Tần Nghiêu kéo cô đến trong ngõ nhot, phẫn nộ tới gần cô, "Vì sao lại cùng một chỗ với anh ta? Chỉ là vì [Thiên Hạ Vô Ma]? Bởi vì muốn vào giới giải trí?"
Cung Tiểu Kiều đột nhiên cảm thấy buồn cười, "Là lại làm sao?"
"Em..." Tần Nghiêu vẻ mặt đau lòng, "Anh ta có thể cho em anh cũng có thể cho, tội gì phải lãng phí bản thân như vậy chứ?"
"A, Tần tiên sinh, ý tứ của anh đây là cũng muốn tiềm tôi? Tôi không thể bị Kim Mộc Lân tiềm, là có thể bị anh tiềm? Không thể lãng phí cho người khác, có thể lãng phí với anh?"
"Anh không có ý tứ kia! Tiểu Kiều, em sao cứ phải cố ý nói khó nghe như vậy... Giữa chúng ta..."
Kim Mộc Lân không biết từ lúc nào đuổi kịp, hai nắm tay giữ hai vai Cung Tiểu Kiều mang về trước ngực mình, cắt câu lấy nghĩa, lời nói ra kinh người, "Bảo bối đương nhiên thích cùng tôi làm ~"
Cung Tiểu Kiều không chút khách khí lấy khuỷu tay tập kích phía sau, "Huynh có chừng mực một chút cho ta!"
Diễn quá mức sẽ phản tác dụng.
"Shtt, xuống tay thực ngoan (ngoan độc)! Thế nào? Xem ta chọc giận anh ta, đau lòng?" Kim Mộc Lân ghé vào bên tai cô nhỏ giọng nói.
"Muội có đau hay không huynh không cần biết, muội chỉ biết là nếu huynh lại vô nghĩa, huynh sẽ rất đau." Cung Tiểu Kiều uy hiếp.
"Bảo bối em phải ôn nhu một chút..."
"Ít giả vờ! Đi thôi!"
"Tiểu Kiều----" Tần Nghiêu đột nhiên gọi cô lại.
"Còn có chuyện gì?"
"Ngày đó... Em có chuyện muốn nói với anh, là cái gì?"
"Không có gì."
Nghe được câu trả lời của cô, Tần Nghiêu có chút thất vọng.
"Chuyện ngày đó, thực xin lỗi. Tiểu Nhu cô ấy không phải cố ý..."
"Đúng vậy! Cô ấy không phải cố ý, là tôi cố ý, được rồi chứ?"
"Thực xin lỗi..."
"Không cần nói xin lỗi, không phải đã nói sao, là tôi cố ý, không có bất kỳ quan hệ nào với Tiêu Nhu nhà anh." Cung Tiểu Kiều chân thành nói.
Ngược lại thật sự phiền não, vì sao nói thật, người ta ngược lại không tin chứ?
"Nếu quả thật có cần gì, em tùy thời đều có thể đến tìm anh."
Tần Nghiêu đôi mắt tràn đầy địch ý mà nhìn Kim Mộc Lân, người kia khiêu khích ôm Cung Tiểu Kiều rời đi, "Tôi thấy anh vẫn là trở về thỏa mãn vợ của mình đi! Tiểu Kiều nhà tôi không cần anh lo lắng."
-
Trở lại khách sạn.
Cung Tiểu Kiều tức giận ném túi thuốc men dây nịt cho hắn, "Kim Mộc Lân, huynh nhất định phai vặn vẹo mỗi câu thành có chứa sắc thái H như vậy sao? Trách không được tóc đều vàng như vậy, thì ra là tư tưởng tràn ra..."
Kim Mộc Lân vô tội xoa xoa tốc, "Tiều Kiều, sao muội có thể tiến hành công kích thân thể người ta, đây xem như là giận chó đánh mèo sao? Cư nhiên đến bây giờ còn có thể bị người này ảnh hưởng cảm xúc, thực không có tiền đồ! Thiếu Lâm tự chúng ta đàn ông tốt nhiều như vậy, trong đó có nhị sư huynh của muội nhân tài kiệt xuất đây, thực không hiểu muội làm sao có thể coi trọng loại người như Tần Nghiêu kia!"
Cung Tiểu Kiều lườm hắn một cái, "Ít kỳ thị ta! Ai mẹ nó lúc tuổi trẻ, không có yêu vài tên cặn bã!"
"Ha ha..." Kim Mộc Lân một bên cười một bên lấy mấy thứ trong túi to ra, "A! Tiểu Kiều, muội ngược lại thật sư là hiểu lòng ta nhất, hình vẽ này thật sự rất xứng với ta! Giống như ta xứng với muội vậy!"