https://truyensachay.net

Kế Cứu Chồng

Chương 9

Trước Sau

đầu dòng
Edit: Trang Tự

“Cha anh sẽ tin tưởng em sao?”

“Anh nghĩ, lúc trước ông ấy một mực bán tín bán nghi em, là bởi vì ông ấy đã biết em có năng lực ngoại cảm. nhưng ông ấy không tin, ông ấy cho rằng thứ năng lực này chỉ là gạt người.”

“Bác ấy đã sớm biết sao?”

“Đúng vậy, ông ấy có cho người điều tra thân thế em.” Bành Vũ Hiên không giấu diếm cô, vuốt ve hai gò má của cô nói. “Anh hiểu trong lòng ông ấy có rất nhiều điều muốn nói với anh, nhưng chưa kịp nói thì anh đã xảy ra chuyện. Bây giờ anh đi cùng em, để ông ấy chứng kiến khả năng của em, khiến ông ấy tin em hơn. Biết đâu qua chuyện này, ông ấy lại thích em, chấp nhận em?”

“Bây giờ anh có thể nghĩ cho cha mình, thật là tốt rồi.”

“Nói gì thì nói, anh vẫn là niềm tự hào của ông ấy. Bây giờ anh nằm bất động một chỗ, trong lòng ông ấy không cần nghĩ cũng biết bất an như thế nào. Anh lo rằng cứ tiếp tục như vậy, ông ấy lại xảy ra chuyện….” Bành Vũ Hiên không thể không thừa nhận nỗi lo trong lòng mình.

“Em hiểu mà, em có thể hiểu tâm tình của cha anh.”

“Tuy rằng anh rất muốn có thể được cùng với em như bây giờ, nhưng anh càng hy vọng chúng ta có thể làm tiếp kế hoạch còn dang dở lúc trước, kết hôn với em, xây dựng một gia đình, sinh ra hai đứa con trai thật kháu khỉnh, làm cho em hạnh phúc…”

Đây là ước nguyện ban đầu của họ, là ước nguyện mãi mãi không thay đổi. Anh phải nhanh chóng quay trở lại cuộc sống bình thường, đối mặt với hết thảy mọi chuyện, mới có thể cùng cô thực hiện những chuyện khác.

“Vậy được, ngày mai em qua chào hỏi bác trai.”

“Cám ơn em!”

Hôm sau, trời còn chưa sáng, Chử Nhược Ân đã rời giường, cùng Bành Vũ Hiên lái xe xuống núi đến Bành gia.

Cô đứng ấn chuông một lúc liền có người giúp việc ra mở cửa. Đến khi biết được cô đến gặp Bành Hỷ Trạch, lại kịch liệt ngăn cô ở bên ngoài.

“Xin lỗi tiểu thư, lão gia không muốn gặp cô.” Người giúp việc khó xử trình bày lý do.

“Phiền cô nói với bác trai, là Vũ Hiên muốn tôi đến tìm ông ấy, anh ấy có chuyện muốn nói với cha mình.”

“Cái…cái gì ạ?” Người nọ lộ rõ vẻ kinh ngạc không thể tin được.

“À, có lẽ chị cảm thấy chuyện này khó tin, nhưng phiền chị cứ truyền đạt lại như vậy. Phiền chị, tôi nhất định phải gặp bác ấy, Vũ Hiên rất nhớ cha mình.”

“Chuyện này…” Người giúp việc bán tín bán nghi, nhưng trên dưới trong nhà đều biết lão gia vì chuyện đại thiếu gia mà lo lắng không màng cơm nước, suy sụp thấy rõ.Dù không tin được mấy lời kỳ quái này, nhưng vẫn e dè trở vào hỏi qua ý kiến lão gia. “Được rồi, cô đợi ngoài này một chút.”

Không lâu sau, người nọ quay ra mở cửa cho Chử Nhược Ân vào nhà.

“Được rồi, Hiên!” Cô vui vẻ quay sang bên cạnh cười nói.

Sau đó, cô được dẫn lên tầng hai, Bành Vũ Hiên cũng đi ngày sau cô, cùng nhau tiến vào thư phòng.

Vừa bước vào cửa, Chử Nhược Ân liền nhìn thấy Bành Hỷ Trạch đang ngồi sau bàn làm việc, vẻ mặt tiều tụy trông thấy, so với lần trước thần thái uy nghi, sắc bén lên núi gặp cô khác nhau một trời một vực.

Vừa nhìn thấy cô, câu đầu tiên ông mở miệng là về đứa con trai của mình. “Cô nói…Vũ Hiên đã qua tìm cô?”

Ông vốn không muốn nhìn thấy cô, Vũ Hiên xảy ra chuyện, ngày từ đầu ông đã không thể tha thứ cho cô.

Sau này, mỗi ngày đến bệnh viện trông đứa con đang nhắm mắt nằm trên giường, ông cảm thấy buồn đau, áy náy, hối hận đều có.

Ông thật sự lo sợ con trai ông sẽ không bao giờ tỉnh lại được nữa.

Cho nên lúc nghe người giúp việc thưa lại, Chử Nhược Ân nói Vũ Hiên có đi tìm cô, ông mới nhớ ra cô có khả năng ngoại cảm. Vì nóng lòng muốn nghe tin tức về con trai, ông không thể không nghe thử xem cô có gì muốn nói.

“Vâng, Vũ Hiên có đi tìm cháu, hơn nữa anh ấy vẫn luôn ở bên cạnh cháu.”

“Nó vẫn luôn ở bên cạnh cô?” Bành Hỷ Trạch nhìn bồn xung quanh, rồi lại nhìn cô, cái gì cũng không thấy, cũng không có gì bất thường, nghi hoặc nhìn chằm chằm Chử Nhược Ân. “Cô định nói với ta trên đời này thật sự có chuyện linh hồn xuất hiện sao? Ta có thể tin lời cô sao? Nếu thật sự có chuyện như vậy, tại sao nó lại không đến tìm ta chứ?”

“Anh ấy có trở về tìm bác.”

“Cái gì?” Trong mắt Bành Hỷ TRạch nhanh chóng xuất hiện một tia vui mừng, nhưng rất nhanh, đôi mắt lại trùng xuống, mang theo hoài nghi cùng mất mát. “Hy vọng cô đừng gạt ta. Từ lúc ta tái giá đến giờ, Vũ Hiên vẫn luôn cho rằng ta bỏ rơi nó, không quan tâm nó, thậm chí còn cho rằng ta chỉ thích an bài nó, chèo lái nó. Thật ra không phải. Chỉ là ta bận bịu công việc, không có thời gian chăm lo cho nó, nên mới muốn tìm một người phụ nữ thay ta để ý nó…

Nhưng thật không ngờ, lại càng làm cho khoảng cách phụ tử ngày càng xa thêm, bao nhiêu khúc mắc hiểu lầm chồng chất mà không thể giải thích. Nhiều năm cứ trôi qua như vậy, nó cũng không để ý cảm giác của cha nó là như thế nào…”

“Thưa bác, kỳ thật nội tâm anh ấy cũng ngổn ngang trăm mối như bác vậy, cũng muốn cùng bác gõ bỏ những nút thắt. anh ấy còn nói, gần đây bác vì chuyện của anh ấy mà già nua tiều tụy không ít, huyết áp cũng không ổn định, anh ấy rất lo lắng tình trạng sức khỏe của bác như vậy, nên mới bảo cháu đến tìm bác.”

“Nếu nó thật sự quan tâm cái thân già này, thì nó phải mau tỉnh lại, chứ sao lại cứ nằm yên trên giường như vậy?” Bành Hỷ Trạch tức giận trách cứ, lần đầu tiên trong đời cảm thấy vô cùng bất lực. Mặc kệ ông lay gọi thế nào, đứa con cũng không có phản ứng, cũng không thèm để ý đến ông.

“Anh ấy rất muốn tỉnh lại, bác , anh ấy mong bác có thể đến bệnh viện thăm anh ấy, động viên anh ấy.” Chử Nhược Ân lấy hết dũng khí nói.

“Thật sao? Nhưng hơn nửa tháng này, đều không nhìn thấy bóng dáng cô, ta còn tưởng rằng cô đã buông tha cho nó chứ!”

“Không phải, cháu không đến bệnh viện, là vì anh ấy lúc nào cũng ở bên cạnh cháu.” Chử Nhược Ân giải thích lại lần nữa.

“Bây giờ cũng vậy sao?”

“Vâng, bây giờ anh ấy đang ở ngày đây.”

“Ta có nên tin cô không?” Bành Hỷ Trạch vô cùng cảnh giác, nghi ngờ cô đang kể chuyện thần thoại ngày xưa.

Bành Vũ Hiên đã sớm đoán được sẽ xảy ra tình huống kiểu này, anh nhanh chóng ghé vào tai Chử Nhược Ân nói mấy câu.

“Vũ Hiên nói, anh ấy biết sinh nhật của bác là vào ngày 7 tháng 10.”

Bành Hỷ Trạch hơi sưng sốt, vừa thoáng vui mừng lại nhanh chóng thu liễm, cân nhắc cẩn thận rồi nói. “Hai người đã qua lại một thời gian, có lẽ Vũ Hiên đã sớm nói cho cô biết rồi.”

“Không, anh ấy vừa mới nói cho cháu biết thôi.”

Bành Hỷ Trạch vẫn bán tín bán nghi nhìn cô. Người khôn khéo như ông, đa nghi như ông tuyệt đối không thể để cảm tính chi phối hành động, vẫn phải tuyệt đối cận thận.

“Anh biết ông ấy rất cố chấp mà, tính cảnh giác lại cao.” Bành Vũ Hiên nhún vai, bất đắc dĩ lắc đầu.

Thư phòng này Chử Nhược Ân trước đây chưa từng vào, nếu muốn chứng minh cô thật sự có năng lực, muốn cha mình tin tưởng cô,cũng chỉ có thể sử dụng cách này.

“Vũ Hiên nói cháu đi đến giá sách này.” Chử Nhược Ân vừa nói, vừa đi đến giá sách chứa đồ sộ những loại sách phía trước mặt. “Anh ấy nói, bác thích nhất là “Binh pháp tôn tử”, lúc đó anh ấy còn rất nhỏ, nhưng bác đã nói cho anh ấy biết.”

“Chuyện này… là thật sao? lời của ta nó vẫn còn nhớ rõ?” Bành Hỷ TRạch vừa kinh ngạc vừa vui mừng vừa kinh ngạc, trên mặt cũng không giấu được niềm sung sướng. “Vậy cô nói xem, ta thích nhất câu nào, đoạn nào?”

Sau đó, Chử Nhược Ân đứng đằng trước giá sách, không cần tìm cũng rất nhanh lật đến một trang trang, đem cái đoạn mà Bành Vũ Hiên bảo đọc lên.

Bành Hỷ Trạch lần thứ hai ngẩn người, cứng họng, tâm tình ngày càng kích động.

“Bác từng nói với anh ấy, Binh pháp tôn tử là một quyển sách bác đại tình thâm, đọc một lần không thể lĩnh hội được hết. Trước kia vì muốn cho anh ấy hiểu rõ ý nghĩa của đoạn này, bác đã ôm anh ấy trong lòng nói. “Hạng Vũ cầu cự lộc” … Có nghĩa là, ở trên chiến trường , khi quân lính biết đường lui đã đứt, chỉ có thể liều chết xông lên mới giành được thắng lợi. Chuyện ấy vẫn khăc sâu trong đầu anh ấy đến bây giờ.”

“Đúng vậy, thì ra nó còn nhớ rõ….” Bành Hỷ Trạch hốc mắt đỏ lên, trong lòng cảm thấy ấm áp. Ông còn tưởng rằng Vũ Hiên căn bản không cần người cha này, thì ra những gì ông nói nó đều khắc sâu từng chữ từng chữ.

Nghe thấy Chử Nhược Ân nói vậy, bao phiền muộn sầu lo tích tụ những ngày qua bỗng chốc vơi đi phân nửa, khóe miệng Bành Hỷ Trạch rốt cuộc cũng cong lên.

“Vì vậy, Vũ Hiên nó…thật sự ở trong này sao?” Những gì vừa nhìn thấy khiến ông không thể không tin cô.

Chử Nhược Ân mang sách để lại vị trí cũ, “À, bây giờ anh ấy đang đứng ở bên tay trái bác đấy.”

“Vũ Hiên…” Bành Hỷ Trạch vươn tay, muốn cảm nhận sự tồn tại cuả đứa con nhưng vẫn không thể cảm nhận được điều gì. Những nhớ nhung cùng áy náy mấy ngày qua khiến ông lệ nóng quanh tròng, không nhịn được bắt đầu chảy ra.

“Anh ấy nói, bác không cần phải suy nghĩ nhiều, anh ấy biết chính mình đang làm gì, hy vọng bác có thể hiểu được tâm tư anh ấy. Nếu có một ngày anh có thể tỉnh lại….Nhất định sẽ trở về bên cạnh bác, nhất định……sẽ hiếu thuận với bác.” Nói đến đây, mũi của Nhược Ân cũng đau xót, giọng nói trở nên nghẹn ngào.

Những lời này cho Bành Hỷ Trạch sự cổ vũ rất to lớn.

Vũ Hiên luôn luôn có chủ kiến của riêng mình, không dễ bị thuyết phục, cha con vì vậy mà quan hệ ngày càng bị ngăn cách. Cho đến khi anh xảy ra tai nạn, rơi vào hôn mê, ông mới bắt đầu nghĩ lại chính mình thật sự rất hay tự cho mình là đúng, lúc nào cũng muốn nắm trong tay cuộc sống của đứa con mình, chẳng những kiên quyết buộc con trở về làm ở công ty, lại còn cầm đao chia cắt nhân duyên giữa đứa con cùng người nó yêu thương nhất, sắp xếp hôn nhân cho con mình…

Từ khi con mình ngã xuống, ông không ngừng tự trách chính mình. Lẽ ra ông không nên quan trọng quá tiền tài,địa vị, danh lợi, mặt mũi gia đình cùng hư vinh môn đăng hộ đối. Mất đi đứa con, những cái này có còn ý nghĩa gì đâu?

Trong suy nghĩ của ông, quan trọng nhất là Vũ Hiên có thể tỉnh lại, ông muốn trông thấy đứa con mình vô cùng tự hào sống thật tốt, thật tốt.

Chỉ cần Vũ Hiên đồng ý ở bên cạnh ông, hiếu thuận với ông, làm cho tuổi già của ông không còn thấy hiu quạnh, thê lương hoặc không phải mang theo tiếc nuối áy náy mà chết, lúc này so với bất cứ cái gì thì vẫn là trân quý nhất.

“Được, ta hiểu rồi. Dù nó làm cái gì, ta cũng không phản đối nữa. Chỉ cần nó có thể tỉnh lại, hồi phục như trước kia, bất luận điều gì ta cũng đồng ý.”

Bành Vũ Hiên nghe thấy vậy, không kiềm chế được xúc động từ phía sau ôm lấy cha mình.

ĐÃ bao lâu rồi anh chưa ôm ông?

Cha anh luôn luôn mạnh mẽ, không bao giờ tỏ ra yếu đuối trước ai. Bay giờ vì anh còn đang nằm trên giường bệnh khiến ông lo lắng, trở nên thật già nua và yếu ớt, cũng đến tận bây giờ anh mới hiểu, thì ra ông ấy vẫn luôn luôn quan tâm anh như vậy.

“Vũ Hiên đang ôm bác đấy, anh ấy nói… cảm ơn bác.” Chử Nhược Ân nói xong, trên khuôn mặt cũng đã lấp lánh nước.

Cô rất vui mừng, bởi vì nhờ khả năng đăc biệt của cô rút cuộc có thể giảm bớt mâu thuẫn giằng co trong nhiều năm giữa họ, cũng hóa giải bao nhiêu khúc mắc mấy năm qua. Càng vui mừng hơn là cô có thể quang minhg chính đại ở bên cạnh anh, trở thành người vợ chân chính của anh.

Bây giờ chỉ mong anh có thể trở lại trần thế, có thể tỉnh lại để họ có thể cùng nhau vui hưởng hạnh phúc như trước đây.

Từ lúc cô cùng Bành Vũ Hiên đến gặp Bành Hỷ Trạch, cô cảm thấy ông ấy đã có cái nhìn khác đối với cô.

Hiện giờ ông trở nên tôn trọng cô hơn, cũng trưng cầu ý kiến của cô, bởi chỉ có cô mới có thể nói cho ông ấy biết hành động và suy nghĩ hiện giờ của Bành Vũ Hiên.

Mỗi ngày ông lại phái xe tới đón cô từ chung cư đến bệnh viện, lại đưa cô từ bệnh viện trở lại chung cư, khiến co không cần vì vấn đề giao thông đi lại mà hao tâm tổn trí.

Ông nói, là lúc trước ông không chú ý đến sự an toàn của Vũ Hiên, mới có thể hại Vũ Hiên cứ chạy đi chạy lại từ trên núi về nhà, dẫn tới tai nạn xe cộ. Ông không muốn lặp lại quá khứ một lần nữa.

Mỗi ngày cô đều có thể đi thăm Vũ Hiên, đặt vài nhánh hương thảo trong phòng bệnh, cùng anh trò chuyện, có lúc dùng tinh dầu mát xa chân tay cho anh, lại có lúc dùng hương thơm, dùng âm thanh kích thích thần kinh não bộ của Bành Vũ Hiên.

“Vũ Hiên, anh mau tỉnh lại đi, em rất nhớ anh, rất cần anh. Chỉ có anh tỉnh lại mới có thể ở bên em, mới óc thể làm cho chúng ta cảm nhận được thế nào là hạnh phúc gia đình.”

Linh hồn Bành Vũ Hiên vẫn tồn tại ở đây, nhưng não bộ bị va chạm quá mạnh, nếu muốn hồi phục ý thức còn cần rất nhiều thời gian, cũng rất cần ngoại cảnh tác động. Cô nhớ có đọc trên báo một trường hợp, mặc dù tim vẫn còn đập nhưng người đó đã vĩnh viễn ra đi vì não chết. Cô rất sợ, càng ra sức lay gọi anh.

Nhưng anh muốn tỉnh lại thực sự không dễ dàng gì! Bành Vũ Hiên cảm thấy vô cùng bất lực.

Chẳng lẽ giống như lão bà ở khu đất kia nói, vì linh hồn anh đã rời xa thể xác quá lâu nên bây giờ muốn trở về là rất khó khăn?

Không thể nào! Không thể như vậy được!

“ĐỪng nản lòng! Dù có chuyện gì em cũng ở đây bên anh!” Biết anh tức giận, Chử Nhược Ân dịu dàng khuyên nhủ.

Bởi vì thể xác và linh hồn anh không thể thuận lợi hòa hợp, khiến cho anh vừa đau đầu vừa bực bội.

“Đêm nay anh ở lại đây, tự giúp chính mình xem thế nào.” Anh phải tập trung, phải lực ngưng tụ lượng mới có thể làm cho linh hồn trở về nhập lại thân thể.

“Được, em cũng nghĩ xem còn cách nào nữa không.”

“Ừm, em vất vả rồi! Đi nhanh đi, đừng về muộn quá, không an toàn!” Bành Vũ Hiên hôn nhẹ lên môi cô, không ngừng thúc giục cô rời đi.

Chử Nhược Ân đang định đi, đột nhiên có người đẩy cửa tiến vào.

Nhìn thấy trọng phòng anh trai có người, khiến Bành Vũ Thần nhất thời kinh ngạc. Hơn nữa người này lại là người mà cha anh sống chết ngăn cấm tới thăm anh trai, Chử Nhược Ân.

“Làm sao cô đến được đây?”

Chử Nhược Ân nhìn hắn mỉm cười. “Chào Vũ Thần tiên sinh, là bác trai cho phép tôi đến.”

“Thật sao?” Hắn nghi hoặc vuốt cằm suy tư.

Thật là kỳ quái, cha hắn không phải rất ghét cô sao, lần trước còn tức giận quát tháo đuổi cô ra khỏi phòng bệnh cơ mà? Sao bây giờ lại thay đổi ý định, đồng ý cho cô đến?

Chẳng lẽ là vì anh trai vẫn chưa tỉnh lại?

Nhìn ra nghi hoặc của Bành Vũ Thần, Chử Nhược Ân mở miệng giải thích. “Là vì Vũ Hiên vẫn chưa tỉnh lại, nên bác trai mới đồng ý để tôi đến thăm xem thế nào.”

Quả nhiên là vậy!

“Tôi thấy thật kì lạ, mới trước đây cô nói dù thế nào cũng không rời xa anh ấy, thế mà mất tích một thời gian chẳng thấy đâu.”

“Thật ra thì tôi và anh ấy vẫn ở cùng nhau….”

“Cái gì?” Cô sao còn nói mấy lời kì lạ, không tỉnh táo như vậy? Cô ấy rốt cuộc có biết mình đang nói gì không?

“Xin lỗi, bây giờ tôi phải đi rồi.”

Biết người bình thường cũng không dễ dàng tin tưởng lời cô nói, Chử Nhược Ân quyết định không giải thích mà đi trước.

“Vũ Hiên, mai em lại đến thăm anh.” Cô cúi đầu, hôn Bành Vũ Hiên đang nằm trên giường, trong mắt đầy thâm tình dịu dàng.

Bành Vũ Thần nhìn hành động của cô. Hiện tại trông cô thật ôn nhu, thật thân thiết, đối với anh trai chỉ có dịu dàng cùng nhiệt tình, không còn nét bi thương đau buồn như lần trước. Nhìn kỹ, cô không được tính là tuyệt sắc giai nhân nhưng ngũ quan rất thanh tú, cùng với làn da trắng mịn màng không một vết sẹo càng khiến cô trông giống như một thiên thần động lòng người. Không khí trầm lắng ở phòng bệnh nhờ có sự xuất hiện của cô mà càng thêm sinh động, thêm hy vọng.

Nhìn rồi lại nhìn, cư nhiên lại bị cô hấp dẫn, ánh mắt hắn chứ chăm chú nhìn cô mãi không thôi.

“Hẹn gặp lại!”

“A, được.” Mãi đến lúc nghe thấy tiếng chào của cô, hắn mới hoàn hồn.

Sao lại thế này? Hắn có trúng tà không? Lại bị người phụ nữ của anh trai hấp dẫn?

“Từ từ, cô vừa nói…Cô vẫn ở bên anh trai tôi, là như thế nào?”

“ĐỪng nói cho nó biết!” Giọng nói của Bành Vũ Hiên vang lên bên tai Chử Nhược Ân, trong mắt anh dấy lên tia phòng bị. (Ngửi thấy mùi giấm chua nha @@)

Nhược Ân đơn thuần, đối với người khác không có chút nào phòng vệ. Nhưng vừa rồi anh để ý, người em trai này chăm chú quá mức khi nhìn Nhược Ân của anh, giống như đã si mê cô vậy.

“À, ý tôi là… Tôi luôn nghĩ về anh ấy. Không còn chuyện gì nữa, tôi đi trước.” Chử Nhược Ân vội vàng giải thích, sau đó liền rời khỏi phòng bệnh.

Bành Vũ Hiên trừng mắt nhìn Vũ Thần vẫn còn đang ngẩn ngơ nhìn theo bóng dáng rời đi của Chử Nhược Ân, đuôi mắt dần cong lên.

Nếu anh không nhanh tỉnh lại, sẽ không thể đuổi đi được mấy thứ ruồi bọ xung quanh cô, sớm muộn gì cũng xảy ra vấn đề!

alt
(Cao H)Câu Dẫn Cầm Thú Giáo Sư Nhà Bên
Ngôn tình Sắc, Sủng, HIện Đại
[H++] Đụng Chạm Da Thịt
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài
Trò Chơi Ái Tình
Ngôn tình Sắc, Sủng, Đô Thị
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc