Cả nhà bọn họ liền đi dạo như vậy, cũng không có mục tiêu cụ thể, thật ra thì chỉ cần mọi người ở chung một chỗ, làm cái gì đều sẽ cảm giác rất hạnh phúc.
Bọn họ còn chụp hình, đây là bức ảnh thứ nhất của gia đình họ.
Vì vậy ba sợi dây chuyền giống nhau, đặt tấm hình ở bên trong, đeo trên cổ.
Đây là minh chứng hạnh phúc của bọn họ.
Đi dạo một buổi chiều, sau đó lại ăn cơm tối ở ngoài rồi mới về khách sạn.
Lúc về, tiểu Lạc Lạc đã ngủ rồi.
Doãn Văn Trụ cẩn thận từng li từng tí đem tiểu Lạc Lạc ôm đến trên giường, lúc này mới lặng lẽ ra ngoài.
Chờ trở lại gian phòng của mình, Phương Thê trên tay đang cầm áo ngủ, thấy anh đi vào liền hỏi: "Trụ, anh đi tắm trước đi?"
Doãn Văn Trụ kéo Phương Thê qua, cười nói: "Thê Thê, cùng nhau tắm đi."
Phương Thê trừng mắt liếc anh một cái, đẩy anh vào phòng tắm: "Anh đi tắm trước."
Đợi đến trở lại bên giường, mới biết mình quên đem áo ngủ cho anh rồi.
Vì vậy lại đem áo ngủ đi tới cửa phòng tắm gõ một cái nói: "Trụ, áo ngủ nè."
"Thê Thê, anh đau lòng."
Cửa phòng tắm kéo ra chút, Doãn Văn Trụ lộ ra một cái đầu: "Anh còn tưởng rằng em thay đổi chủ ý đi theo anh cùng nhau tắm chứ."
Phương Thê cầm quần áo nhét vào trên tay anh, nói: "Anh mau tắm đi."
Nói xong xoay người tránh ra, nhưng ngang hông lại đột nhiên căng thẳng, sau một khắc, người đã tiến đụng vào một lồng ngực.
"Thê Thê, anh vẫn là cảm thấy hai người cùng nhau tắm mới tốt."
Anh khẽ cắn vành tai Phương Thê, trong giọng nói tràn đầy mập mờ.
"Sẽ để cho em làm chuyện em mới vừa rồi nghĩ được không? Để cho em đối với anh —— muốn —— làm —— gì —— thì —— làm"
Phương Thê nghĩ tới chuyện mới vừa rồi, vừa giận vừa hờn.
"Doãn Văn Trụ, anh đứng đắn một chút."
Cái gì muốn làm gì thì làm, nói xong cô tựa như rất tò mò.
Được rồi, thật ra thì cũng thật sự có điểm mong đợi.
Cùng người trong lòng đã làm loại chuyện đó thật ra thì cũng không coi là ghét, chẳng qua là anh mỗi lần anh đều nói rõ như vậy, đều khiến người cảm thấy xấu hổ.