Muốn chiếm được lòng người thương, quan trọng là phải đối xử thật tốt. Đây là kinh nghiệm tình yêu do Lâm lão phu nhân truyền cho Lâm Thư, nàng dựa theo mà làm. Vì vậy bắt đầu cuộc sống nịnh nọt Hàn Lạc Tuyển, khiến Lâm Sóc thấy mà phải nổi trận lôi đình, lại không có chỗ phát tiết.
Ngày hôm đó, thấy Lâm Thư tự khâu giày cho Hàn Lạc Tuyển, Lâm Sóc thấy mà lòng chua xót, trong lòng càng thêm chán ghét Hàn Lạc Tuyển. Đều là do yêu nghiệt này, câu mất hồn của muội muội. Lâm Sóc ngồi xuống vị trí đối diện Lâm Thư, vẻ mặt ai oán than thở.
Lâm Thư vốn đang hết sức chuyên chú làm việc, không hề chú ý đến hắn, bây giờ nghe mấy tiếng thở dài đó, muốn không để nàng chú ý cũng khó. Ngẩng đầu lên, Lâm Thư liếc Lâm Sóc một cái, hỏi: Đại ca, có phải huynh lo lắng thi trượt hay không? Đừng sợ, muội sẽ không nói với ai trong nhà đâu.
Nghe nàng nói, hắn đỡ trán, ngay cả thở dài cũng quên, hơi nổi cáu đáp: Ai lo lắng cho cuộc thi hả! Ta có niềm tin tuyệt đối vượt qua cuộc thi lần này, hơn nữa chắc chắn sẽ đứng đầu!
Huynh ít xạo đi! Đứng đầu chắc chắn vẫn là Hàn Lạc Tuyển đấy! Huynh có thể qua cuộc thi là tốt lắm rồi. Lâm Thư vô cùng rõ ràng trình độ của đại ca mình, nhẫn tâm đả kích.
Khuỷu tay hướng ra phía ngoài cong lại! Nữ đại bất trung lưu (con gái lớn không thể lưu lại được)! Đồ vô lương tâm này, uổng công ta thương yêu muội nhiều năm như vậy! Lâm Sóc đấm xuống bàn, trách nàng.
Lâm Thư đã sớm quen với những lời này của đại ca nàng rồi, tiến vào tai trái, ra tai phải, vẫn chuyên tâm vùi đầu khâu giày.
Thấy Lâm Thư không để ý tới hắn, Lâm Sóc mắng một hồi cảm thấy vô nghĩa. Nghĩ đến mục đích của mình, lúng túng ho hai tiếng, cố làm ra vẻ không để ý, tùy ý hỏi: Thư nhi, muội khâu giày cho ai đó?
Huynh không đoán được à? Thật là quá ngu ngốc! Muội đã nói đầu óc huynh không tốt bằng Hàn Lạc Tuyển mà, huynh vẫn không thừa nhận cơ! Lâm Thư ngẩng đầu liếc Lâm Sóc một cái.
Mặc dù mơ hồ đoán được giày này là khâu cho Hàn Lạc Tuyển, nhưng Lâm Sóc nghe được chính miệng nàng thừa nhận, vẫn giận đến giơ chân. Đánh không được, mắng không xong, Lâm Sóc dứt khoát chạy ra ngoài, mắt không thấy, tâm không phiền. Vốn mấy ngày nữa chính là sinh thần của hắn, tròn mười tám tuổi, trong lòng còn rất mong đợi muội muội tặng quà cho mình. Bây giờ thấy Lâm Thư bị Hàn Lạc Tuyển câu mất hồn, bộ dạng hoàn toàn quên mất sinh thần của hắn, trong lòng hắn hết sức buồn bã. Là hắn làm đại ca quá mức thất bại hay do yêu nghiệt Hàn Lạc Tuyển kia quá hấp dẫn người vậy?
Lâm Sóc ủ rũ cúi đầu trở về thư phòng, hắn muốn hóa đau thương thành sức mạnh! Khiến Lâm Thư đối với người huynh trưởng này, lau mắt mà nhìn, như vậy sẽ không dồn hết tâm trí lên trên người yêu nghiệt Hàn Lạc Tuyển kia nữa!
Lâm Thư nhìn Lâm Sóc bực mình rời đi, trong lòng cười trộm. Nàng biết đại ca muốn hỏi cái gì, chỉ là nàng giả bộ ngu thôi.
Sắp đến sinh thần mười tám tuổi của Lâm Sóc rồi, Lâm Thư muốn dành cho đại ca nàng một sự bất ngờ. Đôi giày trong tay này là lần đầu tiên Lâm Thư dựa theo sách để làm, làm dựa theo kích cỡ chân của Lâm Sóc.
Lâm Sóc lớn hơn Lâm Thư năm tuổi, sinh thần cũng sớm hơn nàng một tháng. Năm nay Lâm Thư mười ba tuổi, chưa tới nửa tháng nữa liền bước sang năm mới, sang năm cũng sắp đến sinh nhật của Lâm Thư. Sang năm đúng lúc là năm nhuận, Đại Chu có tục lệ nếu là năm nhuận thì nữ tử mười lăm không tính mười bốn, nam tử hai mươi không tính là mười chín. Ý là, vào năm nhuận, nếu như nữ tử tròn mười bốn tuổi tuổi, thì trong sinh thần mười bốn tuổi, trực tiếp nhảy qua, được làm Lễ cập kê. Nam tử cũng như thế, vốn nên là mười chín tuổi, nhảy qua sinh thần tuổi mười chín, trực tiếp được làm Lễ đội mũ.
Hồi tưởng lại một chút tình hình lúc này so với kiếp trước, bởi vì nàng chỉ ra chứng cớ, Tô di nương bị phạt đến sống ở thôn trang, điều duy nhất giống với kiếp trước chính là Lâm Thiến cũng bị sắp xếp gả cho tưởng tử của Định Viễn bá. Kể từ mười ngày trước, Lâm Thiến xuất giá mà không một ai biết, nàng cũng chưa quay về nhìn một cái. Tai họa trong nhà coi như là đã thanh trừ, nỗi lo lắng của Lâm Thư đã giảm đi một nửa, nửa còn lại vẫn ở trên người Triệu Á Thanh. Kiếp trước, vào lúc này, nàng mới bắt đầu gặp Triệu Á Thanh.
Lần đầu tiên Lâm Thư gặp Triệu Á Thanh, là đang du ngoạn ở trên đường. Bị người đánh cắp đồ, là Triệu Á Thanh đoạt lại cho nàng, Lâm Thư bắt đầu quen biết Triệu Á Thanh. Mà từ lúc sống lại, Lâm Thư vẫn luôn tìm cơ hội lật ngã Triệu Á Thanh, cho đến lúc này, còn chưa đụng phải Triệu Á Thanh. Lâm Thư cảm thấy đây là một điểm tốt, nàng tin tưởng mình có thể thoát khỏi Triệu Á Thanh, thay đổi vận mạng.
Giầy đã hoàn thành bảy phần, tính toán đến ngày sinh thần của đại ca nàng, Lâm Thư càng tăng nhanh động tác trên tay, cẩn thận tỉ mỉ làm giày.
Tiểu thư! Hàn thế tử phái người tới chuyển lời. Lâm Trúc đứng ở cửa không tiến vào, hướng vào bên trong hô.
Lâm Thư mới khâu được mười mũi kim lại bị cắt ngang, cây kim to chọc vào thịt, mặc dù không chọc thủng ngón tay nhưng khiến nàng đau đến nhăn mặt. Nghe nói Hàn Lạc Tuyển phái người tới chuyển lời, nàng liền đặt giày và kim khâu xuống, ôm tay chạy ra ngoài.
Người đâu? Cho hắn vào đây gặp ta! Thấy trong viện chỉ có mình Lâm Trúc, không thấy ai khác, Lâm Thư không vui hỏi.
Tiểu thư, cái này, người đã bị Thế tử ngăn ở cửa viện. Lâm Trúc ngượng ngùng nói.
Hắn không ngờ Thế tử nhà mình lại kỳ quái như vậy, nghe nói Hàn thế tử phái người tới, từ thư phòng cầm một quyển sách rồi chạy ra ngoài.
Đứng ở cửa chặn, dùng vấn đề trong sách làm khó thư đồng của Hàn thế tử.
Lâm Thư im lặng ngẩng đầu nhìn trời một chút, sau đó mở miệng: Ngươi lập tức chạy đi tìm đại ca nói ta có việc