Tô thị tâm tình không tốt, trên mặt chỉ mang vài phần ý cười khách sáo. Nàng kéo tay Lâm Cẩm Nghi trước, rồi ngồi vào chỗ của mình.
Kỷ thị biết Tô thị không muốn gặp mình, nhân tiện nói: Canh giờ cũng không sớm, mẹ con chúng ta không làm phiền nữa.
Tô thị cũng không giữ, chỉ mát mẻ nói: Sầm phu nhân cũng nên yêu quý dung mạo mình mới đúng, tuy rằng hai ta tuổi tác không kém nhiều, nay ngươi có bộ dáng này, xem ra già hơn đồng lứa chúng ta. Đừng nói ta, Sầm Đại nhân nhìn cũng không thấy tốt. Trở về nên cố gắng nghĩ ngơi hồi phục.
Từ trước đến nay nữ tử yêu quý dung mạo nhất, Kỷ thị cũng không ngoại lệ. Hơn nữa bà đến tuổi này, Sầm Thanh Sơn đã có tuổi không ngủ lại ở trong phòng bà, đương nhiên bà càng coi trọng bảo dưỡng. Nghe xong lời Tô thị, quai hàm cứng lại.
Tô thị nói chính là cố ý trọc chỗ đau của bà.
Nhưng mà tiếp theo, trên mặt bà cũng không nhìn ra cái gì. Chỉ thấy bà cười mềm mại, dường như nghe được lời quan tâm chân thành tha thiết, trả lời: Thế tử phu nhân nói đúng, tự ta nên chú ý hơn, không nên ở trước mặt vãn bối mất lễ nghi.
Lâm Cẩm Nghi không tự giác nhẹ nhàng nhíu nhíu mày, cảm thấy mới vừa rồi lời Tô thị nói có chút khắc nghiệt, lại nghe Kỷ thị thở dài một tiếng, Nhưng ta là phụ nhân đã sinh dưỡng mấy đứa trẻ, sẽ nhanh già hơn, đương nhiên không thể so sánh với thế tử phu nhân.
Kỷ thị gả cho Sầm Thanh Sơn rồi, sinh dục một nữ hai nam, coi như là vì sầm gia khai chi tán diệp. Nhưng Tô thị cùng Lâm Ngọc Trạch làm vợ chồng nhiều năm chỉ sinh một mình Lâm Cẩm Nghi. Kỷ thị nói một phen, hiển nhiên là đang trọc Tô thị sinh không ra con trai.
Lâm Cẩm Nghi trong lòng hơi hơi kinh ngạc, cho tới bây giờ không biết Kỷ thị ngày xưa đối với mình ấm áp, có vẻ ôn ôn nhu nhu lại có thể nói ra như vậy.
Tô thị đã quá quen thuộc, lạnh lùng cười, nói: Sầm phu nhân quả thật thích quan tâm việc sinh nhi dục nữ, ta nghe nói hai tháng trước Sầm phu nhân mới vì Sầm Đại nhân nạp một phòng thiếp thất, năm nay vừa mới mười sáu, xinh đẹp như hoa. Nghĩ đến không lâu nữa, trong nhà ngài hẳn sinh thêm con trai, quả nhiên là chịu phục tốt a.
Sầm Thanh Sơn tuy rằng không phải quỷ háo sắc, cũng thích hồng tụ thiêm hương, bên người hồng nhan tri kỷ không ngừng. Hơn nữa Kỷ thị cũng không ước thúc, mắt nhắm mắt mở tới bây giờ, Sầm phủ đã có sáu phòng thiếp thất, trai gái thứ xuất cũng không ít.
Kỷ thị không nghĩ ngợi, không chút hoang mang nói: Đại nhân nhà ta thích náo nhiệt, cũng thích đứa nhỏ, trong nhà có thể nhiều thêm vài người đương nhiên càng tốt. Bất quá nam tử thế gian đại để đều như thế, có lẽ Trung Dũng hầu thế tử cũng như vậy, nếu không cũng sẽ không vào lúc thế tử phu nhân ngài còn chưa qua cửa đã vội ở trong nhà có hai hài tử trước...
Hai người qua lại, lời nói sắc bén, ngươi tới ta đi, không nhường nhịn mảy may.
Lâm Cẩm Nghi ở bên cạnh càng nghe càng kinh ngạc. Nàng tuy sớm biết rằng mợ lợi hại, lại không biết mẫu thân Kỷ thị miệng lưỡi cũng như thế này.
Một phen đối đáp, Tô thị tuy rằng không hạ phong, nhưng cũng không tốt hơn, ánh mắt vừa chuyển liền rơi xuống trên người Sầm Thoa.
... Cũng khó trách ngày đó phu quân không nên thân của mình nhìn thấy quần áo này của Sầm Thoa tức đến giơ chân.
Nhớ ngày đó sương ảnh sa này chính là tiên đế ban xuống, lụa trắng nhìn xa như sương như ảnh, giống như một mảnh sương mênh mông, cũng là chất liệu chắn gió hút mồ hôi tốt. Lúc trước tổng cộng được hai miếng, Trung Dũng hầu phủ mọi người cảm thấy trân quý, đều không dùng để cắt may bình thường, tha thiết tặng một mảnh cho Sầm Cẩm, còn lại một mảnh, hầu phu nhân và Tô thị chia cho vài nữ quyến trong nhà mỗi người một miếng làm khăn thơm. Nay, ngoại sinh nữ đáng thương thi cốt chưa lạnh, Sầm Thoa này đã lấy làm quần áo công khai mặc trên người. Nghĩ thật phiền lòng!
Sầm nhị tiểu thư quần áo trên người này thật là đẹp mắt, cũng không biết mặc quần áo chói mắt như vậy tới tham gia lễ đưa ma tỷ tỷ ngươi là cho ai xem? Tô thị một châm thấy máu nói.
Sầm Thoa trên mặt cứng đờ, đến cùng tâm tính tiểu cô nương, nghe không nổi này nọ, còn không chờ nương nàng mở miệng, đã đáp: Đây là đồ trong nhà ta, vẫn dùng làm váy áo, sao lại ngại mắt thế tử phu nhân?
Kỷ thị sợ nữ nhi nói nhiều sai nhiều, vội vàng ấn lên tay nàng, ý bảo nàng đừng nhiều lời nữa, sau đó lại giúp giải thích nói: Đứa nhỏ này, cùng tỷ tỷ nàng tình cảm thâm hậu, theo lý các nàng là cùng lứa, không cần mặc đồ trắng để tang tỷ tỷ, nhưng nàng cũng có phần tâm tư này. Chất liệu trên người nàng cũng là A Cẩm lưu lại từ trước, muốn làm một thân váy trắng mặc ở trên người, coi như là kỷ niệm tình nghĩa hai tỷ muội.
Lời này, tuy rằng không thật đầy đủ, nhưng cũng giải thích thông.
Thật sự là có thể biện bạch. Tô thị trong trong hơi tức.
Nhị tiểu thư cũng thật có lòng Tô thị tựa tiếu phi tiếu nói, Trước mắt vừa đầu mùa xuân, quần áo này không khỏi đơn bạc, ngay dù nhị tiểu thư có tâm tư khác, đến cùng nên cố kỵ một chút mới đúng.
Về phần tâm tư khác này, đến cùng là nhớ tình nghĩa tỷ muội hay là muốn thông đồng tỷ phu, cũng chỉ có mẹ con họ tự biết.
Sầm Thoa hiển nhiên cũng nghe ra cái gì, trên mặt mang vài tia xấu hổ đỏ ửng lên.
Nói đến chỗ này, Kỷ thị mắt thấy nữ nhi chịu không nổi, liền dắt nàng đứng dậy cáo từ.
Tô thị cười thầm, Kỷ thị này như nhu nhược, kỳ thật so với mình còn mạnh mẽ hơn, nếu không phải nữ nhi kia của bà ta không có tâm cơ như thế, sợ nữ nhi nói nhiều sai nhiều, nghĩ đến còn nuốt không nổi khẩu khí này, lại bới ra ưu khuyết điểm đến.
Bất quá bọn họ đã đi, Tô thị đương nhiên không có đạo lý giữ lại. Bà cũng không đứng dậy đưa tiễn, chỉ cho Thiên Ti thay mình.
*
Kỷ thị đi rồi, Lâm Cẩm Nghi vẻ mặt rối rắm, muốn nói lại thôi.
Tô thị thấy, liền hỏi nàng có gì muốn nói.
Lâm Cẩm Nghi do dự nói: Ngài và Sầm phu nhân cho dù không hòa hợp, cũng không nên nói qua lại như vậy.
Tuy rằng Kỷ thị mới vừa rồi nói một phen khiến nàng giật mình không thôi, nhưng đến cùng vẫn là Tô thị khởi đầu trước, sau đó Kỷ thị mới phản kích.
Tô thị nghe nữ nhi nói như vậy, không khỏi cũng có chút tức giận, Từ ngày xưa bà ấy đối với biểu tỷ con thế nào, con cũng không phải không biết. Sao trước mắt con ngược lại giúp người ngoài nói chuyện? !
Kỷ thị đối đãi mình thế nào? Lâm Cẩm Nghi không hiểu ra sao. Kỷ thị ngày xưa đối đãi nàng vô cùng tốt a.
Tô thị thấy nàng không hé răng, lại tiếp tục nói: Nàng nuôi dạy biểu tỷ con thế nào, xa lạ với người thân thích đứng đắn chúng ta không nói, bản sự quản gia, nữ hồng các loại cần biết lại một mực không dạy. Nếu không, biểu tỷ con sao có thể lập gia đình lâu như vậy, vẫn không thể đứng vững ở vương phủ, cuối cùng còn cách tâm với Trấn Nam vương phủ. Thậm chí quái bệnh của biểu tỷ con kia...
Không không không, không phải như thế. Lâm Cẩm Nghi rất muốn biện giải. Nàng quả thật xa lạ với nhà ngoại tổ, nhưng Kỷ thị cũng không ở giữa làm khó dễ. Nàng cũng quả thật không học quản gia, không học nữ hồng, nhưng đó là nàng cảm thấy chán nản, Kỷ thị mới không bắt buộc nàng. Về phần nàng và Tiêu Tiềm ly tâm, nàng cảm thấy không có quan hệ gì với việc nàng không thể sống yên ở vương phủ. Chỉ là vì Tiêu Tiềm trong lòng sớm đã có người khác, mà nàng không thay thế được. Về phần bệnh của nàng sau này, quả thật thập phần cổ quái, nhưng khi đó nàng đã ở vương phủ, ở trong vương phủ sinh bệnh, sao có thể liên quan tới Kỷ thị? Bà yêu thương mình như vậy, sao có thể nhẫn tâm hại mình đâu.
... Khó trách mợ và mẫu thân nàng không hòa hợp như vậy, nguyên lai là có nhiều hiểu lầm thế này.
Nhưng trước mắt, nàng cái gì cũng không thể nói. Dù sao, Sầm Cẩm đã chết.
Tô thị ẩn ẩn thở dài, chung quy vẫn không nói hết. Một mặt, ngoại sinh nữ số khổ kia vừa đi, đã bình luận nhân sinh của nàng như vậy chung quy cũng không tốt. Mặt khác, nữ nhi nhà mình tuổi tác cũng còn nhỏ, lại bệnh nặng mới khỏi, cũng không vội ở đây nói này nọ.
Được rồi, không nói nữa. Tô thị cười cười, vỗ vỗ khuôn mặt nữ nhi nhỏ nhắn, ở bên ngoài đến cùng không thoải mái bằng trong nhà. Xe ngựa cũng đợi lâu rồi, chúng ta về nhà thôi.
Lâm Cẩm Nghi thuận theo gật gật đầu, lôi kéo tay Tô thị đứng lên, lại nghe bà nói: hậu sự của biểu tỷ con lo liệu xong rồi, trướng khí nhà chúng ta cũng nên thanh toán.