Hầu Mễ Vi bị tên thuộc hạ đứng bên ngoài ngăn cản không cho vào. Cho dù cô cố van xin, uy hiếp hay khóc lóc thì vẫn không có tác dụng.
- các người tránh ra, nếu không đừng trách tôi!
Tên thuộc hạ vẫn một mực cương quyết không cho Hầu Mễ Vi vào. Cho nên cô cũng chỉ dùng cách của mình để vào mà thôi.
Xoay nhẹ chiếc nhẫn một cây kim sắt đưa tên Hầu Mễ Vi không ngại mà đưa lên cổ giết chết hai tên bên ngoài đang canh cổng. Sau đó cô nhanh chóng đập mạnh cửa nhưng vì cánh cửa kính chống đạn rất dày, Hầu Mễ Vi đập mạnh thế nào cũng không phát ra tiếng động.
Hầu Mễ Vi lo lắng vẫy tay với Đàm Gia Lạc. Đáng chết thật, lúc cần nhìn thì hắn không nhìn thấy, lúc không cần nhìn lại chẳng qua nổi mắt hắn. Hầu Mễ Vi thấy Đàm Gia Lạc không có bất cứ phản ứng nào. Cô cuống lên vừa đá chân vào cửa vừa giơ tay vẫy.
Đàm Gia Lạc đang cúi xuống xem tài liệu gì đó. Không biết có phải do thần giao cách cảm, hắn từ từ ngẩng đầu đưa mắt về phía Hầu Mễ Vi. Thấy bộ dạng hốt hoảng của cô, ánh mắt hắn vụt qua một tia khác lạ. Đàm Gia Lạc liền quay sang Vĩnh Trung ra lệnh
- mở cửa!
Cửa vừa mở, Hầu Mễ Vi chạy vội đến phía trước Đàm Gia Lạc. Thuốc sẽ phát nổ sau mười phút, nhưng lúc cô thấy đã là 9 phút 40 giây, chạy được vào đến đây cũng thì chắc chỉ còn lại hơn 5 phút, đúng là nóng ruột chết đi được.
- có chuyện gì?
Hầu Mễ Vi đảo mắt một vòng quanh đám xã hội đen Đông Nam Á rồi chạy thẳng đến bên Đàm Gia Lạc, cúi người nói thì thầm vào tai hắn.
Hầu Mễ Vi không phải ngốc đến nỗi thông báo sự việc ngay trước mặt đám xã hội đen. Mấy người này đều là ông trùm tung hoành tứ hải. Gặp phải tình huống sinh tử chắc họ cũng chẳng cần giữ phép lịch sự.
Đàm Gia Lạc là người ngoài, thế lực vẫn chưa được củng cố, thế nào cũng chịu thiệt. Vì vậy, Hầu Mễ Vi mới quyết định chỉ nói riêng với hắn, để hắn tự giải quyết.
Chứng kiến cảnh tượng trước mặt, đám đại ca xã hội đen ngồi xung quanh bất giác đưa mắt nhìn nhau. Giang hồ ai cũng biết Đàm Gia Lạc nổi tiếng máu lạnh vô tình, bình thường tuyệt đối không cho phép người nào lại gần.
Hầu Mễ Vi báo cáo xong, sắc mặt Đàm Gia Lạc trầm ngâm hẳn. Hắn không truy hỏi chuyện này là thật hay giả, lập tức đứng dậy, vòng tay qua thắt lưng Hầu Mễ Vi cất giọng sắc lạnh
- đi thôi!
Đám đại ca xã hội đen còn lại mắt tròn mắt dẹt. Sau khi qua cơn ngạc nhiên, họ liền đứng dậy bước theo Đàm Gia Lạc. Họ ra giang hồ nhiều năm, có thể suy đoán ngay, nhất định xảy ra chuyện gì Đàm Gia Lạc mới đột ngột bỏ đi vào lúc này.
Đàm Gia Lạc ôm eo Hầu Mễ Vi đưa cô đi về phía trước. Cô sốt ruột lên tiếng
- nhanh lên, chỉ còn hai phút nữa thôi.
Ở tình huống gấp rút này chạy sẽ nhanh hơn đi bộ. Do đó, Hầu Mễ Vi kéo tay Đàm Gia Lạc định chạy về phía cửa lớn. Đàm Gia Lạc tối sầm mặt, bao nhiêu năm tung hoành trên giang hồ, không có chuyện gì khiến hắn mất đi sự trấn tĩnh. Bỏ chạy ư? Hắn vẫn chưa thảm đến mức đó.
Hầu Mễ Vi đã không kéo nổi Đàm Gia Lạc thì chớ, cô còn bị bàn tay to lớn của hắn giữ chặt người. Hắn cất giọng thâm trầm bên tai cô
- sợ gì chứ, có tôi ở đây! Mạng của em Diêm Vương cũng không dám mang đi đâu!
Nói xong, hắn sải từng bước dài đưa cô về đi phía cửa. Ở tình huống này Đàm Gia Lạc vẫn còn giữ phong độ, không biết là hắn quá tự tin hay quá cao ngạo?
- cô gái, rốt cuộc có chuyện gì xảy ra?
Ông trùm tóc bạc không thể dấu nổi sự hiếu kỳ khi thấy Đàm Gia Lạc vội bỏ đi, Hầu Mễ Vi có bộ dạng hoảng hốt.
Hầu Mễ Vi ngẩng đầu nhìn Đàm Gia Lạc. Thấy hắn không có ý phản đối, cô liền mở miệng
- có thuốc nổ!
Ba từ đơn giản như không thể đơn giản hơn nhưng khiến đám đại ca Đông Nam Á tái mét mặt.