Lâm Thư được ăn thịt gấu nướng thơm phức đúng như ý nguyện, nên tâm tình nàng rất tốt. Ngâm nga tiểu khúc, cõng Hàn Lạc Tuyển đang bị thương đi về phía ổ gấu ổ, đi tới một nửa đột nhiên ngừng lại.
“Nguy rồi, hình như ta quên mất đường rồi!” Bốn phương một màu đen kịt, chỉ có thể dựa vào ánh trăng nhàn nhạt chiếu xuống để tìm đường. Nhưng xung quanh đều là cây cối, xoay Lâm Thư chóng mặt rồi.
Trong lòng Hàn Lạc Tuyển hận không thể bổ đầu nàng ra xem trong đó chứa cái gì. Ngay cả một phương hướng cũng không tìm được, thật là quá ngu ngốc mà! Cuối cùng, hắn bất đắc dĩ thở dài, lành lạnh nói: “Đêm đã khuya, lại không tìm được chỗ trú, tối nay chỉ có thể ngủ một đêm trong rừng thôi.”
“Đừng nóng vội, ta suy nghĩ một chút, nhất định nghĩ ra được!” Nói xong, Lâm Thư cõng Hàn Lạc Tuyển xoay một vòng tại chỗ, sau đó chỉ vào một hướng đen như mực, kích động nói: “A! Hàn Lạc Tuyển, huynh xem có phải chỗ kia không? Có lẽ ta trở về từ đó đó, đến nơi đó sẽ tìm được ổ gấu!”
Ánh mắt Hàn Lạc Tuyển vô cùng tinh tường, nhìn theo hướng nàng chỉ, vừa thấy đều là cỏ dại rậm rạp, ngay cả một khe hở xuyên qua cũng không có, lập tức hết ý kiến.
“Nếu như ngươi đã đi qua, còn kéo một con gấu lớn, chắc chắn phải có dấu vết trượt qua. Cỏ dại bên kia mọc rậm rạp, một khe hở nhỏ cũng không có. Tối nay, chúng ta cứ nghỉ ngơi một đêm ở đây đi. Nhóm một ngọn lửa lớn ở bên cạnh, ta và ngươi thay phiên coi chừng.”
Nghe Hàn Lạc Tuyển nói như vậy, nàng cũng chú ý hơn. Quả thật, đúng như lời Hàn Lạc Tuyển nói, phía trước cỏ dại rất rậm rạp, ngay cả một chút dấu vết bị đè ép cũng chẳng có.—ll,..,leequy,,do,,,n,...n...-=- Giống như trút giận, Lâm Thư thả Hàn Lạc Tuyển đang ở trên lưng xuống, ủ rũ cúi đầu dựa vào một thân cây ở bên cạnh.
Thấy dáng vẻ đó của nàng, trong lòng Hàn Lạc Tuyển bỗng nhiên có chút không nỡ. Mặc dù nha đầu này thoạt nhìn rất ngốc nghếch, làm việc không đáng tin cậy, nhưng ít nhất vẫn thiện lương. Suy nghĩ một chút, hắn lên tiếng an ủi: “Đừng suy nghĩ quá nhiều, tối nay chúng ta nghỉ ngơi một đêm ở đây đi. Nhanh đi nhặt cành khô, tìm thật nhiều vào, chúng ta nhóm lửa, dã thú trong rừng thấy lửa sẽ không dám đến gần.”
Mặc dù xung quanh quá mờ, không thấy rõ nét mặt của Hàn Lạc Tuyển, nhưng Lâm Thư vẫn nghe ra sự an ủi trong lời hắn nói. Bỗng dưng, trong lòng ấm áp, Lâm Thư gật gật đầu, ngoan ngoãn nghe lời đi tìm nhánh cây về nhóm lửa.
Thấy Lâm Thư định đi, như nghĩ đến cái gì, Hàn Lạc Tuyển móc một viên trân châu sáng ngời từ trong lòng ra, nói: “Ta có viên dạ minh châu Long Hải, ngươi cầm để chiếu sáng đi! Cẩn thận một chút!” Nói xong, hắn đưa dạ minh châu cho nàng.
“Ai! Huynh có dạ minh châu mà sao không nói sớm hả! Nếu như lấy ra chiếu sáng từ sớm thì ta đã tìm được ổ gấu lâu rồi!” Lâm Thư ai oán liếc hắn.
Hàn Lạc Tuyển vì lo lắng cho Lâm Thư đi nhặt cành khô một mình sẽ gặp nguy hiểm, mới đột nhiên nhớ tới mình có viên dạ minh châu. Nghe nàng oán trách như thế, trong lòng hơi giận, giọng nói khá khó chịu: “Bản công tử cho ngươi mượn minh châu là vinh hạnh của ngươi! Nói nhảm nhiều như vậy làm gì, thôi dẹp đi!” Nói xong, Hàn Lạc Tuyển định thu hồi dạ minh châu.
Lâm Thư há có thể bỏ qua viên minh châu sáng long lanh này, thấy hắn muốn lấy lại, vội vàng vượt lên trước một bước, đoạt minh châu về tay. Sau đó hấp ta hấp tấp chui vào trong rừng, vẫn không quên quay đầu lại, nói “Cám ơn” hắn.
Nhìn Lâm Thư giống như trộm được bảo bối, vui sướng chạy đi, Hàn Lạc Tuyển vừa tức vừa buồn cười. Lắc đầu một cái, mượn ánh trăng hiu hắt, tựa vào thân cây, ôm cây nhắm mắt dưỡng thần. Hôm nay gặp phải mấy chuyện, thật sự cực kỳ giày vò, hắn mệt mỏi lắm rồi.
Khi Lâm Thư ôm một đống cành cây quay lại, đã thấy Hàn Lạc Tuyển mệt mỏi ôm cây ngủ thiếp đi. Thấy mông hắn máu me be bét, trong lòng Lâm Thư liền tràn đầy áy náy. Nếu như không phải Hàn Lạc Tuyển dùng mông chắn đỡ đủ mọi nhánh cây cho nàng thì bây giờ mặt nàng sẽ máu thịt be bét, mười phần mười bị hủy dung.
Trong lòng tràn đầy áy náy nên Lâm Thư không đánh thức hắn, một mình nhóm lửa, lại chạy đi cắt chút cỏ dại trải trên mặt đất, rồi kéo tay Hàn Lạc Tuyển đang ôm cây ra, ôm hắn vào lòng, cẩn thận đặt lên thảm cỏ.
“Suýt.....Ngươi không dịu dàng một chút được hả! Không biết bản công tử bị thương ở đằng sau sao! Lại còn đặt bản công tử nằm ngửa nghỉ ngơi nữa!”
Vốn Hàn Lạc Tuyển nghe tiếng cũng biết nàng đã trở lại, nhưng mà hắn lười phải động thân, cho nên vẫn giả bộ ngủ. Lúc bị Lâm Thư ôm lên, trong lòng cũng hơi khẩn trương, đoán được có thể nàng đang ôm hắn đi nghỉ ngơi, trong lòng hắn hơi vui sướng.--l€.....,D0nn...♪♫♥£e,,,..qu...yd,,,o...nn...Nhưng sau một khắc, cái mông đụng phải nệm cỏ cứng rắn và hơi sắc bén, thì hắn đau đến chảy cả nước mắt. Quả nhiên, nha đầu này làm việc vô cùng không đáng tin cậy, tuyệt đối không thể tin tưởng nàng!
Bị Hàn Lạc Tuyển rống như vậy, nàng bị hù sợ đến run một cái, có chút ngượng ngùng nói: “Ta vốn định đặt huynh nằm xuống, sau đó sẽ lật người lại giúp huynh. Ta không ngờ ta đặt xuống nhẹ nhàng như thế mà vẫn khiến huynh đau đớn tỉnh lại. Thật sự rất đau sao?” Câu cuối cùng, Lâm Thư hỏi rất dè dặt, thận trọng.
Thấy Lâm Thư run run giống như con thỏ nhỏ bị hù sợ, trong lòng hắn cũng vui lên. Không tức giận nữa, cẩn thận dịch cái mông, giọng nói của hắn lại khôi phục bình tĩnh: “Bản công tử thấy ngươi rất có sinh lực, tối nay ngươi canh chừng trước đi! Có mối nguy hiểm khác thường gì, nhất định phải đánh thức ta.” Ẩn trong những lời đó, mơ hồ khiến người ta có cảm giác như là: ‘Ta thấy ngươi khỏe mạnh nên thưởng cho ngươi gác đêm đó’.
Vốn sinh lòng áy náy, Lâm Thư nào dám phản bác hắn, đàng hoàng gật đầu, đồng ý.
Mặc dù Lâm Thư đã đồng ý, nhưng Hàn Lạc Tuyển vẫn hơi lo lắng vì Lâm Thư không đáng tin cậy, suy nghĩ một chút, liền tháo dây cột tóc trên đầu ra, buộc mỗi đầu vào tay hắn và tay nàng. Ừm, như vậy mới yên tâm. Chỉ cần nha đầu này có động tĩnh gì, nhất định sẽ đánh thức hắn.
Lâm Thư ngơ ngác mặc cho Hàn Lạc Tuyển buộc một đầu dây vào tay mình, rồi thấy hắn cũng buộc vào tay hắn, tay hai người cùng bị buộc chung một sợi dây cột tóc.---ll,,qqqq,,,dnn...,..Trong lòng Lâm Thư vô cùng cảm động, nhất định là hắn sợ nàng gặp chuyện bất trắc, mới cột cả hai cùng một chỗ. Lâm Thư thầm nghĩ trong lòng, có phải hắn đã hơi có thiện cảm với nàng rồi không?
Nhìn chằm chằm vẻ mặt khi ngủ của Hàn Lạc Tuyển, trong đầu Lâm Thư nghĩ rất nhiều chuyện linh tinh. Bất tri bất giác, mí mắt dần dần nặng nề, mí mắt không chịu sự khống chế, từ từ khép lại.
Hàn Lạc Tuyển đang ngủ say, cái mông bất ngờ truyền đến một trận đau nhức. Đau đến nỗi hắn lập tức mở mắt, suýt nữa rơi lệ. Quay đầu nhìn lại, phát hiện một cái chân đang đá vào cái mông bị thương của hắn. Mà nhìn theo cái chân kia, hắn liền thấy Lâm Thư đang ngủ say sưa. Nhìn sắc trời một chút, hắn cực kỳ tức giận cắn răng.
Hắn mới vừa ngủ chưa tới nửa canh giờ, nha đầu chết tiệt này lại ngủ mất! Đã nói sẽ gác đêm cho tốt mà! Thật sự không đáng tin cậy!
Hắn cũng thế, vậy mà đi tin tưởng nàng có thể làm được! Bọn họ đều ngủ hết, nếu như dã thú xuất hiện thì cả hai chết như thế nào cũng không biết!
Nghĩ đến đây, Hàn Lạc Tuyển tiến đến bên cạnh Lâm Thư, vươn tay hung hăng nhéo nàng một cái. Ai ngờ, mặt Lâm Thư đã bị nhéo đỏ mà người vẫn ngủ say sưa!
Thật là tức chết hắn rồi, lại vươn tay hung hăng nhéo nàng vài cái, thấy mặt nàng đã đỏ ửng mà người này vẫn không có chút dấu hiệu tỉnh táo. Hai tay nắm thành quyền, Hàn Lạc Tuyển đang liều mạng khống chế tâm tình của mình. Hắn sợ, hắn thật sự không kiềm chế được sẽ bóp chết nha đầu này.
Cuối cùng, hắn phẫn hận nhìn chằm chằm nàng, ngáp dài vô số lần, đành chịu đựng qua cả đêm. Đăng bởi: admin