"Chú Cổ Lâm! Mấy người nói chuyện gì vậy? Dường như mẹ rất không vui."
"Người chọc giận cô ấy cũng không phải là chú." Cổ Lâm nhún vai một cái.
Tần Mộ Tây định nói cái gì, đột nhiên điện thoại di động vang lên. Lấy điện thoại ra nhìn, thì ra là Triệu Tây, tại sao chú ấy lại gọi điện thoại được cho mình chứ? Không phải chú ấy đang theo bác làm việc sao? Chẳng lẽ bác đã phát hiện cậu và mẹ đến Phượng thành rồi ư? Vậy thì chắc chắn bác sẽ tìm đến.
"Alo."
"Tần Mộ Tây, địa chỉ đã bị... Chết tiệt..." Bên kia đột nhiên truyền đến một trận chửi rủa, sau đó là tiếng gió, Tần Mộ Tây vừa nghe cũng biết tình huống bên kia không tốt, vội hỏi: "Triệu Tây, chú làm sao vậy?"
"Mẹ kiếp! Chú vừa xuống máy bay đã bị theo dõi."
Tần Mộ Tây nhíu mày: "Chú được lắm! Vừa mới đến đã được tiếp đón nhiệt tình như vậy."
"Không phải lính Trung Quốc, đó chỉ là một đám lính đánh thuê đã về hưu mà thôi." Trên mặt của Triệu Tây không có chút hốt hoảng, một tay gạt cần số, một tay điều khiển vô lăng.
"Người nào lại không vừa mắt chú như vậy, thuê lính đánh thuê đuổi giết chú. Quả đúng là vì dân trừ hại mà." Giọng Tần Mộ Tây có chút hả hê.
"Mới một thời gian không gặp, cách nói chuyện của cháu càng ngày càng giống như bác cháu, độc mồm độc miệng..."Vừa mới dứt lời, trong điện thoại liền vang lên tiếng thủy tinh vỡ.
Triệu Tây khẽ nhíu mày, xe này là anh do cậu ta tùy tiện thuê ở sân bay, cửa kính không phải loại chống đạn, nếu như bánh xe bị bắn trúng thì không xong rồi. Con đường này rất rộng rãi nhưng lại không có xe qua lại, quả nhiên chính là nơi dễ dàng để ra tay. Cũng may Triệu Tây là một tay lái xe cừ khôi, có thể nói là bậc S.
Tần Mộ Tây không chút đồng tình nói: "Cháu cúp máy trước, chú giải quyết xong bọn họ, cháu sẽ đến đón chú."
"Chết tiệt." Trẻ nhỏ đúng là vô lương tâm mà.
Triệu Tây để điện thoại xuống, nhìn tốc độ của hai chiếc xe con phía sau, rõ ràng là muốn vượt lên để kẹp cậu ta ở giữa, trở thành cá trong chậu. Cậu ta nhanh chóng đánh lái để tránh, nhanh như tia chớp. Nhưng người phía sau cũng không phải là đám vô dụng, bám theo sát sao, thỉnh thoảng còn bị bắn vài phát.
Tốc độ xe nhanh như vậy, nếu bánh xe bị bắn trúng, nhất định sẽ văng ra ngoài. Đến lúc đó cho dù không chết cũng sẽ tàn phế, hơn nữa trên người cậu ta không mang theo vũ khí gì, nếu không cậu ta còn có thể phản kích lại.
Bốn chiếc xe ở trên đường phóng như bay. Ngay lúc này, một chiếc xe bám theo Triệu Tây đột nhiên bị lệch hướng, lao đến hàng rào chắn thì nổ lớn. Chiếc xe phía sau liền phanh gấp, vội vàng tránh xa, muốn đuổi theo Triệu Tây đã không kịp nữa, chỉ có thể giận dữ dập mạnh vào tay lái.
Triệu Tây nhìn về phía sau qua gương chiếu hậu. Tại một chiếc xe khác, Tần Mộ Tây vẫy tay với cậu ta, mà Tần Tích ngồi ở vị trí tài xế, trong tay cầm súng, vừa rồi chính cô là người đã bắn vào bánh xe khiến nó bị chệch hướng.
Hai chiếc xe dừng lại, Triệu Tây cảm kích không thôi, nói: " Chị Tiểu Tích! Thật sự cám ơn chị. Nếu không em sẽ bị đánh thành tổ ong vò vẽ rồi!"
Tần Mộ Tây chớp mắt, vô tội nói: "Vốn dĩ không muốn đến cứu chú, dù sao bọn họ là vì dân trừ hại. Nhưng mà gần đây tâm tình của mẹ không tốt nên mới lấy bọn họ ra xả giận, đúng không mẹ?"
Tần Tích cười cười, đưa tay vuốt đầu của bé.
Triệu Tây túm cổ Tần Mộ Tây, nói: "Tiểu Mộ Tây! Chú biết là cháu không bỏ mặc để chú chết mà."
Tần Mộ Tây liếc anh một cái: "Đi đi, đi đi, ghê tởm chết đi được. Người nào không bỏ mặc chú chết chứ."
"Ai nha, không phải ngượng. Không bỏ được chính là không bỏ được, hơn nữa chú cũng không chê cười cháu!"
Tần Tích nhìn bọn họ cãi vã, cười nói: "Chúng ta vẫn nên về trước đi, ta đoán bọn họ sẽ không từ bỏ ý đồ."
"Được." Triệu Tây đồng ý: "Chị Tiểu Tích! Chị ở đâu, em liền theo chị."
"Nhớ trả tiền đấy." Tần Mộ Tây lên xe trước, nói.
Triệu Tây không hiểu, hỏi: "Trả tiền gì?"
"Mới vừa rồi cháu theo mẹ tới cứu chú, đương nhiên là phải trả tiền. Chú cho rằng là làm từ thiện à! Dù sao theo như chú nói, nếu không phải nhờ chúng ta, chú nhất định sẽ bị đánh thành tổ ong vò vẽ." Ở bên ngoài, danh tiếng của Triệu Tây không hề thấp, hơn nữa cậu ta kiềm được không ít tiền, nhất định phải ép cậu ta một chút.
Triệu Tây nhíu chặt mày: "Chuyện này... Để sau rồi nói, chúng ta ăn cơm trước."
Đã sớm biết tiểu quỷ Tần Mộ Tây này là một con quỷ hút máu, quả nhiên vừa mới đến đã bị cậu bé xâu xé. Chẳng trách tiểu quỷ này tuy còn nhỏ nhưng quỹ riêng lại lớn hơn so với nhiều người khác. Thủ đoạn tống tiền đơn giản này đúng là sự kết hợp giữa Lạc Thiên và Hàn Thành Nghiêu.
Trở lại biệt thự, Triệu Tây hết sức tò mò, cảm thấy nơi này bố trí thật ấm cúng, khiến cho người ta ngồi xuống cũng cảm thấy ấm áp, lại càng không muốn rời đi. Sau khi đi dạo một vòng, cậu ta nói lên lời cảm thán: "Nơi này thật không tồi."
"Có muốn ở lại nơi này không?" Tần Mộ Tây tiến tới hỏi.
"Muốn chứ." Triệu Tây trả lời.
Tần Mộ Tây đưa bàn tay đến trước mặt cậu ta, xòe tay nói: "Một gian phòng năm trăm vạn."
Vẻ mặt Triệu Tây đen lại: "Cháu không nên làm như vậy chứ, Chú vượt ngàn dặm xa xôi đến đây thăm cháu, cháu lại đối xử với chú như vậy. Một gian phòng năm trăm vạn, tại sao cháu không đi cướp ngân hàng đi!"
Tần Mộ Tây muốn phản bác, điện thoại di động lại vang lên. Vừa nhìn ba chữ ‘ Chú Cố ’ trên màn hình, bé vui mừng không dứt, vội vàng đi tới nhận: "Chú Cố, chú hết bận chưa?"
Đã vài ngày cậu bé không nhìn thấy cha rồi, đúng là có phần nhớ anh.
"Tạm thời ba đang đi công tác, phải mất mấy ngày mới có thể trở về. Ông bà nội rất nhớ hai người, con đưa mẹ về thăm bọn họ một chút đi." Vốn dĩ Cố Mộ Nghiêm muốn đích thân đưa bọn họ trở về, nhưng nếu anh ra mặt, Tần Tích có thể sẽ không đồng ý.
"Được! Nhưng khi trở về cũng không thể đến tay không được." Tần Mộ Tây rối rắm không biết nên tặng cái gì.
"Không cần mang quà, mấy người trở về chính là quà tặng tốt nhất với họ rồi." Cố Mộ Nghiêm trả lời.
"Không được, ông bà nội đối xử rất tốt với con, con nhất định phải thể hiện lòng mình."
"Được rồi! Ngày mai trong nhà có một bữa tiệc nhỏ, lúc đó con có thể đưa mẹ con trở về. Nhưng mà con nhất đinh phải thay cha để ý mẹ con, ngàn vạn lần không được để những người không liên quan đến gần mẹ con." Cố Mộ Nghiêm dặn dò: "Tóm lại con phải luôn đi bên cạnh mẹ con, nếu có người đến bắt chuyện, con hãy thể hiện dáng vẻ ngỗ nghịch kia của mình, sau đó đuổi người đó đi."
"Con sẽ cố gắng..." Ham muốn độc chiếm của ba thật lớn mà!
"Con trai, không phải sẽ cố gắng, mà là chắc chắn. Hạnh phúc của cha phải dựa vào con rồi. Nếu như con làm tốt, khi về ba sẽ cho con một bao lì xì thật lớn."
"Được, cứ làm như thế đi." Tần Mộ Tây đồng ý một tiếng.
Tần Tích xuống lầu liền nhìn thấy Tần Mộ Tây đang cúp điện thoại, thuận miệng hỏi: "Ai gọi điện thoại cho con vậy?"
"Chú Cố."
Tần Tích vừa nghe liền tức giận. Đáng chết, người đàn ông kia không xuất hiện gần một tháng, hơn nữa mỗi lần đều chỉ gọi điện thoại cho Mộ Tây. Quả nhiên đàn ông chiếm được liền không biết quý trọng.
Tên khốn kiếp Cố Mộ Nghiêm này, đừng để cho cô nhìn thấy anh, nếu không thấy một lần liền đánh một lần.
Cố Mộ Nghiêm không biết suy nghĩ trong lòng Tần Tích, nếu như biết thì sẽ ngày đêm gọi điện thoại, sao còn phải lòng vòng gọi điện thoại cho Tần Mộ Tây.
Triệu Tây nhìn sắc mặt của Tần Tích, không hiểu hỏi Tần Mộ Tây: "Chị tiểu Tích sao vậy? Mới vừa rồi cháu gọi chú Cố, là ai thế? Sao chú có cảm giác dường như chị tiểu Tích rất không thích Chú Cố này vậy?"
"Hắc hắc, chú Cố là cha cháu, nhưng mà hiện tại cha và mẹ còn chưa làm lành với nhau."
Cha ư? Cố Mộ Nghiêm?
Trong lòng Triệu Tây ngạc nhiên, sự phòng bị suốt bao lâu nay của lão đại, kết quả vẫn không bảo vệ được. Không biết có nên nói chuyện này cho lão đại biết không đây? Ánh mắt của cậu ta nhìn về phía Cổ Lâm.
Người này ở đây lâu như vậy, khẳng định đã sớm phát hiện chuyện này, nhưng lại không báo cáo, vậy mình có nên nói ra không? Nếu nói ra, có lẽ mọi người sẽ gặp chuyện không may. Thôi, vẫn không nên nói, ngộ nhỡ bị phát hiện, đến lúc đó bị phạt cũng không phải chỉ có một mình cậu ta.
Hiện tại Vạn Hổ đã không để cho Tần Mộ Tây xem thường. Ba tháng đã gầy đi rất nhiều, so với lúc ban đầu như hai người hoàn toàn khác nhau, bây giờ trên cánh tay hiện ra cơ bắp, thân hình săn chắc cao lớn, nếu ra ngoài còn được gọi là soái ca. Tâm tình ham hư vinh của Vạn Hổ liền được thỏa mãn, đi theo cậu chủ nhỏ không chỉ có thịt ăn, còn có phụ nữ theo.
Cả nhóm vốn chỉ có hơn bốn mươi người, sau khi lục đục đã đi mất mười mấy người. Bởi vì không chịu được khổ, Tần Mộ Tây cũng không làm khó, trả cho bọn họ một khoản tiền.
Vốn dĩ Tần Mộ Tây còn muốn tìm người huấn luyện ba mươi người này, nhưng khi thấy Triệu Tây tới, trong lòng cậu bé liền nảy sinh quyết định ném nhóm người Vạn Hổ này cho Triệu Tây, để cho cậu ta huấn luyện. Mấu chốt là, những người được Triệu Tây huấn luyện đều coi như ma quỷ, phụ trách các loại kỹ năng đặc biệt. Nếu qua được cửa ải huấn luyện của cậu ta thì bản lĩnh tuyệt đối không thấp.
Tần Mộ Tây đưa Triệu Tây đến gặp bọn người Vạn Hổ. Sau khi biết bối cảnh của Tần Mộ Tây thì hai mắt Vạn Hổ trợn tròn kinh ngạc, không ngờ cậu chủ nhỏ không chỉ có bối cảnh ở bạch đạo, ngay cả hắc đạo cũng có thế lực. Quả nhiên là mạnh mẽ khiến người ta không ai dám nói gì.
Bọn người Vạn Hổ tràn đầy sùng bái và kính sợ với Tần Mộ Tây, vừa nghĩ tới sau này bọn họ chính là tâm phúc của Tần Mộ Tây thì cảm thấy rất tự hào.
Tần Mộ Tây nhìn bọn họ, nói: "Hiện tại các người đứng ở chỗ này, cũng không chứng tỏ là đã vượt qua. Tiếp theo mới thực sự là khảo nghiệm, ba tháng trước mới chỉ là món khai vị mà thôi. Tôi hi vọng các người hãy chuẩn bị tâm lý trước, bởi vì sẽ rất thảm!"
Vạn Hổ đứng thẳng người, lớn tiếng nói: "Chúng tôi sẽ không để cho lão đại thất vọng!"
"Không cần mạnh miệng nói khoác, tôi chỉ nhìn kết quả." Tần Mộ Tây nhẫn tâm nói.
Triệu Tây đứng ở bên cạnh nhìn, tiểu quỷ này còn nhỏ như vậy mà lại có dán vẻ của một ông chủ lớn, khó trách Hàn Thành Nghiêu và Lạc Thiên muốn cướp bé làm người thừa kế, chỉ là không biết cậu nhóc này muốn thừa kế của người nào?