Phương Thê xuất viện, Doãn Văn Trụ cuối cùng chấp nhận đề nghị của Doãn Văn Thận, tính sẽ ở nhà ông một thời gian ngắn.
Anh nghĩ vết thương trên người Phương Thê còn phải dưỡng một đoạn thời gian, cần dinh dưỡng, mà ở nơi đây lại không có người làm đồ ăn cho cô.
Nếu mời người, anh lại không thích người xa lạ vào nơi của anh.
Cho nên về nhà cha anh là lựa chọn tốt nhất.
Trước bọn họ về nhà Doãn Văn Trụ, Doãn Văn Trụ trực tiếp đem Phương Thê mang vào căn phòng của mình, để cô ngồi xuống.
Đây là lần đầu tiên Phương Thê vào phòng của Doãn Văn Trụ.
Căn phòng rất có mùi vị đàn ông, vẫn là màu trắng đen làm chủ đạo, bố cục ưu nhã.
"Anh thu dọn đồ đạc, em hãy chờ một lát."
Doãn Văn Trụ hôn lên trán Phương Thê, liền bắt đầu sửa sang đồ lại.
Có lẽ dường như bây giờ anh đã thành thói quen thân mật đối với cô.
Chỉ trong khoảng thời gian ở bệnh viện này, khoảng cách của hai người đã đi lại gần hơn.
Lúc ban đầu Phương Thê có chút chống lại, nhưng bây giờ đã thành thói quen.
Cho dù cô từ chối, người nào đó cũng sẽ làm như không nghe thấy.
Trong thời gian 1 tháng, cô dần dần đã thói quen về sự tồn tại của anh, thói quen bá đạo của anh, cũng thói quen thỉnh thoảng anh tức giận như đứa trẻ.
Nhìn đồ anh nhét một đống vào vali, Phương Thê cảm thấy buồn cười.