Cô bé ngẩng mặt lên nhìn anh, đôi mắt to tròn khẽ chớp chớp. Đôi má phúng phính, chiếc miệng nhỏ xinh xắn khẽ kéo một nụ cười. Làn da trắng nõn, thật giống hệt như một cô búp bê. Doanh Doanh bị cô bé này làm cho tan chảy cả rồi.
"Cậu à... Cậu có mua kẹo cho Bảo Nhi không đó."
Giọng nói non nớt khẽ vang lên khiến trái tim của cả hai người đều trở nên mềm nhũn. Mục Trì Khiêm cúi người ôm lấy cô bé lên rồi dịu dàng nói.
"Có mua mà, tất cả đều ở trong xe."
"Thương cậu nhất! Moa."
Đôi môi chúm chím hôn lên má anh, Doanh Doanh không nhịn được mà đưa tay véo má cô bé.
"Đáng yêu quá đi mất."
Bảo Nhi chớp mắt nhìn cô, đôi mắt ngây thơ như đang lặng lẽ đánh giá người trước mặt.
"Cậu à! Chị xinh đẹp này là ai vậy?"
"Đó là mợ của con."
"Mợ sao?"
"Ừm! Mợ của con là vợ của cậu."
Bảo Nhi lại chớp mắt nhìn cô. Doanh Doanh nhìn cô bé rồi mỉm cười thật dịu dàng.
"Bảo Nhi! Để mợ bế con có được không?"
"Mợ có bắt con đi không?"
"Không đâu! Mợ làm sao mà bắt con đi được chứ?"
Bé con không nói gì, chỉ đưa đôi mắt to tròn nhìn cô giống như đang suy nghĩ điều mà cô vừa nói. Rồi sau đó, hai cánh tay của bé đưa về phía cô, giọng nói non nớt ấy lại lần nữa vang lên.
"Vậy... Mợ bế Bảo Nhi đi."
"Được! Để mợ bế Bảo Nhi nhé."
"Vâng ạ!"
Doanh Doanh đưa tay đón lấy bé con. Bảo Nhi vòng tay ôm lấy cổ cô, đôi mắt to tròn vẫn nhìn cô như thế. Doanh Doanh đưa tay véo má cô rồi dịu dàng nói.
"Đi, vào nhà, cậu lấy kẹo hồ lô cho con ăn nha."
"Vâng ạ!"
Đặt bé con ngồi xuống ghế sofa, Doanh Doanh càng nhìn lại càng thấy thích. Có một cô con gái đáng yêu thế này, Vương Thừa Vũ...
Vừa nghĩ đến người đàn ông đó, trong lòng cô lại cảm thấy có chút đắn đo. Đối với Vương Thừa Vũ, nên nói là anh ta đáng thương hay là đáng trách đây... Vì người mình yêu mà điên cuồng trả thù như vậy thật sự là không đúng. Nhưng tận bốn năm trời phải sống trong cô độc, không hề biết đến sự tồn tại của con gái mình... Nghĩ đến đó thôi lại chẳng nỡ trách anh ta nữa rồi.