Màn đêm buông xuống, trên đường phố náo nhiệt của thị trấn đỏ rực một màu của đèn lồng, không khí ngập tràn sự vui tươi.
Từ nơi xa loáng thoáng có chim sơn ca bay tới, bay quanh quẩn trên sông. Thuyền tre chậm rãi đung đưa, mỗi chiếc thuyền có thể chở được bốn vị khách, người đàn ông cầm một cây gậy trúc dài rồi chèo thuyền, thuyền từ từ di chuyển trên mặt sông, để cho du khách ngồi trên đó có thể thưởng thức cảnh đêm hai bên bờ.
“Chú ơi, đó là đâu vậy? Đang biểu diễn cái gì thế ạ?”
Nhan Họa ngồi trên thuyền, nghe thấy Đàn Tử Quỳnh hỏi thì cũng ngẩng đầu nhìn sang, thấy trên bờ sông cách đó không xa có một sân khấu nhỏ, đèn đuốc sáng rực, còn có tiếng ca truyền đến.
Người lái đò nói: “Nơi đó đang biểu diễn dân ca cổ truyền, có rất nhiều ca sĩ từ nơi khác đến tham gia, nếu các cháu thích xem thì có thể mua vé rồi qua đó.”
Nghe xong, có người hứng thú có người không, cuối cùng thiểu số phải chiều theo đa số, không đi xem hát nữa, mà bảo chú chèo thuyền đi đến một khu vực ít người.
Đến một khoảng sông vắng bóng người, các nam sinh bắt đầu hăng hái bảo chú dạy cho cách chèo thuyền, các nữ sinh thì ngồi một bên nói chuyện, Đàn Tử Quỳnh cũng không cam chịu yếu thế mà cầm lấy gậy trúc rồi học theo, đáng tiếc khả năng thăng bằng của cô không được tốt, khiến cho chiếc thuyền tre quay vòng tròn, Nhan Họa, Đàm Minh Thiên và Đường Ngọc Giác ngồi trên đó sợ quá nên hét chói tai, lo rằng sẽ bị rơi xuống nước.
“Mau tới đây!”
Các nam sinh chèo thuyền tới gần, kéo ba cô gái sang thuyền của mình, để cho Đàn Tử Quỳnh tự mình mò mẫm.
“Đàn Tử không làm được đâu, không bị quẳng xuống nước đã là kỳ tích lắm rồi.” Chu Dịch lắc đầu thở dài, nhìn chiếc thuyền tre đang lắc lư điên cuồng kia, có thể biến một con thuyền vững chắc trở nên như vậy thì đúng là một nhân tài.
Đang nói thì thuyền của họ bị chiếc thuyền kia đâm vào.
“Này này này, Đàn Tử cậu cẩn thận một chút đi!”
“Mau xoay qua chỗ khác!”
“Chú ơi, chú mau ngăn bạn ấy lại đi!”
“Sắp ngã rồi!”
. . .
Đủ loại âm thanh náo nhiệt vang lên, tâm trạng vừa sợ lại vừa kích thích như đang chơi một trò mạo hiểm vậy, chỉ thương cho ba cô gái nhát gan vì lo bị rơi xuống nước nên không còn chú ý đến hình tượng, tay quơ loạn xạ, bám được vào ai thì cứ bám.
Nhan Họa bắt được một cánh tay mập mạp, quay sang nhìn thì thấy đó là Tô Trọng Tuấn, liền hướng cậu ấy nói cảm ơn. Ai biết Tô Trọng Tuấn lại lớn tiếng nói với cô cái gì không rõ, sau đó kéo cô ra rồi đẩy vào một người bên cạnh, còn cậu thì chạy đến điều khiển mái chèo, ngăn cản con thuyền của đám Âu Dương Cảnh đang tiến tới công kích.
Những tên con trai này đúng là sợ thiên hạ chưa đủ loạn, cứ thay phiên nhau chèo thuyền, không sợ sẽ bị té xuống nước.
Lúc Nhan Họa nắm chắc được tay người kia rồi quay sang nhìn, thì bắt gặp ngay dưới ánh đèn mờ ảo một khuôn mặt tuấn tú.
Nhan Họa: =__=! Thế quái nào mà cô càng chú ý đến người này thì số lần đụng mặt cậu ấy cũng càng nhiều hơn? Chẳng lẽ sau này cô cũng nhất định phải cưới cậu ấy mà không được phản kháng như vậy à?
Không phải đã nói hiện tại và tương lai là hai thế giới song song, cho nên cô hoàn toàn có thể thay đổi được tương lai hay sao?
Nhan Họa thấy được khuôn mặt kia thì bỗng giật mình nhảy dựng lên.
Kỳ Trạch nhướn mày, nét mặt có phần không thoải mái, liền nhanh chóng bắt lấy cổ tay cô, bỗng phát hiện cổ tay của con gái thật là nhỏ. . . Đúng lúc này thì chiếc thuyền bỗng lắc lư, mặc dù không mạnh lắm nhưng đối với một người không có khả năng giữ thăng bằng như Nhan Họa thì cũng đủ khiến cho cô ngã trái ngã phải rồi.
Nhan Họa lúng túng, cảm thấy phản ứng của mình hình như quá lớn rồi, bèn vội vàng nói lời cảm ơn với đối phương, không biết có phải do cảm giác của cô hay không mà cô cảm thấy nét mặt của Kỳ Trạch lúc này rất phong phú, không hề lạnh nhạt như thường ngày.
Đang lúc Nhan Họa suy nghĩ thì đột nhiên nghe thấy Kỳ Trạch nói: “Ngốc, đừng có tùy tiện chạy loạn, chỉ làm phiền người ta thêm thôi!”
Nhan Họa: “. . .” Tức thật! Ai chạy loạn chứ? Không phải là đám con trai các cậu kéo các cô sang đây hay sao?
Nhan Họa quay mặt sang chỗ khác, quyết định mặc kệ cậu ta, thà đi cùng Tô Trọng Tuấn còn hơn, cậu ấy vừa hiền lành lại biết bao dung, vĩnh viễn là người khiến cho các cô gái thích gần gũi nhất, hơn nữa cậu ấy còn mập mạp, ở bên cạnh rất có cảm giác an toàn.
Nghĩ vậy, Nhan Họa liền hất tay Kỳ Trạch ra rồi đi đến chỗ Tô Trọng Tuấn.
Tô Trọng Tuấn đang mải cầm mái chèo chiến đấu với thuyền của đám Âu Dương Cảnh thì đột nhiên phát hiện có một cô gái chạy tới kéo áo mình, theo thói quen cậu liền quay đầu lại muốn an ủi cô bạn ấy, ai ngờ đó lại là Nhan Họa, làm cho cậu sợ hết hồn.
Cô nương này sao lại chạy ra đây rồi? Kỳ Trạch lại nói gì để người ta giận sao?
“Lớp trưởng, mình với cậu cùng làm!” Nhan Họa lớn tiếng nói, sau đó đưa tay ra cầm lấy gậy trúc.
Tô Trọng Tuấn cực kỳ kinh ngạc, cho nên lúc bị cô đoạt lấy mái chèo thì cũng không nói gì, sau đó lại thấy cô bạn ngày thường rất điềm đạm nho nhã tay trói gà không chặt lúc này lại rất hung mãnh cầm cây gậy dài đùa giỡn, mãnh liệt hất một phát vào người Âu Dương Cảnh ở phía trước.
“Aaaa!”
Tô Trọng Tuấn: =_=! Còn đâu hình tượng thiếu nữ dịu hiền? Cô bạn này sao tự nhiên lại mạnh mẽ như vậy chứ?
Nhan Họa bộc phát một hồi, thấy Âu Dương Cảnh bị mình làm cho mệt lử ngồi phệt xuống thuyền, quần áo cũng bị ướt, nhất thời cảm thấy hơi có lỗi, đang định đưa gậy cho Tô Trọng Tuấn thì bỗng Kỳ Trạch lại đi tới cầm lấy gậy trong tay cô rồi quật xuống nước một cái, lập tức nước bắn tung tóe khắp nơi, mọi người xung quanh đều bị vạ lây.
“Cái khỉ gì đấy! Kỳ Trạch cậu được lắm!”
“Aaa, anh em lên nào!”
“Kỳ Trạch cậu đừng có làm loạn!”
Sau khi bị Kỳ Trạch quấy rối, mọi người đều không ai chú ý đến hành động lúc trước của Nhan Họa nữa, trên sông dường như càng trở nên náo loạn hơn rồi.
Một tiếng sau, lúc mọi người xuống thuyền thì quần áo ai cũng đã ướt hết, các cô gái trông còn chật vật hơn, may là trời tối nên mới không thấy lộ liễu.
“Mua đồ rồi mang về khách sạn ăn.” Đường Ngọc Giác đề nghị.
“Ngày mai đi chơi tiếp, bây giờ quần áo ướt khó chịu quá.” Đàm Minh Thiên rầu rĩ nói.
Nhan Họa: “. . . Mình thế nào cũng được. ”
Bốn cô gái đã lên tiếng thì các cậu con trai cũng không dám phản bác, ai nấy đều rất tôn trọng sự lựa chọn của các cô, tỏ ra cực kỳ ga lăng. Hơn nữa, nếu không có con gái thì bọn họ đi chơi với nhau cũng không thấy vui nữa, nên tốt nhất là cứ đi cùng nhau.
Nhan Họa có chút chột dạ gãi gãi mặt, cô nhớ quần áo của Đàm Minh Thiên bị ướt một phần là do cô nghịch ngợm đấu với Âu Dương Cảnh khiến cậu ấy té ngã vào người Đàm Minh Thiên, mặc dù nguyên nhân là do bị Kỳ Trạch cằn nhằn khiến cô tức giận, nhưng dù sao làm liên lụy đến người ta là lỗi của cô rồi.
“Ừm, mình xin lỗi, lúc đó mình. . . ”
Nghe Nhan Họa giải thích, mấy cô gái mới biết thì ra người gây nên cục diện náo loạn lại chính là Nhan Họa, mấy mắt nhìn nhau, cuối cùng bốn người cùng không nhịn được mà bật cười. Đàm Minh Thiên an ủi vỗ vai Nhan Họa, giả vờ giận dỗi nói mấy câu, sau đó bật cười rồi cầm quần áo đi tắm.
Lúc Đàm Minh Thiên đi tắm, Đường Ngọc Giác nhận được điện thoại của bạn trai gọi cô ra ngoài, trong phòng chỉ còn Nhan Họa và Đàn Tử Quỳnh ngồi ở cạnh giường ăn đêm.
“Đúng rồi, A Họa, lúc ở thuyền mình thấy cậu ngồi cùng với Kỳ Trạch, thế nào, hai người có gì không?”
“. . . Có thể có cái gì chứ?” Nhan Họa trong lòng không được tự nhiên, không ngờ mắt của Đàn Tử Quỳnh lại nhạy bén như vậy.
Đàn Tử Quỳnh nhìn cô bạn thân, mặc dù bình thường cô đây có hơi nam tính thô lỗ một chút, nhưng cũng không phải đồ ngốc, cảm thấy thái độ của Nhan Họa có phần không bình thường, bèn nhỏ giọng nói: “Cậu ấy đẹp trai như vậy, lại được rất nhiều nữ sinh thầm mến nữa, cậu thật sự không thích cậu ấy sao?”
Nhan Họa cười: “Hả, thích gì chứ? Mình với cậu ấy không hay gặp nhau, mình cũng chẳng biết rõ về cậu ấy, sao có thể thích được hả?”
“Vậy chẳng lẽ cậu không thích khuôn mặt đẹp trai của cậu ấy sao? Mình thì thấy rất đã mắt đó. ”
“Mình chẳng thấy gì cả. ”
Đàn Tử Quỳnh tay vuốt cằm, tiếp tục nghi ngờ nói: “Sao mình cứ cảm giác là cậu có chuyện gì không thể nói ra nhỉ? Có muốn tâm sự với mình không? Cứ coi như mình là cái thùng rác ý. ”
Nhan Họa trong lòng bất đắc dĩ cười khổ, chuyện cô ngủ dậy rồi phát hiện mình xuyên không đến tương lai sao có thể nói cho cô ấy biết chứ? Cho dù có nói thì cô ấy cũng có tin không? Mà nếu có tin thì Đàn Tử Quỳnh sẽ lại tò mò hỏi lung tung này nọ, lúc đó cô lại lúng túng, không cẩn thận để lộ hết bí mật thì làm sao?
Cho nên cứ giấu trong lòng đến phát nghẹn cũng không được nói ra, dù sao chuyện này nói hay không nói thì cũng chẳng quan trọng.
Đàn Tử Quỳnh hỏi tới hỏi lui mà không được kết quả gì nên cuối cùng không hỏi nữa, cô biết nếu Nhan Họa mà đã muốn giữ bí mật thì chẳng có cách nào mà moi ra được.
Sau khi vào nhà vệ sinh tắm rửa xong, Nhan Họa thay đồ ngủ rồi nằm trên giường, nhìn chằm chằm trần nhà một lúc lâu, cuối cùng chậm rãi nhắm mắt lại đi ngủ.
*
“Mẹ ~~”
Nhan Họa mở mắt ra, còn chưa nhìn rõ hoàn cảnh xung quanh thì đã bị một cái bánh bao nhỏ che khuất, trực tiếp áp lên mặt cô.
Nhan Họa hơi dùng sức kéo cậu bé đang dính chặt lên mặt cô kéo xuống trong ngực, lúc thấy khung cảnh xung quanh thì không khỏi trợn mắt ngạc nhiên.
Đây là nơi nào vậy?
Chỗ này cũng là một căn phòng khách sạn, hơn nữa còn là một khách sạn mang phong cách cổ xưa, nếu không phải là có cậu nhóc này đang nhiệt tình bổ nhào vào cô thì cô còn tưởng là mình bị xuyên không về cổ đại rồi chứ. . .
Sau khi nhìn lướt qua căn phòng, Nhan Họa cúi đầu nhìn bánh bao nhỏ trong ngực mình, trong lòng tự nhủ quả đúng như mình nghĩ, không hề ngoài ý muốn chút nào. Hôn lên khuôn mặt bánh bao trắng nõn của con, cô nói: “Duệ Duệ, ba ba con đâu?”
“Ba ba?” Cậu nhóc nghiêng đầu, sau đó cắn ngón tay ê a nói gì đó, đáng tiếc Nhan Họa nghe không hiểu =. =
Đang lúc đó thì bố của Duệ Duệ đẩy cửa bước vào, Nhan Họa lúc này mới chú ý một điều, hình như lần nào xuyên không cũng đều là vào sáng sớm, người đàn ông kia đang bưng đồ ăn đi vào.
Thấy Nhan Họa, anh vẫn rất bình tĩnh, đặt bữa sáng lên bàn rồi đi tới ôm lấy con trai đang hưng phấn vì trông thấy mình, nói: “Nghỉ lễ quốc khánh bọn em cũng cùng nhau đi chơi đấy à? Đi đâu vậy?”
“. . . Thành phố w ạ.” Nhan Họa đờ đẫn trả lời, sau đó lại hỏi: “Đây là đâu vậy?”
“Thành cổ Lệ Giang, A Họa nói muốn tới đây chơi, vừa vặn có bảy ngày nghỉ nên đi luôn.” Kỳ Trạch trả lời cô rồi nói tiếp: “Trước tiên ăn chút gì đi, sau đó hẵng ngủ tiếp. ”
Nhan Họa vốn muốn nói cứ để cô ngủ luôn đi, khỏi phải quấy rầy đến tương lai, nhưng Kỳ Trạch vẫn kiên trì muốn cô ăn sáng xong, cho nên cô đành phải ngoan ngoãn ngồi dậy rồi vào toilet đánh răng rửa mặt, còn Kỳ Trạch thì thay quần áo cho con trai.
Nhìn mình trong gương, Nhan Họa lại bắt đầu thấy rối rắm.
Tối qua vừa mới tức giận với Kỳ Trạch thì hôm nay lại phải đối mặt với Kỳ Trạch tương lai, đúng là không thoải mái chút nào, cô nghĩ sớm muộn gì mình cũng bị tâm thần phân liệt mất thôi.