“Ha ha ha …” Đột nhiên Bạch Mộc đại sư mở miệng cười to , tiếng cười rung động trời , gần như lung lay cả nóc nhà
Trong tiếng cười lớn , khí huyết trong cơ thể y không khống chế nổi bốc lên , liền thấy một ngụm máu lớn từ trong miệng y trào ra “Sảng khoái! Sảng khoái !Thật sự là sảng khoái cực kỳ …”
Bên trong một cái đình tứ giác ở hậu hoa viên . Mộ Dung Tuấn ngồi trên một ghế đá , hai tay nhẹ nắm lên một ngọc tiêu xanh biếc , hai mắt giống như nhắm hờ , dường như đã hoàn toàn quên mất bản thân .
Giang hồ đồn đại , thuở nhỏ Mộ Dung Tuấn có được khí chất giống như Mộ Dung lão trang chủ , cầm- kỳ- thi- họa đều tinh thông đủ ; hơn nữa lại còn là người nhiệt tình nho nhã , Mộ Dung Tuấn mới chỉ có hai mươi hai tuổi đã là một trong những nhân vật nổi danh trên giang hồ .
Nhưng , lúc này chân mày hắn nhíu chặt , vẻ mặt vô cùng chua xót , cảm giác cô độc tĩnh mịch mơ hồ tỏa ra trên người hắn khiến người khác không kìm được dâng lên một phần đồng tình .
Theo lý mà nói , trên người một Thiếu trang chủ Mộ Dung thế gia không nên tỏa ra cái cảm giác cô đơn vắng vẻ như vậy , nhưng trên đời này tuyệt không có ai có thể hiểu suy nghĩ phức tạp hỗn loạn trong lòng hắn bây giờ .
Trong tiếp úp mở liền thấy Hoàng Thi Hàm thẳng người tiến đến , mang theo thẹn thùng “Ta … Thật xin lỗi , quấy rầy nhã hứng của công tử .Ta … Ta tưởng người nào.”
Mộ Dung Tuấn thoải mái cắt đứt lời của nàng “Thì ra là Hoàng cô nương , mau ! mau mời ngồi” Hắn dùng ngón tay chỉ về băng ghế trước mặt hắn .
Người trong giang hồ đều biết Mộ Dung công tử tinh thông âm luật , bởi vì Hoàng Thi Hàm chưa từng đi lại trong giang hồ , hơn nữa hôm nay là ngày đầu tiên nàng dừng chân ở đây , chơ nên mới không biết hắn có loại ham mê này .
Hoàng Thi Hàm đang ngủ bị một tiếng tiêu thê lương lạnh lẽo đánh thức, nghe tiếng tiêu truyền đến từ hậu viện , lập tức ra khỏi phòng để xem xét , sau đó mới phát hiện thì ra là Mộ Dung Tuấn ngồi một mình thổi tiêu trong đình , trong bất tri bất giác bị biểu tình trên mặt hắn hấp dẫn lúc nào nàng cũng không rõ , vì sao nét mặt hắn lại cô đơn tịnh mịch đến vậy ?
Hoàng Thi Hàm hơi chần chờ một chút “Quấy rầy!” Sau đó từ từ đi vào trong đình .
“Người quấy rầy là ta mới phải” Mộ Dung Tuấn cười nhạt “Tại hạ trong lúc vô tình quấy nhiễu thanh mộng của cô nương , để cô nương chê cười rồi” Hoàng Thi Hàm không cho là đúng nói “Mộ Dung công tử quá khách khí . Thật ra công tử thổi rất khá , thật sự rất êm tai , chẳng qua là …”
“Chẳng qua gì?”
Hoàng Thi Hàm nghĩ một lúc cuối cùng vẫn là ăn ngay nói thật “Tiếng tiêu của Mộ Dung công tử thực lạnh lẽo thê lương , lộ ra nội tâm đang tràn ngập loại tình cảm vắng vẻ đấy”
“Nói rất hay ! Hoàng cô nương quả nhiên thông tuệ phi thường” Mộ Dung Tuấn cũng không phủ nhận .
Hoàng Thi Hàm ngưng mắt nhìn hắn , ánh mắt tràn ngập tò mò . “Đường đường là Thiếu trang chủ của Mộ Dung thế gia , sao lại có loại tâm tình này ? Không biết Mộ Dung công tử có gì muốn bày tỏ không ?”
Mộ Dung Tuấn cầm lấy chén rượu , uống một ngụm nhỏ , cả người rơi vào cảnh đấu tranh nói hay không nói . Một lát sau , hắn liên tiếp uống hết ba chén rượu mới đem tâm tình của mình kể từ đầu đến cuối , từ sau khi lão trang chủ táng mạng đến tình trạng hiện giờ , tất cả đều nói hết ra , không một chút giấu diếm .
“Ba năm , suốt ba năm … Ta cảm thấy mỏi mệt . Trong sơn trang có tám mươi sáu nhân khẩu cần ta quản lý , chăm sóc . Có đôi khi ta thật sự muốn nghỉ ngơi một chút , để cho ta nằm một lúc liền ba ngày ba đêm , cho dù là một lần ngủ không tỉnh lại nữa cũng không sao , ta thật sự mệt mỏi …” Lúc nói ra những nời này mắt vành mắt của hắn ướt một vùng , diễn cảm hết sức thống khổ mỏi mệt ; so với người ban ngày hắng hái quả thực là khác nhau một trời một vực .
“Không ! Không ! Cũng bởi vì quá thoải mái ta mới ngủ không ngon” A Lãng vẫn cười tà “Con người của ta trời sinh số hèn , chỉ cần một đống rơm rạ , hoặc là một cành cây lớn ta cũng có thể ngủ một giấc đến hửng đông …”
Không đợi hắn dứt lời , Hoàng Thi Hàm ở một bên đã tức khí phun ra một câu “Nhàm chán !” Lập tức xoay người muốn đi , biểu tình trên mặt rất là tức giận .
Thấy nàng đột nhiên rời đi , thần sắc của A Lãng bình tĩnh khác thường , giống như thể việc này một chút cũng không liên quan đến mình .
So với A Lãng , cảm xúc của Mộ Dung Tuấn hiển nhiên đã có thay đổi , tuy rằng một chữ hắn cũng không đề cập tới , nhưng rõ ràng biểu hiện trên mặt đủ để cho người ta vừa nhìn đã biết .
“Thật có lỗi , thật có lỗi” A Lãng cười ha ha , ngoài cười nhưng trong không cười nói “Ta thật sự không nên phá hư không khí nơi đây , ta thật sự đáng chết!” Ngữ khí khi hắn nói chuyện cùng biểu tình trên mặt đối lập nhau rõ ràng khiến cho đối phương có thể dễ dàng nhận ra hắn đang nghĩ một đằng nói một néo , nhưng hắn tuyệt đối không để ý .
Sau khi nói xong những lời này , hắn ngay tức thì xoay người , không để Mộ Dung Tuấn có cơ hội nói đã từ từ tiêu sái đi khỏi hậu viện , chỉ để lại phía sau một đôi mắt tràn ngập tức giận cùng oán hận .
Mặc dù trong Mộ Dung sơn trang đều là tuyệt thế cao thủ trên võ lâm . nhưng phi đao của Tống Thất Đao vẫn xuất hiện đúng giờ như vào chỗ không người .
Phi đao thứ tư xuất hiện trong phòng ngủ của Hải Trung Dương trưởng lão phái Không Động , phi đao xuyên qua ngực Hải Trung Dương , khiến cho y mất mạng tại chỗ .
Chưởng mônThiếu Lâm –Bạch Mộc đại sư cùng mọi người vừa nghe tin đã đến nhưng không phát hiện ra tung tích địch nhân , thậm chí cả một chút dấu vết để lại cũng không thể tìm ra .
Phi đao thứ năm xuất hiện ở tiền viện , mười mấy người kính gác nấp ở vị trí kín đáo đều chết thảm dưới lưỡi đao sắc bén , không một người thoát . Lúc ấy chưởng môn phái Võ Đang – Ô Vu Tử ở trong vòng chiến , nhưng không ngờ lại không phải đối thủ của địch nhân , trở thành oan hồn chí sĩ chính nghĩa thứ hai .
Không nghi ngờ gì là những thượng khác của Mộ Dung sơn trang đã trở thành âm hồn bồi táng trước khi sát hại Mộ Dung Tuấn . Đối phương võ công cao cường , ngay cả Hải Trung Dương , Ô Vu Tử đều không phải đối thủ , nghĩ như vậy , mình có thể chống lại đối phương một đòn được hay không đây ? Hoàng Thi Hàm một chút nắm chắc cũng không có .
Khoảng thời gian này , Mộ Dung sơn trang tuy rằng lâm vào không khí tiêu điều , nhưng Mộ Dung Tuấn vẫn không ngừng động viên mọi người cố lên , mà hắn vẫn yên lặng âm thầm theo đuổi nàng quan tâm an ủi
Đối với lời bày tỏ của hắn đối với mình , Hoàng Thi Hàm mặc dù rất cảm động , nhưng nàng vẫn quyết định giữ ý muốn hoàn thành việc này trước rồi sau đó mới bàn . Mộ Dung Tuấn không muốn thay đổi quyết ý của nàng , nhưng lại nhấn mạnh ‘nhân sinh biến ảo vô thường’*(đời người thay đổi thất thường) , sự tối tăm bên trong của thế gian đều đã được định trước .
Còn A Lãng cả ngày không có việc gi , gần đây không hiểu bị gì ; cả ngày thần bí ngồi trong phòng Bạch Mộc đại sư , hai người uống rượu , cùng chơi cờ nói chuyện phiếm , giống như thể việc Ô Vu Tử và Hải Trung Dương chết không có chút liên quan nào.
Hay là bọn họ âm thầm đánh trống lui quân , sợ sự thực Tống Thất Đao trước mắt ? Hay là trong lòng bọn họ sớm đá bàn bạc tìm ra cách ứng phó với Tống Thất Dao ?
Chỉ thấy đạo bào nửa thân dưới của Tuệ Tâm sư thái bị vén lên , thân dưới đầy máu tươi , cho thấy khi còn sống từng bị chà đạp , cảnh tượng bi thảng khiến người khác không đành lòng nhìn.
“Chuyện này …Tại sao có thể như vậy …” Hai tay Hoàng Thi hàm che mặt , nói gì cũng không muốn liếc mắt nhìn một cái .
“Thiên a !” Mộ Dung Tuấn ngửa mặt lên trời gào to , tiếng gào vang vọng trời đêm “Có dũng khí ngươi tìm một mình ta là được , tội gì tổn thương đến người vô tội …”
So với phản ứng của bọn họ , A Lãng lại bình tĩnh hơn nhiều , lập tức kiểm tra thi thể Tuệ Tâm sư thái , không hề ngại lễ nghi nam nữ.
A Lãng vương tay quét một vết máu trên mặt đất , để sát mũi ngửi , biểu tình trên mặt đầy quỷ dị .
Máu tươi trên mặt đất đã đông , suy nghĩ rõ tình trạng Tuệ Tâm sư thái hẳn là đã chết được một lát , tuyệt đối không phải vừa mới chết , như vậy …
Suy nghĩ đến đây , A Lãng đột nhiên kinh hô một tiếng “Nguy rồi ! Bạch Mộc đại sư !” Lập tức đứng bật dậy , như một mũi tên đã căng , bay vút khỏi phòng .
Như dự đoán , Bạch Mộc đại sư quả nhiên đã mất mảng chết thảm , tình trạng chết so với Tuệ Tâm sư thái cũng không khá hơn chút nào .
“Hay cho một chướng nhãn pháp* (thủ đoạn che mắt người khác) …” Mộ Dung Tuấn theo sau đến , nghiến răng nghiến lợi phun ra một câu .
Hoàng Thi Hàm cắt đứt lời của hắn “Mộ Dung công tử nói vậy sai rồi ! Sau hơn mười ngày , chúng ta đã tổn thất mất bốn cao nhân tuyệt thế , nếu chúng ta chịu thua như vậy , chẳng phải khiến cho giang hồ chê cười sao .”
Mộ Dung Tuấn thở dài một tiếng “Tại hạ lo lắng cho an nguy của Hoàng cô nương và A Lãng huynh. Một mạng hèn này của tại hạ , cho dù mất đi cũng không luyến tiếc”
Hoàng Thi Hàm còn chưa kịp nói , A Lãng ngồi xổm trên mặt đất bỗng nhiên mở miệng “Hai vị có lời gì có thể đi ra bên ngoài nói được hay không , ta muốn một mình suy nghĩ lại rõ ràng việc này”
“Hả ?” Mộ Dung Tuấn sững sờ “A Lãng huynh có phải có phát hiện gì hay không ?”
A Lãng lắc đầu “Tạm tời không có , nói không chừng chờ một chút thì có”
“Vậy thì tốt quá ..” Mộ Dung Tuấn cuối cùng cũng có một tia cười ngày thường không thấy . “Một khi đã như vậy , thứ cho tại hạ xin được cáo lui trước . Hi vọng nhanh chóng có được tin tốt từ A Lãng huynh”
Thấy Mộ Dung Tuấn nói thế , Hoàng Thi Hàm cũng không tiện nói gì , hai người cứ vật rất nhnah rời khỏi phòng , trong một thoáng , trong phòng của Bạch Mộc đại sư chỉ còn mình A Lãng .
A Lãng đem tầm mắt từ từ chuyển dời đến trên người Bạch Mộc đại sư , bản thân dần dần chìm trong suy nghĩ .
Nguyên nhân chết của Bạch Mộc đại sư cũng không có chỗ nào khác thường , chỉ là đơn thuần trúng hai kiếm , một cái ở ngay tim , một cái ở thắt lưng ; tất cả đều thuộc điểm trí mạng .
“Đại sư , ngươi đã từng thấy ta lớn lên , hiện giờ ngươi gặp bất trắc, chết không nhắm mắt , A Lãng ta giờ này xin thề với trời , nhất định sẽ tự tay giết tên súc sinh kia báo thù cho ngươi…” Nói xong , A Lãng kìm lòng không được chảy xuống giọt lệ anh hùng .
“Nếu ngươi ở dưới có linh , thỉnh giúp ta sớm tìm được tê súc sinh kia .” A Lãng chìa tay phải run rẩy , cố gắng khép hai mắt của Bạch Mộc địa sư , nhưng thử một lần rồi lại một lần , cặp mắt của Bạch Mộc đại sư đã chết vẫn không chịu nhắm lại .
Tại sao có thể như vậy được ? A Lãng mê muội .
Theo lý mà nói , ngay khi A Lãng dùng chút nội lực thì chỉ cần vuốt mặt Bạch Mộc đại sư thì hai mắt chết không nhắm kia sẽ thuận thế nhắm lại , hay là trong này còn có ẩn tình nào đó ?
A Lãng rèn luyện trên giang hồ tuy rằng chỉ có hơn hai năm , nhưng sơ trí của hắn khẳng định hơn vài phần so với những người đã ở trên giag hồ lâu lăm . Hắn chợt nhớ tới một truyện giang hồ từ rất lâu .
“Đại sư , nếu như có mạo phạm di thể của người , A Lãng lúc này xin lỗi trước .” A Lãng nghiêng người một cái , liên tiếp gõ hai cái vào đầu , sau đó mới chìa hai tay , vươn tới trước ngực áo cà sa của y .
Hai tay của A Lãng chưa chạm đến Bạch Mộc đại sư thì đã thấy thất khổng *(thất khổng là ám chỉ bảy lỗ , hai tai , hai lỗ mũi , hai mắt , miệng) của Bạch Mộc đại sư đột nhiên tràn ra máu tươi , sau đó hai mắt từ từ hạ xuống … cuối cùng khép lại .
Hay là vấn đề ở chỗ này ? Tim A Lãng đột nhiên đập mạnh , tinh thần toàn thân cũng cảnh giác .
Cởi áo cà sa của Bạch Mộc đại sư , A Lãng cẩn thận tìm manh mối vun vặt có thể bỏ sót , đáng tiếc cuối cùng vẫn không thu hoạc được gì .
Vết thương trí mạng ở ngực và thắt lưng , nhưng khi A Lãng ngưng thần tiếp tục nhìn tỉ mỉ thì đột nhiên phát hiện ra một chỗ kỳ quái .
Chẳng lẽ mục tiêu chân chính của hắn là nhân tài đến viện trợ ? Kế tiếp liệu có phảo mình may không ? A Lãng mãi không nghĩ ra nguyên cớ .
A Lãng từ trong suy nghĩ trở lại thực tại , sau khi mặt lại áo cà sa cho Bạch Mộc đại sư mới từ từ đứng lên , ánh mắt nhìn xung quanh một lượt , cuối cùng cũng không có thu hoạch,
Đúng rồi ! Không bằng mình quay lại chỗ Tuệ Tâm sư thái nhìn một chút , nói không chừng còn có thể phát hiện ra gì mới . A Lãng lén lút bước ra cửa , như một cơn gió hướng về Đông sương phòng .