https://truyensachay.net

Hợp Đồng Hôn Nhân Thời Cổ Đại

Chương 34: Nam thần thành mây bay

Trước Sau

đầu dòng
Hữu Hòa thở hổn hển, khuôn mặt nhỏ nhắn phồng đến đỏ bừng, con ngươi long lanh phảng phất hơi sương, năm phần thanh nhuận, năm phần mê ly, khiến người khác không thể không sinh ra thương tiếc.

Tiêu Trực dùng bàn tay thô kệch, vuốt ve khuôn mặt tựa ngọc bích, nhiệt độ lòng bàn tay hắn không quá chênh lệch với da thịt Hữu Hòa, làm cho tay chân nàng rã rời, cảm giác nóng bỏng vẫn luôn lan tràn, tràn sâu tận đáy lòng, gây ra vô số rung động.

Giọng nam tử khàn khàn gọi nàng, khuôn mặt hai người cách nhau rất gần, Hữu Hòa bị hơi thở cuồng nhiệt của Tiêu Trực làm cho trái tim đau nhói, bởi vì trông hắn giống như thỏa mãn lại tựa như khổ sở.

Nhiệt trên má không giảm đi nhưng trong nháy mắt tinh thần lại rõ ràng, hai mắt chớp chớp, hàng mi dài được nhấc lên, ánh mắt dừng trên mặt nam tử.
Hắn hơi giãn mày, gương mặt hơi phiếm hồng vừa trầm tĩnh lại thỏa mãn, con ngươi khẩn liếc nàng, ánh mắt hắn nhìn Hữu Hòa khiến nàng nửa vui mừng nửa đau lòng.

Hắn có vẻ thật sự yêu nàng!

Yêu đến mức nào nhỉ…

Hữu Hòa bất giác than hỏi trong lòng.

Trong phòng vắng vẻ không tiếng động.

Hai người lẳng lặng đối mặt, ánh mắt dán vào nhau rất lâu, ai cũng không mở miệng nói chuyện, dường như cả hai đều yêu khoảnh khắc đẹp và yên tĩnh này.

Thật lâu sau Hữu Hòa mới giật mình, cơ thể nhỏ bé muốn đẩy Tiêu Trực ra.

Biết được ý đồ của nàng, Tiêu Trực hơi buông tay, nhưng không phải hoàn toàn buông nàng ra, vẫn ôm nàng ở trước mắt.

Hữu Hòa cũng không giãy giụa, chỉ là nhẹ nhàng gật đầu, ngượng ngùng đối mặt với cặp mắt đen đầy tình ý của Tiêu Trực.

Thấy nàng cúi đầu, Tiêu Trực hoảng hốt, khẽ gọi: “Công chúa…”
Hữu Hòa đỏ mặt không đáp, cũng không ngẩng đầu.

Tiêu Trực càng luống cuống hơn, vội vàng buông lỏng cánh tay, thanh âm nôn nóng: “… Ta, ta có mạo phạm người không?”

Hữu Hòa sửng sốt, kinh ngạc nhìn lên.

Nàng bắt đầu hơi khó hiểu với tư duy nam nhân, rành rành trước mắt hắn bá đạo ôm hôn nàng, nàng cũng không chống cự, thậm chí còn không trách cứ một câu, vậy mà hắn lại tự mình gán tội danh mạo phạm, mạo phạm cũng mạo phạm rồi, lại bày ra bộ mặt hoảng loạn đến không biết làm sao, không cảm thấy có bệnh à?

Hơn nữa nàng không cho đó là mạo phạm, nàng chỉ là… Chỉ là có chút thẹn thùng thôi mà.

Dẫu sao trước đây bọn họ tương kính như tân, hôm nay thân mật thành ra thế này, quả thật không quen.

“Công chúa…” Ấn đường Tiêu Trực chau chặt.

“Ngươi cảm thấy lần trước ta hôn ngươi là mạo phạm ngươi sao?” Hữu Hòa ngẩn mặt nhìn hắn, gò má đỏ hồng như hoa đào, nhưng mà ánh mắt thuần khiết lại không chút lảng tránh hắn.
“…” Tiêu Trực ngây người, nhớ tới tình hình lần trước, khuôn mặt tuấn tú lập tức đỏ đi vài phần, cánh môi nhấp nhô vài lần mới thốt ra hai chữ, “Không phải”.

Đôi mi thanh tú của Hữu Hòa chớp một cái, mi mắt nhiễm ý cười, nếu hắn dám nói phải, nàng lập tức, lập tức…

Lập tức làm gì chứ? Nàng cũng không biết, đột nhiên nghĩ tới lần trước mình ném hết mặt mũi nhào đến hôn hắn nửa ngày, hắn không có đến một phản ứng, nhất thời có chút khó chịu. Như vậy so với hắn, hắn là đại nam nhân mà lại rụt rè, không giống nàng, hung hăng không biết xấu hổ, bị cưỡng hôn cũng không cảm thấy bị mạo phạm, thế nhưng còn hắn… Đầu lưỡi của hắn…

Hữu Hòa càng nghĩ mặt mày càng nóng, nàng hơi nghiêng mình đi không nhìn hắn nữa, hết lần này đến lần khác nghĩ tới mấy việc khó chịu, không tránh khỏi tư vị trong lòng có chút phức tạp, bất chấp thẹn thùng xấu hổ.
Tiêu Trực đứng lên một lúc mới thấy nàng nở nụ cười, coi như ý tứ câu hỏi kia của nàng không trách hắn mạo phạm, qua một lát lại thấy nàng nghiêng người tránh hắn, làm hắn có hơi khó hiểu. Hắn đứng bên cạnh Hữu Hòa do dự một phen, vẫn không biết phải làm sao mới phải.

Ngược lại là Hữu Hòa thiếu kiên nhẫn, nghiêng đầu liếc hắn, trong lòng băn khoăn rất nhiều vấn đề.

“Vì sao ngươi gạt ta?”

Tiêu Trực ngạc nhiên, bối rối nói: “Ta chưa từng lừa người”.

“Ngươi rõ ràng không phải đoạn tụ!” Hữu Hòa nâng giọng lên, gắt gao chau mày.

Tiêu Trực thần sắc khẽ biến, ngớ ra trong chốc lát, mới chậm rãi nói: “Ta chưa từng nói ta là đoạn tụ”.

“Ngươi…” Hữu Hòa nén giận, không ngờ Tiêu Trực vậy mà cũng giảo biện, dù trước nay hắn chưa từng xác nhận nhưng bên ngoài đồn đãi lâu đến thế hắn cũng không phủ nhận! Càng giận hơn là hôm đại hôn, nàng có nhắc đến vậy mà hắn cũng không phân minh, tóm lại hắn đây chính là muốn cam chịu, hắn không muốn mở miệng tuyên bố một tiếng thì thôi đi, bây giờ lại giảo biện lấy cái cớ này ra phản bác nàng, quả là khiến người ta tức giận mà!
Hữu Hòa tức giận nhìn Tiêu Trực, qua một lúc lâu mới thản nhiên nói: “Ngày đại hôn, ngươi biết ta hiểu lầm ngươi, ngươi lại im miệng không phân trần, chuyện này không tính là lừa gạt à? Ngay cả tới giờ phút này ngươi vẫn không tình nguyện giải thích, cũng không muốn thẳng thắn thành khẩn đúng không?”

Trông thấy ánh mắt Hữu Hòa lộ ra sự thất vọng, Tiêu Trực hoảng loạn, mặc kệ phải cẩn thận suy nghĩ, vội nói: “Không phải như người nghĩ, công chúa, ta tuyệt đối không có cố ý lừa gạt người, kỳ thật ta…” Khuôn mặt anh tuấn lộ ra biểu tình phức tạp, dừng một chút, tiếp tục nói, “Thật ra đêm đại hôn đó, ta vốn muốn giải thích với công chúa nhưng do công chúa người nói… người nói người đã có người mình thích, muốn ta và người không can thiệp chuyện của nhau…”
Nói tới đây giọng hắn nhỏ dần, giọng điệu tuy chua chát nhưng mắt đen vẫn bình tĩnh nhìn nàng, “… Cho nên khi đó ta nghĩ, dù cho ta có phải là đoạn tụ hay không, chắc hẳn công chúa sẽ không để ý đâu, hơn nữa… lúc ấy công chúa cũng không muốn ta ở lại lâu, ta hà tất phải nói mấy chuyện vô nghĩa làm công chúa chậm trễ nghỉ ngơi?”

Hữu Hòa kinh ngạc nhìn chằm chằm nam nhân trước mặt, buồn bực vừa rồi giây lát đã hóa thành áy náy. Nhìn biểu tình ái oán của hắn thuật lại lời nói “Đã có người mình thích” hồ đồ của nàng, nàng nghĩ mà hổ thẹn, ấp úng nhìn hắn, không biết nên nói gì, sau lại nghe thấy Tiêu Trực từ từ nói tiếp: “Công chúa thành khẩn như thế, làm ta…”

Hắn không nói thêm gì nữa, yên lặng cúi đầu, thanh âm đứt đoạn giữa không trung, cuối câu gần như không thể nghe thấy chỉ còn một tiếng thở dài.
Hữu Hòa ngơ ngác đứng dậy, hết nhéo lại miết ngón tay, sau một lát, mới thốt ra mấy lời khe khẽ: “Chuyện trước kia… chúng ta không đề cập tới…”

“Thế, thế hiện tại ngươi có còn nguyện ý nói cho ta không?” Hữu Hòa hơi ngẩn đầu, dùng ánh mắt lường xét nhìn Tiêu Trực, “Ngươi và Lục Lâm Ngộ…”

“Ta và Lâm Ngộ không hề đoạn tụ, kia chỉ là lời đồn”. Tiêu Trực trực tiếp nói.

“Vậy, vậy sao lời đồn rất thật, làm cho ai cũng tin, vả lại… ngươi không giải thích, Lục Lâm Ngộ cũng chưa từng phủ nhận, còn có, Nhạc An nói…” Hữu Hòa nhíu mày, “Nhạc An nói nàng ấy từng tai nghe thấy Lục Lâm Ngộ nói với mọi người rằng ngươi bám hắn không buông…” Hữu Hòa không nhận ra, lời này của nàng có chút mùi giấm chua.

Đỉnh mày Tiêu Trực hợp lại một tầng, không chút do dự nói: “Tất cả đều do Lâm Ngộ tự biên nói bậy, chuyện này là do y mà ra”.
“Cái gì?” Hữu Hòa khϊếp sợ đến trừng to mắt, “Lục Lâm Ngộ bịa ra chuyện này làm gì? Nhìn y không giống người sẽ dùng loại thủ đoạn nham hiểm ấu trĩ này cho lắm, vì sao y lại muốn lan truyền loại lời đồn thế này?”

Lục đại nhân đầu óc thông minh, dung mạo tuấn mỹ, hoàn mỹ không góc chết sẽ dùng kiểu đùa vô vị này trêu cợt Tiêu Trực á?

Hữu Hòa khó có thể tưởng tượng được.

Không ngờ, biểu cảm kinh nghi của Hữu Hòa ở trong mắt Tiêu Trực, lại làm cho lòng hắn như bị một vật nhỏ đâm vào, ngữ điệu của nàng đối Lục Lâm Ngộ như có như không chút tán thưởng và bảo vệ khiến hắn nhịn không được nhớ tới ngày đó nghe được những lời này.

Cho dù biết nàng có tâm ý với hắn từ miệng Nhạc An, nhưng ngoại trừ kinh hỉ vui mừng, vẫn có một tia bất an lo sợ treo dưới đáy lòng, hắn không hiểu mình đang lo lắng cái gì, ngày trước không mong được nàng đáp lại, giờ đây đi đến bước này, khó tránh khỏi thụ sủng nhược kinh, và hắn cảm thấy du͙ƈ vọиɠ bản thân càng ngày càng lớn…
“Tiêu Trực?” Hữu Hòa gọi một tiếng, kéo suy nghĩ của hắn về.

“Tại sao Lục Lâm Ngộ phải làm loại chuyện thế này?” Trong mắt Hữu Hòa viết ba chữ “Ta không tin”.

Tiêu Trực hít thở không thông, tinh thần nặng nề, xoay người phun ra một câu: “Ăn no rủng mỡ”.

Chỉ bốn chữ đã mô tả trích tiên của Lục đại nhân còn đen hơn so với quạ đen.

Hả?

Hữu Hòa ngây ngốc chớp chớp mắt, không thể tin được nói: “Lục, Lục Lâm Ngộ nhàm chán vậy sao?” Chẳng lẽ Lục đại nhân đơn thuần rực rỡ trước giờ nàng nhìn thấy đều là Lục Lâm Ngộ giả vờ?

Hình tượng tan thành mây khói…

Hữu Hòa hơi thất vọng.

Nói thế nào đi nữa, cái vị mặt mũi như tiên nhân Lục đại nhân kia cũng từng là nam thần trong lòng nàng, nàng xưa nay đều lấy tâm tình “Chỉ đứng xa nhìn không thể khinh nhờn” đối đãi y, giờ đột nhiên biết được y dùng cách thấp kém đùa cợt Tiêu Trực, Hữu Hòa cảm thấy không thoải mái, tựa như nhìn thấy bong bóng thanh xuân mỹ lệ bị chọc thủng tàn nhẫn.
Nhưng mà, bong bóng này bị chọc thủng rồi cũng không khiến nàng thoải mái.

Nghĩ tới năm đó Lục Lâm Ngộ đưa ra chủ ý kia, không biết Tiêu Trực có cảm thấy đầu óc hắn bị lừa đá mất hay không, nếu không thì sao hắn lại đồng ý chứ?

Đáng tiếc, cái danh đoạn tụ này, Tiêu Trực cũng lười để ý. Khi đó, hắn nào có nghĩ đến cái danh “Đoạn tụ tướng quân” theo hắn đến tận sau khi thành thân chứ? Càng không thể lường được chính là, tiểu công chúa trong lòng hắn lại tin là thật, nay hắn giải thích, nàng lại mang vẻ mặt “Ngươi nói bậy” , hỏi sao hắn không buồn bực?

Hữu Hòa suy nghĩ lúc lâu, vẫn cảm thấy không thích hợp, lúc này trong đầu tự nhiên nảy ra một suy nghĩ, nàng kinh hách, túm lấy tay áo Tiêu Trực hỏi: “Tiêu Trực, có lẽ nào y đối với ngươi có… Có kiểu ý đồ này?”
Tiêu Trực sửng sốt, biết nàng hiểu nhầm rồi, không khỏi bật cười, bao nhiêu buồn bực tan biến hết, lắc đầu nói: “Công chúa suy nghĩ nhiều rồi”.

“Thế, thế y làm vậy chỉ là vì đùa ngươi?” Hữu Hòa không yên tâm hỏi.

Trong mắt Tiêu Trực hiện lên vẻ kinh ngạc, nhưng nhanh chóng biến mất, chỉ nói: “Lâm Ngộ có hơi thích nói đùa”.

“Việc này đùa cũng quá ――” xấu xa.

Hữu Hòa cắn cắn môi, thầm cảm thấy có lẽ mình nên để ý kỹ vị Lục đại nhân hơn. Xem ra, có vẻ Tiêu Trực không chỉ bị một mình hoàng huynh bắt nạt…

“Công chúa?” Tiêu Trực thấy nàng tự dưng trầm mặc, nhịn không được gọi một tiếng.

“Ừ?” Hữu Hòa ngẩng đầu, đối mặt với hắn, quan tâm hỏi, “Lục Lâm Ngộ thường xuyên chọc ghẹo ngươi đúng không?”

“A?” Tiêu Trực ngạc nhiên, mấy chốc tâm tình suиɠ sướиɠ, không hại Lục Lâm Ngộ nữa, nói, “Cũng không có, chỉ có hai lần”. Dù sao tất cả đều là vì tốt cho hắn, chẳng qua là thủ đoạn có chút…
“Ồ”. Hữu Hòa gật đầu, mày đang cau giãn ra chút, túm ống tay áo của Tiêu Trực cầm đến tay hắn, “Ngươi là phò mã của ta, sau này ai ức hϊếp ngươi, chọc ghẹo ngươi, ngươi đừng chịu đựng, ngươi cứ đáp trả lại đi, không phải trong nhà không có người…” Hắn không cha không mẹ, là một người cô đơn, còn ăn nhờ ở đậu lâu như vậy, bị người khác khi dễ chọc ghẹo cũng không nói, nhưng sau nay không giống thế nữa…

Sau này, hắn có nàng.

Tiêu Trực bất động không lên tiếng, ánh mắt rạng rỡ nhìn nàng, nhìn đủ rồi, mới vòng cánh tay kéo nàng vào trong lòng ngực, cúi đầu dán lên bên tai nàng.

“Công chúa, ta rất vui”.

Giọng nam nhân khàn khàn trầm thấp âm áp truyền vào tai, lòng Hữu Hòa lòng nhảy dựng, sau bởi vì lời của hắn nên có chút đau lòng.

Cánh tay nhỏ bé nhẹ nhàng tránh ra, không do dự vòng qua eo hắn, dán khuôn mặt nóng vào ngực hắn.
alt
Bà Chủ Trọ Muốn Được Yêu
Ngôn tình Sắc, Đô Thị
Gả Cho Nam Thần
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài
Anh Rể Cứ Muốn Tôi
Ngôn tình Sắc, Sủng
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc