với Học viện nghệ thuật, với chức danh “Phó giáo sư”, lại đượcthêm một căn hộ mới rộng 130m2 trên tầng 16, trường phân cho giáoviên, cộng thêm 100 nghìn tệ kinh phí nghiên cứu khoa học khởi điểm. Hai nămsau, với thành tích nghiên cứu khoa học xuất sắc, Mạnh Húc trở thành tấm gươngđiển hình có tiếng nói trong số giáo viên trẻ của học viện Nghệ thuật, và trongdanh sách nghiên cứu sinh cao học năm sau của học viện, cột họ tên giáo viên hướngdẫn, đã xuất hiện cái tên Mạnh Húc.
Nói một câu mộc mạc:đến lúc này, mấy người bạn học trước đây của Mạnh Húc ở lại trường vẫn chỉ cócái chức danh “giảng viên”, ở trong mấy căn hộ cho thuê tồi tàn gần trường,ngày ngày bán cháo phổi dùi mài học vấn. Đương nhiên, họ cũng đang miệt mài chochức danh, cho nhà ở, cho địa vị và những phúc lợi liên quan của mình trongtương lai.
Thực ra Mạnh Húc cũngbiết, mặt bằng của đại học tỉnh vẫn tốt hơn, dù gì cũng là trường có bề dàytrăm năm tuổi. Buổi ban đầu các bạn anh bước chân vào trường sẽ nhiều gian nan,nhưng sau khi sôi kinh nấu sử nhất định cũng sẽ có thành quả, thậm chí có thể cảđời còn sáng lạn hơn Mạnh Húc. Thế nhưng, cuộc sống của họ quả thật là khổ sở,từ vật chất đến tinh thần đều như đang phải vác trên mình một cái mai quá nặng,không dám thảnh thơi một ly một tý. Nhìn lại mình, anh là tiến sỹ duy nhất củaphòng nghiên cứu đào tạo mỹ thuật học của Học viện nghệ thuật nên không chỉ cócơ hội tham gia rất nhiều hoạt động nghiên cứu khoa học cấp cao, mà còn khôngcó áp lực gì, cứ việc yên tâm vô tư vùi đầu nghiên cứu. Có thể coi cuộc sống củaanh như thế là quá thoải mái.
Chính vì những lẽ đó,anh không thể không cảm ơn Đoàn Phỉ.
Tuy nhiên, cũng cólúc anh ngấm ngầm ưu tư, nghĩ mình là một trang nam tử, tại sao lại dựa dẫm vàovợ như thế; tại sao anh luôn đưa ra quyết định dựa theo ý kiến của cô? Tại saovợ mình lại chỉ ra cho mình thấy mình nhiều nhược điểm đến thế? Ngoài học hànhra, tại sao mình chẳng thể làm tốt được một việc nào khác?
Thế nhưng, không đợicho đến khi nỗi ưu tư của anh được tìm hiểu đầu đuôi, thì có một sự kiện lớn xảyra trong cuộc sống của anh, vào năm anh tròn 30 tuổi, Đoàn Phỉ mang thai. Niềmvui được làm bố cổ vũ anh rất nhiều, khiến anh lao vào công cuộc phấn đấu chotương lai của vợ con, tuy mệt mỏi mà vinh quang.
Có câu “tam thập nhilập”, Mạnh Húc vừa xào rau vừa nghĩ: mình như thế này, đã coi là “lập” đượcchưa nhỉ?
(5) Ăn tối xong thì đãhơn tám giờ, Cố Tiểu Ảnh và Hứa Tân hài lòng thả người trên ghế sôfa nhà ĐoànPhỉ nghỉ ngơi, trông điệu bộ giống hệt con mèo say món mỳ Ý.
Mạnh Húc đang rửa báttrong bếp, Đoàn Phỉ tức tối nhìn hai con mèo lười trách móc: “Hai đứa các cô,không có ai chịu đi giúp anh rể rửa bát sao?”
“Em là khách” - Cố Tiểu Ảnh cướp lời nóitrước.
“Em không phải làkhách”, Hứa Tân bò dậy uống ngụm nước, lười biếng mở miệng, “Nhưng, chị ơi, chịnỡ để em rửa bát thật sao?”
“Đương nhiên là chị sẽkhông để em rửa bát, nhưng gì thì gì em cũng phải được câu nói chứ!” - Đoàn Phỉchống nạnh, đứng trợn mắt nhìn Hứa Tân giữa phòng khách: “Trông ục ịch giống hệtmột bình trà, hai lăm hai sáu tuổi rồi, sao có lớn mà không có khôn vậy hả?”
“Ôi chị, chị nói giốnghệt mẹ em”, Hứa Tân ôm đầu than thở, “chị xem chị mất công mất sức như vậy đểlàm gì chứ? Nếu chắc chắn là chị sẽ không để em rửa bát, em chủ động xin rửabát làm gì chứ, mất thời gian ra?”
“Ha ha ha ha”, Cố TiểuẢnh cười bò ra trên ghế sôfa, vẻ mặt gian ác: “Hứa Tân ơi cậu càng ngày càngthô đấy!”
“Đừng có cười, học cảtừ em chứ đâu!” - Đoàn Phỉ phật ý trừng mắt nhìn Cố Tiểu Ảnh, “Cố Tiểu Ảnh, emkhông về nhà nấu cơm cho chồng ăn thì thôi, cũng không định về sớm hơn người tamột chút để bật ngon đèn cho ấm áp à?”
“Chua ngoa quá đấy…”Cố Tiểu Ảnh bĩu môi, nhìn Đoàn Phỉ từ trên xuống dưới, rồi lại từ dưới lêntrên, “sư tỷ ơi chị quả nhiên là một người bà nội trợ kiểu mẫu”.
“Nội trợ cũng là mộtnghề vĩ đại giàu đức hi sinh đấy”, Đoàn Phỉ đá đá vào chân Cố Tiểu Ảnh, “đứnglên đi, đứng lên đi! Vừa ăn xong đã nằm bò ra thế này, không sợ bị xệ cơ bụngsao?”
“Em không sợ”, Cố TiểuẢnh ngúng nguẩy, “Em đã lấy chồng rồi, chị hãy quan tâm đến em gái chị hơn mộtchút đi.”