Vẻ mặt Tần Mộ Tây một bộ đừng nghĩ lừa gạt tôi: Nhất định là gạt con, con xem bên trong phim Hàn, những người đó chỉ thích lừa gạt cô gái nhỏ về nhà, sau đó đưa quần áo của mình cho cô gái nhỏ mặc, luôn là áo sơ mi trắng. . . . . .
Đầu Cố Mộ Nghiêm đầy vạch đen, thằng quỷ nhỏ này thế nhưng thích xem phim Hàn, đây không phải là cô gái nhỏ mới thích việc làm sao?
Con không biết trên TV đều là gạt người hay sao? Cố Mộ Nghiêm tức giận trả lời: Sau này ít xem TV đi, sẽ thấy ba điều sai trái.
Tần Mộ Tây vẫn rất nghiêm túc trả lời: Ti vi thật sự gạt người, nhưng cũng có thể rút ra kinh nghiệm từ trong đó, sau này có thể đưa cô gái nhỏ đi đường vòng.
Con mới bây lớn, mà đã muốn câu con gái rồi hả.
Lòng của phụ nữ như mò kim dưới đáy biển, đương nhiên là muốn nói chuẩn bị sẵn sàng trước mới được, có muốn con truyền thụ một chút kinh nghiệm cho chú hay không, bảo đảm chú bắt được vào tay ngay! Tần Mộ Tây một bộ cử chỉ hào phóng để chia sẻ tài nguyên.
Cố Mộ Nghiêm cười: Không cần!
Hừ, bỏ qua cái này sẽ không có cơ hội lần sau đâu đấy, con có rất nhiều bí mật ở đây.”
Nếu như những thứ này bảo điển bí tịch* (*sách quý) là con học từ bên trong phim Hàn, thì thật sự không cần.
Không phân biệt tốt xấu. Tần Mộ Tây nhăn mũi, ngay sau đó lại hiếu kỳ hỏi: Đúng rồi, chú ở Phượng Thành có thế lực lớn hay không đây, ngộ nhỡ con muốn đi ngang, người khác nhìn con không vừa mắt thì làm thế nào? Đến lúc đó nói tên của chú có thể có tác dụng hay không vậy ạ?
Không dùng được! Cố Mộ Nghiêm nói.
A, hòa đồng kém như vậy ư. Vẻ mặt Tần Mộ Tây ghét bỏ: Thế còn công ty của chú thì sao? Con đã nghe nói qua chưa ạ.
Thịnh Vũ.
Thịnh Vũ? Tần Mộ Tây lập tức giương cao mấy âm lượng, Cố Mộ Nghiêm dừng chuyện trong tay lại nhìn bé: Sao thế?
Tần Mộ Tây cũng ý thức được mình phản ứng quá mức, chớp mắt mấy cái, dùng vẻ mặt vô tội nhìn anh: Không có việc gì, chú Cố, chú có thể rót giúp ta một ly nước được không ạ?
Cố Mộ Nghiêm cũng không tin vẻ mặt đó là không có chuyện tốt cả, nhưng vẫn đi xuống lầu rót nước.
Tần Mộ Tây vò đầu bứt tai ngồi ở trên giường, chú ấy lại là ‘Thịnh Vũ’, cậu và chú Hàn quy định rõ thủ hạ không cho phép lui tới với người “Thịnh Vũ” ở Phượng Thành, nếu biết mình và lão đại ‘Thịnh Vũ’ ở chung một chỗ, đoán chừng chính là Thế Giới Đại Chiến rồi, không được, không thể để cho cậu và chú Hàn biết được.
Cố Mộ Nghiêm rót nước trở lại, Tần Mộ Tây cầm cái ly uống hai ngụm, đột nhiên nghe được bên cạnh hỏi bé: Con rốt cuộc là ai?
Anh tuyệt đối không nghĩ đây là đứa bé nhà người bình thường.
Tần Mộ Tây nhíu mày, chậm rãi nâng đầu nhỏ lên, cười ha hả nói: Con là ai, con đương nhiên là Tần Mộ Tây.
Chú là nói thân phận. Cố Mộ Nghiêm thật ra rất tò mò với thân phận của bé.
Ai nha, sao đột nhiên con cảm thấy buồn ngủ như vậy chứ. Tần Mộ Tây đặt ly nước vào trong tay của Cố Mộ Nghiêm, sau đó nằm lên giường nhắm mắt lại: Con ngủ đây, không nên quấy rầy con đó.
Đầu Cố Mộ Nghiêm đầy vạch đen nhìn chằm chằm bé, người này càng lúc càng biết chơi một chiêu này rồi, thôi, cho dù bé có thân phận gì, chỉ cần mình thích là được, nếu bé không muốn nói, cần