Anh ôm lấy cô, giơ cánh tay lên ôm càng chặt, giống như đang phát tiết một loại tâm tình vô hình nào đó.
Anh nhìn thấy môi cô, trong lòng đột nhiên dâng lên một loại xúc động khiến anh ứng phó không kịp...
Cuối cùng, anh cũng chỉ nhẹ nhàng hôn lên má cô, dường như đầy ắp đè nén ẩn nhẫn vô hạn, khắc chế không vượt qua ranh giới kia.
Cảm xúc trên má khiến Cung Tiểu Kiều cả kinh, theo bản năng đẩy anh ra, lại phát hiện anh lại ông mình rất chặt.
Cô bị tâm tình của anh lây nhiễm, trong không khí lưu động ám muội khiến cho cô ngày càng bất an cùng hốt hoảng.
Mãi đến sau khi Cố Hành Thâm nói ra hai cái tên phá vỡ không khí này.
"Anh lừa gạt em chuyện Tiểu Nhu cùng Tần Nghiêu trở lại đính hôn chỉ là không muốn em chịu thương tổn, mấy năm nay tâm tình của em thật vất vả mới bình tĩnh lại, anh không muốn em lại bị kích thích."
Cung Tiểu Kiều cười tự giễu một cái, "Cố Hành Thâm, sao anh không dám trực tiếp nói với tôi rằng anh là vì Cố Tiểu Nhu, vì không muốn tôi phá hư hạnh phúc của cô ta chứ? Luôn mồm luôn miệng nói tốt cho tôi, anh không cảm thấy dối trá sao?
"Em là nghĩ anh như vậy...?" Cố Hành Thâm nhíu chặt mày.
Cung Tiểu Kiều thả nhẹ mày liễu, vuốt trán, "Xin lỗi, là tôi quá kích động. Cố Tiểu Nhu là em gái ruột của anh, anh làm vậy cũng là dễ hiểu, tôi với anh chỉ là một người lạ không chút quan hệ nào mà thôi, không có quyền gì chất vấn anh, anh cũng không cần xin lỗi tôi."
Cố Hành Thâm cắn răng nghiến lợ hung hăng nắm vai cô, "Người lạ không chút quan hệ? Cung Tiểu Kiều, rốt cuộc em có tim hay không? Mấy năm nay anh đối xử với em thế nào, em để tay lên ngực tự hỏi đi!"
Cung Tiểu Kiều nắm thật chặt hai quả đấm, giương mắt nhìn anh, "Vâng, là anh đối xử với tôi rất tốt! Không ai sủng tôi hơn anh! Nhưng là, quan hệ chúng ta là thế nào? Anh nói cho tôi biết, quan hệ của chúng ta là thế nào? Vị hôn thê của anh xem tôi là cái đinh trong mắt, khắp nơi chèn ép nhắm vào tôi, em gái của anh đoạt người đàn ông của tôi, hại chết mẹ của tôi! Anh nói xem, chúng ta là quan hệ gì? Tôi biết là do bản thân tâm trí không kiên định, vừa nhìn thấy anh khổ sở tôi liền mềm lòng nhào vào lòng anh, tôi nhịn không được sinh ra lòng ỷ lại với anh, vừa thấy anh cười một cái là có thể bị mê hoặc không phân phải trái! Tôi chính là không có tiền đồ như vậy đấy! Cố Hành Thâm, coi như tôi van anh được không? Xin anh đừng đối xử tốt với tôi nữa..."
Cố Hành Thâm vuốt ve tóc của cô, cười khổ, "Rõ ràng là lời nói ngọt ngào như vậy, tại sao lại khiến cho em đau lòng đến thế chứ!"
Cô lui về phía sau, né tránh sự đụng chạm của anh, "Cố Hành Thâm, đừng tới tìm tôi nữa, nơi đó tôi sẽ không đến nữa đâu. Bên phía ông nội tôi sẽ đi nói chuyện, tự tôi sẽ chăm sóc tốt cho mình."
Dường như không ngờ tới cô sẽ dứt khoát như vậy, sắc mặt Cố Hành Thâm tái xanh nhìn cô, "Vì Tần Nghiêu, em lại không tiếc đoạn tuyệt quan hệ với anh?"
"Không phải vì Tần Nghiêu! Tôi chỉ là không muốn làm anh khó xử, cũng không muốn làm khó mình. Làm như vậy là tốt cho tất cả chúng ta!"
"Anh không cảm thấy là làm khó, em nói cho anh biết, làm khó em chỗ nào?
"Tôi đương nhiên là làm khó! Tôi ghét Cố Tiểu Nhu, ghét Cung Hàn Niệm! Nhưng hai người họ đều là người thân nhất của anh! Anh không bị làm khó? Anh không bị làm khó thì cũng đừng dùng loại ánh mắt khẩn cầu đó nhìn tôi, đời này tôi cũng sẽ không tha thứ cho những chuyện Cố Tiểu Nhu làm với tôi!"