Mạc Vũ Thường và hai ông bà Cố, Cố Vân Dã, Cố Vân Nhu cùng với Đường Ngạn Hào ngồi vây quanh bàn ăn để dùng cơm. Đây là một bữa cơm phong phú thịnh soạn, chắc hẳn bởi vì nàng và Đường đại ca tới chơi, làm cho Cố bá mẫu không ít tâm tư.
Mặc dù các món ăn vô cùng phong phú, mỹ vị, nhưng Mạc Vũ Thường căn bản không thấy thèm ăn, vì thần kinh của nàng đang căng thẳng. Vân Nhu và Đường đại ca hiển nhiên không vui vẻ nói chuyện lắm, bởi vẻ mặt Vân Nhu vẫn luôn tỏ ra lạnh lùng, còn dáng vẻ Đường đại ca cũng sa sút tinh thần; Còn như Cố Vân Dã, vẻ mặt việc không liên quan đến mình, bộ dạng thực thoải mái, đang ăn ngon lành.
Mạc Vũ Thường không thể lý giải được nhìn Cố Vân Dã, hắn nhìn thấy tình hình này của Vân Nhu, hẳn không phải là thật lo lắng, thật lo lắng mới đúng sao? Vì sao hắn lại biểu hiện không sao cả, chẳng lẽ là sợ Cố bá mẫu nhìn ra được manh mối gì ? Nàng không khỏi cảm thấy buồn bực trong lòng.
Tiếp sau đó, Mạc Vũ Thường rốt cuộc không rảnh suy nghĩ dây dưa về vấn đề nan giải này, bởi vì vợ chồng Cố Trọng Hành và Lữ Thiên Dung không ngừng hỏi nàng tình hình mấy năm qua, và về chuyện công việc hiện tại. Một lúc sau lại ăn cơm tiếp, việc khiến nàng cảm thấy tiếc nuối là, Vân Nhu vẫn chưa hề liếc nhìn nàng một cái, dường như xem nàng không tồn tại, làm cho trong lòng nàng cảm thấy rất khó chịu.
Sau khi dùng xong bữa tối, Đường Ngạn Hào từ chối ý tốt của Lữ Thiến Dung ở lại, cáo biệt mọi người sau đó rời khỏi nhà họ Cố. Trước khi đi, còn liên tiếp quay đầu nhìn Cố Vân Nhu, chờ đợi nàng có thể đáp lại hắn một điều gì thiện ý. Hiển nhiên, hắn thất vọng rồi.
Mạc Vũ Thường nhìn bóng dáng hắn tiêu điều rời đi, không khỏi đồng cảm sâu nặng với hắn, hình như ai yêu phải người nhà họ Cố, nhất định đều phải chịu đủ tra tấn.
Sau khi tắm rửa xong, Mạc Vũ Thường lên giường nghỉ ngơi sớm, nhưng trăn trở nhiều lần, như thế nào cũng không thể ngủ được. Rời gia đình họ Cố nhiều năm như vậy, bây giờ trở về có phần không thích ứng được. Hồi tưởng lại những chuyện đã qua, tựa như một giấc mộng, nhưng mà hiện giờ, làm sao nàng có thể thoát khỏi giấc mộng này, khi nào thì mối quan hệ giữa nàng và Cố Vân Dã sẽ chấm dứt?
Mạc Vũ Thường khẽ thở dài, trở mình, nàng thủy chung không thể hiểu được trong lòng Cố Vân Dã suy nghĩ gì! Thái độ của hắn đối với Vân Nhu có chút thay đổi nhưng lại như không có gì thay đổi, nàng cũng không nói lên được. Nhớ lại buổi tối nhiều năm trước, lòng của nàng không tránh khỏi từng đợt co rút đau đớn. Đêm đó Cố Vân Dã nói cho nàng bí mật kia, làm cho nàng phải trả giá, nàng trở thành con nai rừng vô tội phải hy sinh.
Đối với đêm hôm đó, tuy nàng đau lòng nhưng cũng không từng oán hận, cũng không hề hối hận sau này. Nhìn bác gái và bác trai quyến luyến tình thâm, một nhà hoà thuận vui vẻ hạnh phúc, quả thật không cần phải đi vạch trần bí mật đã được che dấu nhiều năm.
Nhưng mà, tình yêu của Cố Vân Dã đối với Vân Nhu nên giải quyết ra sao đây. Nếu cả đời mang danh nghĩa là anh em, Cố Vân Dã chẳng phải sẽ đau khổ suốt đời ư. Nghĩ đến đây, Mạc Vũ Thường không khỏi đồng tình với hắn, bởi vì tình cảnh của hắn với nàng hoàn toàn giống nhau hắn - yêu thầm một người, lại không thể có được tình yêu của đối phương.
Cứ như vậy, Mạc Vũ Thường mơ mơ màng màng, lơ mơ hồi tưởng, cũng không biết đã bao lâu, cho đến khi một, hai tiếng đập cửa vang lên, mạch suy nghĩ hỗn loạn mơ hồ của nàng thoáng chút tỉnh lại.
Nàng bước xuống dường giống như người mộng du, không cần hỏi liền mở cửa, ngoài cửa đúng thực là nguyên nhân hại nàng mất ngủ – Cố Vân Dã.
Mạc Vũ Thường vẻ mặt vẫn có chút hoảng hốt, chỉ ngây ngốc hỏi: “Sao anh lại tới đây? Muộn như vậy, không phải đáng nhẽ nên đi ngủ rồi sao?”
Cố Vân Dã nhìn nàng vẻ mặt mặt lim dim, dáng điệu mơ hồ, không khỏi vừa tức giận vừa buồn cười, hiển nhiên nàng đã quên ước định giữa nàng và hắn. Không nói hai lời, hắn đứng ngay ở cửa liền cả gan hôn nàng, hai tay ôm chặt người nàng, càng không ngừng vuốt ve lưng của nàng, không hề chú ý chút nào đến cánh cửa vẫn còn đang nửa mở.
Nụ hôn của hắn thực sự làm Mạc Vũ Thường hoàn toàn bừng tỉnh, nàng miễn cưỡng thoát khỏi đôi môi hắn, thở dốc nói: “Anh điên rồi…… Sẽ bị người khác nhìn thấy mất ……Cửa còn mở đấy.”
Cố Vân Dã phát ra một trận tiếng cười mơ hồ trầm thấp trong cổ họng, “Đừng lo lắng, hiện tại khuya rồi, bọn họ ngủ sớm rồi.” Nói xong, hắn lập tức lại cúi người vội vàng hôn lên người nàng.
“Đừng…… Đừng như vậy, cửa…… đóng cửa lại trước đã!” Mạc Vũ Thường nói giọng đứt quãng.
Lời nói của nàng làm cho Cố Vân Dã sốt ruột, lẩm bẩm nói, “Đều là do lỗi của em, cho nên mới có thể khiến anh không thể kìm lòng được, bộ dạng cấp bách như vậy.” Hắn thì thầm oán giận một cách trẻ con, nhưng vẫn nghe lời của nàng, đưa một tay đóng cửa lại.
Sau khi đóng cửa lại, Cố Vân Dã vội vàng ôm lấy Mạc Vũ Thường, đặt nàng lên giường; Hắn nhanh chóng vứt bỏ quần áo của chính mình, cũng vội vàng kéo áo ngủ trên người nàng xuống. Hắn thực cuồng nhiệt và bức thiết, khiến cho Mạc Vũ Thường chấn động không thôi, hắn rất ít khi mất đi khống chế như vậy. “Chậm lại một chút…… anh dọa em sợ rồi.” Nàng nói trong hơi thở dồn dập.
“Việc này còn không phải là do em hại sao, em làm hại anh mất đi khống chế, thấy bất mãn, em phải bồi thường anh thật tốt.” Cố Vân Dã đưa ra yêu cầu xấu, đôi môi và hai tay cũng không ngừng lại, nồng nhiệt thăm dò.
Mạc Vũ Thường quả thực không thể tin được vào tai của mình, hắn luôn luôn bình tĩnh lạnh lùng, nhưng giờ lại nói theo kiểu trẻ con, bốc đồng này, nàng chưa từng chứng kiến mặt này của hắn.
“Em…” nàng đang muốn mở miệng nói chuyện, Cố Vân Dã chợt ngăn chặn cái miệng nhỏ nhắn của nàng, “Hư…… Đừng nói chuyện nữa, em chỉ cần cảm giác những điều hiện giờ anh đang làm.” Hắn nỉ non khiêu khích bên tai nàng.
Lúc này thực Mạc Vũ Thường rốt cuộc không thể nhiều lời, nàng hoàn toàn chìm đắm trong dòng điện hắn tạo ra để làm người khác tê dại. Nàng thở dốc nhận ra đầu hắn đang chu du trên người nàng thực cuồng si yêu đương……
Giờ phút này, ngoài cửa một thân hình kiều diễm, Cố Vân Nhu đôi mắt mở to tại cửa phòng, một tay gắt gao che miệng lại, để ngừa chính mình sợ hãi kêu ra tiếng.
Đêm nay, vì chuyện của Đường Ngạn Hào, nàng cả người buồn phiền không thôi, lăn qua lộn lại trên giường, không thể đi vào giấc ngủ. Vốn muốn tìm anh trai nhờ một chút, nghe chút ý kiến của anh, không nghĩ tới lại gặp được chuyện này. Nàng thật sự không thể tin nổi, anh mình luôn lãnh đạm đến cực điểm đối với Vũ Thường, nhưng lại nhận gặp nàng,…… yêu nàng. Khó trách lần này nàng trở về, cảm thấy anh mình thay đổi, trở nên có vẻ hiền hoà, cũng tươi cười nhiều hơn so với trước kia. Nhận thức này làm cho nàng cảm thấy vừa kinh ngạc vừa sợ hãi – sau này người anh trai nàng thương yêu nhất sẽ chính là Vũ Thường.
Thực ra, nàng không nên cảm thấy kinh ngạc, dù sao nàng đã sớm biết Vũ Thường thích anh mình. Nhưng là, trong lòng nàng vẫn đang cảm thấy không thoải mái. Từ xưa đến nay, nàng đã sớm có thói quen anh trai xem nàng ở vị trí thứ nhất, hiện tại nàng đột nhiên xuống vị trí thứ hai, trong lòng thực có chút ích kỷ. Nàng bỗng nhiên nhớ tới, trước ngày kết hôn, mẹ nàng từng nói qua bí mật về thân thế của nàng với nàng, anh trai với nàng căn bản không hề có quan hệ huyết thống. Bây giờ anh ấy lại có người yêu rồi, sau này anh ấy còn có thể tiếp tục cưng chiều nàng hay không!?
Cố Vân Nhu hoảng hốt đi về trong phòng chính mình, nàng không nghĩ tặng anh trai mình cho bất kỳ kẻ nào, ngoài Đường Ngạn Hào ra, anh ấy chính là người nàng để ý. Nàng đã biết suy nghĩ của mình rất ích kỷ, nhưng cứ nghĩ đến Mạc Vũ Thường có được hết thảy, nàng liền đầy bụng toan tính, không thể tiêu tan.
Nếu nàng giống như Vũ Thường thì thật tốt! Cố Vân Nhu ghé vào trên giường không ngừng suy nghĩ, hốc mắt nàng chảy nước mắt , trong lòng cũng tràn ngập một cảm xúc hối tiếc mãnh liệt .
Bỗng dưng, một ý niệm chạy đến trong đầu nàng, giờ phút này nàng đã bị sự tùy hứng và ghen tị của chính mình cùng làm mụ mị tâm trí, rốt cuộc không quản được ý nghĩ này……
Liên tục vài ngày, Mạc Vũ Thường sáng sớm đi đến công ty đi làm. Lịch công tác của nàng dạo này sắp xếp dày đặc, chủ yếu là bởi vì hội diễn trang phục mùa đông của Thái Phong sẽ cử hành vào cuối tháng, người mẫu thuộc quyền sở hữu công ty đều phải tham gia diễn thử và diễn tập liên tiếp. Tuy rằng bận rộn, nhưng thần thái của nàng có phần tỏa sáng đến động lòng người, đáy mắt đuôi mày thường mang chút ý cười. Trong lòng nàng hiểu được tất thảy những điều này đều do Cố Vân Dã tạo nên. Hắn đã trở lại công ty đi làm, buổi tối cũng thường ở lại căn hộ qua đêm; Còn vấn đề của Vân Nhu và Đường Ngạn Hào tuy rằng chưa giải quyết được một cách trọn vẹn, nhưng tình hình có phần lạc quan hơn.
Từ mấy ngày trước đến nay, nàng hoàn toàn có thể cảm nhận được Cố Vân Dã đối với nàng có sự che chở cực kỳ dịu dàng và tỉ mỉ, khiến cho nàng vui vẻ không nhịn được suy nghĩ, có lẽ hắn chung quy đối Vân Nhu đã chết tâm, dù sao cô ấy cũng đã gả làm vợ người khác! Có lẽ…… Có lẽ nàng còn có cơ hội có thể mãi mãi giữ hắn lại bên cạnh, cùng hắn đầu bạc đến già.
Tâm tình của nàng thực sung sướng, cảm xúc vì vậy cũng cuồn cuộn không dứt. Trong thời gian này, nàng đã hoàn thành xong để tham gia cuộc thi thiết kế lễ phục áo cưới rồi, kế tiếp chỉ còn lại vấn đề chế tác, nàng đang tìm thời gian đem thiết kế giao cho Thẩm Hồng.
Nhân viên công tác làm gián đoạn cuộc diễn tập của nàng, gọi nàng: “Mạc tiểu thư, bên ngoài có người tìm cô.”
Mạc Vũ Thường đáp lại rồi một tiếng, cũng thấy buồn bực, là người nào tìm nàng? Nàng nhanh chóng lấy áo khoác, đi ra bên ngoài hành lang diễn tập.
Một dáng hình nữ tính nhỏ bé quay lưng về phía nàng, dáng hình kia thoạt nhìn rất quen thuộc. Mạc Vũ Thường trừng mắt nhìn, thích ứng với ánh sáng hoàng hôn bên ngoài. Sau một lát, nàng chần chừ mở miệng: “Vị tiểu thư này…… Xin hỏi cô có chuyện gì sao?”
Người con gái kia chậm rãi xoay người, hóa ra là Cố Vân Nhu. Cô ta có vẻ tiều tụy, hai tròng mắt đầy đau thương, hờ hững xem xét Mạc Vũ Thường.
Giờ phút này Mạc Vũ Thường thật sự là vừa mừng vừa sợ, thỏa thích kéo tay nhỏ bé của Cố Vân Nhu . “Vân Nhu, không nghĩ cậu sẽ đến gặp mình, mình thật sự là rất vui, mình vốn nghĩ…… cậu có hiểu lầm với mình nên hiện giờ còn giận mình!” Mạc Vũ Thường nói hưng phấn, trong lòng âm thầm cảm thấy may mắn vì tình bạn vẫn đang tồn tại, nàng rất hy vọng có thể lại cùng Vân Nhu tìm về thân thiết và tri kỷ ngày xưa.
Nhìn Mạc Vũ Thường dào dạt sự chân thành và nhiệt tình trong đôi mắt, Cố Vân Nhu không khỏi có chút dao động ý định, cô ta tìm đến Vũ Thường không phải để ôn chuyện cũ, mà là có ý đồ khác. Trong khoảng thời gian ngắn, cô ta một câu cũng nói không nên lời, chỉ có thể kinh ngạc đứng nhìn Mạc Vũ Thường.
“Đừng nói chuyện ở đây, chúng ta đến phòng nghỉ của mình nói chuyện đi.” Không đợi Cố Vân Nhu trả lời, Mạc Vũ Thường lòng tràn đầy vui mừng, kéo cô đi đến phòng nghỉ. Mạc Vũ Thường đưa Cố Vân Nhu đến phòng nghỉ riêng của mình, pha một tách cà phê nóng cho cô ta và bản thân mình.
Hai người lẳng lặng uống cà phê nóng, trong phòng nghỉ thực ấm áp sáng sủa, tràn ngập mùi hương cà phê cùng một bầu không khí tĩnh lặng trầm mặc. Nhiều năm không gặp nên làm cho tình chị em trước kia của hai người cũng cảm thấy có một chút cảm giác ngăn cách!
Trong phòng nghỉ còn dán một loạt áp phích tuyên truyền lấy Mạc Vũ Thường làm nhân vật chính. Ánh mắt Cố Vân Nhu lơ đãng lướt qua những áp phích này, trong lòng mơ hồ bốc lên một niềm ghen tỵ chua xót. Lúc này, cô ta bắt đầu có chút hận đối với Mạc Vũ Thường, nàng thực hoàn mỹ xuất sắc như vậy, nhìn lại bản thân thấy mình thực không trọn vẹn và đầy tiếc nuối. Tình bạn của hai người vì có mối bất bình trong thời gian dài nên giờ đây dường như dần dần xuống sắc mà không hề hay biết.
“Đêm sinh nhật mình mười tám tuổi, vì sao cậu đi khỏi mà không từ biệt?” Cố Vân Nhu đột nhiên hỏi, phá vỡ sự yên lặng của hai người lúc đó.
Mạc Vũ Thường bị câu hỏi bất ngờ của cô ta làm cho bối rối , “Mình… mình không muốn trở thành chướng ngại của cậu và Đường đại ca lúc đó.” Nàng tránh trả lời vào vấn đề chính, ánh mắt cố ý vô tình mà lảng tránh cái nhìn chăm chú của Cố Vân Nhu.
Chuyện phát sinh đêm đó, nàng cố tránh chạm đến nỗi đau xót, nàng không muốn bắt đầu nhắc lại, càng không muốn để Vân Nhu hiểu rõ.
Cố Vân Nhu nhìn nàng một hồi lâu, hơi suy nghĩ, “ Ngày hôn lễ của mình ngày đó, tại sao cậu không đến tham gia đám cưới, mình còn đặc biệt ký thiếp cưới cho cậu.” Cô ta đột nhiên đưa ra một vấn đề.
Mạc Vũ Thường nhìn Cố Vân Nhu với vẻ mặt áy náy, “Mình… mình vốn muốn trở về, nhưng mlà……” Nàng căn bản nói không được, dù sao vẫn không thể thành thật nói cho Vân Nhu rằng bởi nàng sợ nhìn thấy Cố Vân Dã.
Đối với những lời nói quanh co của nàng, Cố Vân Nhu không hề có cảm giác, nhìn xa xăm nói: “Cậu biết không? Ngày mình kết hôn, mình mới biết được mình không phải là con gái của nhà họ Cố, mình với nhà họ Cố không hề có quan hệ huyết thống.”
Lời của nàng phảng phất một quả bom, làm Mạc Vũ Thường kinh hãi không thể nói được, chỉ có thể trừng đôi mắt to nhìn thẳng vào cô ta.
“Đại ca sớm biết rằng ta không phải em gái của anh ấy, lại vẫn đối xử với mình tốt như vậy, anh ấy thậm chí còn từng nói với mình răng, cho dù mình kết hôn, anh ấy vẫn sẽ cả đời bảo vệ mình, yêu thương mình. Cố Vân Nhu dường như rơi vào hồi ức, vẻ mặt điềm đạm.
Mạc Vũ Thường cúi đầu buồn bã, lòng như bị người ta vắt chặt. Nàng sớm nên hiểu được, Cố Vân Nhu đã chiếm cứ vị trí quan trọng nhất trong tim Cố Vân Dã là, bất luận cô ấy có kết hôn hay không, thế mà nàng lại vẫn còn hy vọng xa vời. Xem ra, nhiều ngày hạnh phúc vừa qua của nàng, chung quy cũng chỉ là một hồi mộng tưởng hão huyền mà thôi.
“Cố đại ca, anh ấy luôn rất yêu quý cậu, cưng chiều cậu, căn bản sẽ không để ý các người không có quan hệ huyết thống.” Mạc Vũ Thường miễn cưỡng thức tỉnh bản thân, an ủi Cố Vân Nhu.
“Mình biết.” Cố Vân Nhu trả lời, ánh mắt bỗng dưng nhìn xoáy vào Mạc Vũ Thường, dường như muốn xuyên thấu đồng tử mắt của nàng, “Nhưng là, hiện giờ bên cạnh anh ấy đã có một người đặc biệt thân mật là bạn gái, cướp đi không ít ánh mắt quan tâm yêu mến của anh ấy, mà người ấy chính là cậu!”
Mạc Vũ Thường kinh ngạc không ngớt nhìn Cố Vân Nhu, “Mình… mình… cậu…” Nàng không biết nên nói gì, vừa không thể thừa nhận cũng không có cách nào phủ nhận.
“Đừng nghĩ lại giấu diếm mình! Mình biết các người cùng một chỗ được một thời gian ngắn rồi. Nếu cậu còn xem mình là bạn bè, thì đừng giấu diếm ta!” Cố Vân Nhu ép hỏi không chút lơi lỏng. Thực ra đây chỉ là suy đoán của chính nàng, muốn được kể lại chi tiết tỉ mỉ tình hình.
Lời của cô ta quả nhiên hiệu quả, chỉ thấy Mạc Vũ Thường bối rối nói giải thích: “Cậu đừng hiểu lầm, mình không phải cố ý giấu diếm cậu, nhưng mà…… Chính là anh trai cậu, anh ấy không muốn để cho những người khác biết chuyện anh ấy ở chung với mình.”
Nàng tưởng Cố Vân Nhu đã biết chuyện nàng và Cố Vân Dã ở chung, lại không nghĩ rằng vừa nói như vậy chính hợp với ý đồ do thám của Cố Vân Nhu.
“Ở chung!” Cố Vân Nhu kinh ngạc không thôi mà nhìn chòng chọc Mạc Vũ Thường được một hồi, “Hóa ra các người đã phát triển đến loại quan hệ này.” Cô ta vừa thương tâm vừa oán giận nói.
Mạc Vũ Thường hoàn toàn giật mình sửng sốt, nàng không nghĩ phản ứng của Cố Vân Nhu sẽ kịch liệt như vậy. “Mình…… Bọn mình lúc này không phải cái loại quan hệ tình yêu hạnh phúc như cậu suy nghĩ đâu……” Nàng vụng về giải thích, nhưng không thể thẳng thắn nói ra nàng và Cố Vân Dã chỉ là một hồi giao dịch.
Cố Vân Nhu hiển nhiên không nghe vào tai lời của nàng, một mực căm giận nói: “Các người như vậy mà giấu diếm ta! Cậu đại ca chính ngọt ngào mật mật, khó trách ngươi lại tâm địa tốt như vậy giúp ta. Thấy ta và Đường đại ca nháo thành như vậy, chắc ngươi thực vui vẻ đi! Nói cho ngươi hay, ta không cần sự thương hại của ngươi.”
Bây giờ Cố Vân Nhu chỉ cảm thấy lòng tự trọng bị hao tổn mãnh liệt, tràn đầy căm hận muốn phát tiết, sớm mất đi lý trí, miệng không thể nói, hoàn toàn đã quên mục đích của chính mình tới đây.
“Không phải như thế…… Vân Nhu…… Cậu hiểu lầm rồi!” Mạc Vũ Thường lo lắng nhìn cô ta, muốn đem toàn bộ tình hình thực tế nói cho cô ta, thế nhưng hiện giờ Cố Vân Nhu đang kích động, một câu cũng không thể nghe được.
“Uổng ta vẫn xem ngươi là bạn tốt của ta , nhưng ngươi lại nhất nhất cướp đi người quan tâm yêu thương bên cạnh ta, đầu tiên là Đường đại ca, rồi bây giờ là anh trai ta!” Cố Vân Nhu tinh thần đã có chút không tỉnh táo, nói lung tung tùy hứng.
“Vân Nhu, cậu nói như vậy không công bằng! Mình chưa bao giờ can dự vào chuyện cậu và Đường đại ca lúc đó, còn anh trai cậu…… Chuyện của chúng tôi thật sự không phải như suy nghĩ của cậu……” Mạc Vũ Thường hoảng hốt nóng lòng không thôi, nhưng không tức giận mà muốn giải thích, lại bị Cố Vân Nhu ương ngạnh cắt ngang.
“Đừng nói nữa! Ta sẽ không tin tưởng ngươi nữa.” Một tiếng rống to, Cố Vân Nhu cuốn ra khỏi phòng nghỉ giống như một trận gió, để lại Mạc Vũ Thường mặt ngạc nhiên không thôi!
Hôm nay, sau khi hết giờ làm Cố Vân Dã quyết định về nhà trước một chuyến. Vài ngày nay hắn chưa hề ngủ qua đêm ở nhà, không biết tình hình Vân Nhu, Ngạn Hào trong lúc đó phát triển thế nào. Hắn luôn biết rõ Vân Nhu vừa cố chấp lại vừa tùy hứng, tính cách rất khó lay chuyển, lần này nàng tuyệt đối sẽ không nguôi giận dễ dàng như vậy.
Nghĩ đến Cố Vân Nhu, Cố Vân Dã không ngăn được nở một nụ cười miễn cưỡng cùng sủng nịnh. Lúc này tình cảm trong lòng hắn đơn thuần chỉ là anh trai đối với em gái. Thứ tình cảm thương yêu và che chở này không hề mảy may tình yêu nam nữ. Nhận thức như thế khiến hắn có phần kinh ngạc.
Chưa bao lâu sau, hắn đã mất đi ý muốn bảo vệ và tình thương yêu mãnh liệt lúc ban đầu đối với Vân Nhu như thế. Hắn không khỏi hoài nghi bản thân mình đã từng có tình yêu với Vân Nhu hay không; hay đó chẳng qua là hắn tình nguyện cố chấp đánh đồng tình yêu thương và bảo vệ đối với Vân Nhu coi như là tình yêu.
Nhưng mà, Vũ Thường không giống vậy. Mỗi lần vừa nghĩ đến nàng, trái tim hắn liền siết chặt lại, trong lòng mãnh liệt dâng trào ý nghĩ yêu thương, dường như không cách nào có thể ngăn chặn. Với nàng, hắn luôn đói khát và đòi hỏi, dường như vĩnh viễn không thể thỏa mãn, thầm muốn vĩnh viễn khóa nàng tại bên cạnh mình, luôn yêu mến chiều chuộng nàng.
Ý nghĩ mãnh liệt như thế làm cho chính hắn cũng rung động không thôi, huống chi là Vũ Thường ngây thơ si ngốc kia. Hắn hầu như có thể hình dung được, khi hắn biểu lộ rõ ràng yêu thương với nàng, thì nàng nghẹn lời, dáng vẻ ngây ngốc; nghĩ tới đây trên mặt hắn không nén nổi mà nở một nụ cười tủm tỉm đượm tình nồng.
Trở lại lo việc nhà đại trạch, Cố Vân Dã tâm tình vui vẻ bước vào trong phòng. Đầu tiên qua phòng khách, lại thấy mẹ vẻ mặt lo lắng đi về phía hắn.
“Vân Dã, con quay về vừa đúng lúc. Vân Nhu, con bé này không biết vì sao lại khóa mình trong phòng, cả cơm cũng không chịu ăn.” Lữ Thiên Dung vẻ mặt lo lắng.
Cố Vân Dã vội vã nói thoải mái: Mẹ đừng vội, để con đi xem sao”. Nói xong, hắn vội vàng tới phòng Cố Vân Nhu.
Tới trước phòng Cố Vân Nhu, hắn gõ cửa vài cái: “Vân Nhu, là đại ca đây. Có chuyện gì thì nói ra đi!”. Cố Vân Dã khẽ hỏi.
“Anh đi đi! Em không cần anh lo, anh là một kẻ lừa đảo!”. Cố Vân Nhu hét lên trong phòng.
Câu trả lời của cô khiến Cố Vân Dã cảm thấy có phần khó hiểu: “Vân Nhu, em giận đại ca chuyện gì thì phải nói cho đại ca biết chứ! Nếu em không nói thì đại ca cứ đứng mãi ở đây”. Hắn dùng khổ nhục kế.
Qua một hồi lâu, cánh cửa cuối cùng cũng mở ra. Chỉ thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Cố Vân Nhu đầy nước mắt, dáng vẻ thương cảm khiến cho người ta cảm thấy không đành lòng.
Sau khi mở cửa, Cố Vân Nhu buồn bực không lên tiếng mà lại quay về trên giường, chôn mình trong chăn bông.
Cố Vân Dã đi tới bên cô, ngồi xuống mép giường.
“Nói cho đại ca biết vì sao em lại tức giận. nếu đại ca sai. Đại ca nhất định đền tội cho em”. Hắn nhẹ nhàng hỏi.
Cố Vân Nhu lúc này mới chậm rãi ngẩng đôi mắt đẫm ánh lệ nhìn thẳng mặt anh trai, “Đại ca, có đúng là anh yêu em không?” Cô nghẹn ngào hỏi.
Cố Vân Dã kinh ngạc, cảm thấy hơi sợ hãi, lập tức nói: “Đứa ngốc! Sao em lại nghĩ như vậy. Em chính là em gái bảo bối của anh, đại ca vĩnh viễn thương yêu em”. Trong giọng nói tràn đầy tình yêu của người anh trai.
“Cho dù anh và Vũ Thường ở cùng nhau, thậm chí muốn kết hôn với cô ấy, anh cũng sẽ yêu thương em như thế sao?” Cố Vân Nhu tiếp tục tra vấn, hoàn toàn không nghĩ rằng câu hỏi của mình có khả năng mang đến chấn động cực lớn.
Hai tròng mắt Cố Vân Dã bỗng thu hẹp lại, nhưng vẫn giữ nụ cười, “Tại sao em lại cho rằng đại ca và Vũ Thường ở cùng nhau?” Tiếng nói của hắn bình tĩnh không dao động, nhưng mơ hồ có chút nghiêm túc.
Cố Vân Nhu không hờn giận mà bĩu môi, “Anh đừng có lại giấu em nữa! Chuyện hai ngươi ở cùng nhau, Vũ Thường đều đã nói cho em biết hết.”
Lời của cô làm cho hai tròng mắt Cố Vân Dã lại càng thu hẹp lại hơn, miệng cũng tỏ vẻ không vui. “Là cô ấy nói cho em sao?” Trong câu hỏi dịu dàng hơi lộ ra chút tức giận.
Cố Vân Nhu gật đầu, chỉ đoái hoài đến nỗi xót xa của mình, mà không mảy may để ý đến tâm trạng kỳ lạ của Cố Vân Dã. Nhìn Cố Vân Dã không hề trả lời mà lặng im, trong lòng cô càng thêm lo sợ! Tình thế cấp bách, cô ta thất vọng mà nói một cách tùy tiện, “Em chỉ biết anh sẽ không thương yêu em nữa. Em vốn không phải là em gái ruột của anh, bây giờ anh có Vũ Thường, lại càng không để ý đến em”. Vừa nói nước mắt lại chảy xuống ào ạt lần nữa.
Nghe vậy, Cố Vân Dã lập tức phản ứng mãnh liệt. “Làm sao em biết được? Việc này cũng là Vũ Thường nói với em sao?” Hắn kích động cầm lấy đôi tay của Cố Vân Nhu, trong đôi mắt lấp lánh hiện lên nỗi giận dữ.
Cố Vân Nhu hoàn toàn giật mình, sợ hãi nói không nên lời, chưa kịp trả lời câu hỏi của hắn, Cố Vân Dã đã buông cô ra đứng lên.
Hắn như con thú dữ tức giận, đi tới đi lui trong phòng, một mặt cực kỳ phẫn nộ nói: “Chết tiệt! Theo như em nói, cô ta dĩ nhiên đã tự tay hủy sự tin cậy của anh đối với cô ta, uổng công anh đối với cô ta…” Dường như nhận thấy bản thân theo như lời nói, hắn xoay mình nhìn lại, sau đó ánh mắt mới chuyển sang nhìn Vân Nhu, ánh nhìn lập tức chuyển thành ôn hòa, “Vân Nhu, em đừng nghĩ ngợi lung tung, đại ca mãi mãi là anh trai thương yêu nhất của em, anh sẽ nói rõ ràng với Vũ Thường.” Vừa nói xong, hắn đi ra khỏi cửa phòng như một trận gió.
Cố Vân Nhu vẫn còn ngây ra lo lắng, trong lòng cảm thấy bất an vô cớ. Lúc này, Lữ Thiên Dung đi tới.
“Rốt cục con và anh trai nói những gì với nhau? Tại sao nó lại nổi giận đùng đùng, cơm cũng không ăn, bỏ chạy ra ngoài?” Lữ Thiến Dung vẻ mặt lo lắng hỏi.
Cố Vân Nhu chậm rãi phục hồi lại tinh thần. “Mẹ! Hình như con đã gây ra họa lớn! Làm sao bây giờ? Con không có chủ ý muốn hại Vũ Thường.” Vừa nói xong, cô không khỏi che mặt bật khóc, tuy rằng cô đố kỵ Vũ Thường, nhưng vẫn xem cô ấy là người bạn tốt của mình, chẳng qua là vì cô tức giận quá. Nhưng tại sao sự tình lại biến thành như vậy?
Lữ Thiến Dung yêu thương ôm con gái nói trấn an: “Đừng khóc, nói rõ sự tình cho mẹ đi, để chúng ta cùng nhau nghĩ biện pháp giải quyết.”
Mạc Vũ Thường cả người mệt mỏi trở về nhà khi đã gần chín giờ.
Ngày hôm nay nàng thử mang thiết kế lễ phục áo cưới mùa đông của mình đến chỗ ở của Thẩm Hồng. Hai người cùng nhau nghiên cứu, thảo luận nên dùng loại chất liệu vải vóc nào để phối hợp chế tác, để có thể tạo nên một bộ lễ phục hoàn toàn đặc sắc. Sau khi bàn bạc xong xuôi, nàng mới thở dài một hơi, giao nửa đoạn sau của công việc chế tác cho Thẩm Hồng phụ trách.
Thực ra, nàng đã cố gắng chọn lựa thời gian Cố Vân Dã đi vắng để xử lý chuyện này. Bởi vì nàng không muốn cho hắn biết, muốn cho hắn một bất ngờ. Bộ áo cưới này với nàng mà nói, vốn có ý nghĩa đặc biệt lớn lao, đó là lý tưởng và đam mê của nàng, ngoài ra nàng trước sau đều hy vọng sẽ có một ngày được mặc thiết kế của mình gả cho người mình yêu dấu.
Bộ lễ phục này, mỗi một chi tiết, mỗi một đường may khéo léo tinh xảo đều là tình cảm yêu thương không dứt của nàng đối với Cố Vân Dã. Nàng chăm chỉ thiết kế lễ phục bằng tâm tình của một tân nương chờ gả. Bộ lễ phục này đối với nàng mà nói thì như một giấc mộng, giấc mộng xinh đẹp mà người khác không nhịn được chờ mong.
Mạc Vũ Thường mở cửa căn hộ, một luồng sáng lay động đập vào mắt, nàng kinh ngạc ngẩng đầu lên, thì mới phát hiện ra Cố Vân Dã đang ngồi ở ghế sô-pha.
Nàng lập tức buông đồ cầm trong tay, trên mặt hiện lên một vẻ ấm áp, vui vẻ, chạy lại phía hắn, “Không phải anh về ăn cơm với Vân Nhu sao?” Nàng khó nén nổi vẻ ngạc nhiên, mừng rỡ hỏi.
Câu hỏi của nàng không được đáp lại, chỉ thấy Cố Vân Dã hé ra khuôn mặt lãnh đạm, đôi mắt lạnh lùng nhìn về phía Mạc Vũ Thường. Ánh mắt kia vừa lạnh lại vừa sắc bén, trong còn âm ỉ tia phẫn nộ, hắn chỉ nhếch mép cười, trước sau không nói một câu mà chỉ chăm chú nhìn nàng.
Dường như nhận ra được tâm trạng kỳ lạ của hắn, Mạc Vũ Thường cả người đột nhiên căng thẳng, một tim bắt đầu đập loạn lên. Nàng hơi hạ mí mắt, nhìn trộm hắn qua hàng mi dày rậm “Anh… Anh làm sao vậy? Có phải Vân Nhu xảy ra chuyện gì không?”
Câu vừa hỏi hiển nhiên chạm vào sự tức giận của Cố Vân Dã, đột nhiên hắn như một con báo đen nhanh nhẹn không gì sánh được, bất ngờ tấn công Mạc Vũ Thường vẫn chưa kịp chuẩn bị, kéo cánh tay mảnh khảnh của nàng.
“Cô vậy không phải hiểu rõ mà còn cố hỏi? Chính cô làm chuyện gì thì trong lòng cô tự biết!” Hắn lạnh lùng nói, mỗi câu mỗi chữ đều đóng băng, trong mắt tràn ngập sự tức giận.
Mạc Vũ Thường hoàn toàn hoảng sợ, nàng gắng gượng mở miệng “Em… Em không biết anh đang nói chuyện gì.” Tiếng nói khàn khàn không ngừng khẽ run rẩy.
Trong nháy mắt, đôi con ngươi của Cố Vân Dã thu hẹp lại, bàn tay to đột nhiên giữ chặt cánh tay nàng, không mảy may để ý nàng có đau nhức hay không. “Cô đừng giả ngây ngốc một lần nữa! Cô nói cho Vân Nhu chuyện chúng ta ở chung, chuyện này coi như không tính, vậy mà cô lại còn nói ra thân thế của cô ấy. Hắn nói phẫn nộ.
Mạc Vũ Thường nhíu ấn đường (*khoảng giao giữa 2 bên lông mày), cố gắng chịu đựng cơn đau do hắn gây ra. Nhìn hắn giống như buổi tối bốn năm trước – lạnh lùng, u ám, nộ khí đằng đằng, viền mắt của nàng đỏ lên, hai mắt ngập nước dường như muốn nhỏ lệ.
“Chuyện ở chung do chính Vân Nhu phát hiện ra, còn chuyện liên quan đến thân thế của cô ấy, em thực sự không nói.” Nàng vẻ mặt buồn rầu nhìn hắn, nghẹn ngào nói.
Cố Vân Dã khẽ cười một tiếng, bĩu môi nói: “Chuyện này chỉ có cô, tôi, với cha tôi biết, tôi với cha tôi tuyệt đối sẽ không nói ra, trừ cô ra, còn có ai có thể nói với cô ấy.” Hắn hiển nhiên không tin lời nàng nói, vẻ mặt càng lạnh lùng nghiêm nghị hơn.
Mạc Vũ Thường trợn tròn đôi mắt vô tội lấp lánh lệ, vội vàng biện bạch: “Em thực sự không có nói cho cô ấy! Hôm nay cô ấy có đến tìm em, em mới biết được cô ấy đã biết chuyện này. Lòng em thực cũng buồn bực, làm sao cô ấy lại biết được việc này.”
Trong một lúc lâu, Cố Vân Dã chỉ trầm mặc nhìn nàng, đôi mắt hiện lên tia đau đớn; cuối cùng hắn đẩy mạnh nàng ra, dường như xem nàng là bệnh dịch. Trong đôi mắt u tối là sự khinh miệt cùng xem thường.
“Cô biết không? Ngay trước đêm nay, dáng vẻ vô tội, tinh khiết của cô đã làm tôi động lòng, tôi gần như cho rằng đã yêu thương cô, thế nhưng, hoá ra cô chỉ là giả vờ thuần khiết, là một người đàn bà có suy nghĩ thâm trầm mà thôi.
Lời hắn nói như một lưỡi dao sắc bén cứa vào tâm hồn yếu đuối của Mạc Vũ Thường, giọng điệu dứt khoát càng làm cho nàng cảm thấy hoảng sợ không thôi. “Xin anh hãy tin tưởng em, em thực sự không nói gì! Bốn năm qua, em chưa bao giờ nói bí mật này với người khác, anh không được phép trách em vì chuyện mà em không làm.” Nàng khóc nức nở nói, khuôn mặt trắng bệch từ lâu đã đầm đìa nước mắt.
“Vậy sao? Nếu điều đó không phải do cô nói, chẳng lẽ là tôi hoặc là cha tôi tự nói sao?” Hai tròng mắt nguy hiểm của Cố Vân Dã nheo lại, tiếng nói mềm nhẹ như tơ, nhưng ánh mắt lại sắc bén như dao.
Mạc Vũ Thường xoay mình khẽ co rúm lại, “ Không….Em không có ý đó, em biết, bất luận thế nào anh cũng không làm tổn thương Vân Nhu.”
“Cho nên cô liền thay tôi quyết định bỏ đi phiền phức, nói ra chân tướng, làm tổn thương tình cảm của tôi và Vân Nhu? Cô cho rằng cô làm như vậy có thể được như mong muốn, quang minh chính đại bước vào gia đình họ Cố?” Hắn lạnh giọng cắt lời nàng, từng bước tiến về phía nàng. Sự giận dữ đã che mất lý trí của hắn, khiến cho hắn nói ra lời làm tổn thương người khác.
Mạc Vũ Thường vừa đau lòng vừa kinh ngạc, nàng không ngờ trong lòng hắn mình lại đê tiện, giả dối như vậy. Nước mắt bỗng như tràn ra như nước thủy triều, vô cùng đau khổ, cảm giác như ruột gan đứt ra từng khúc một, dường như không thể thở nổi.
“Anh…làm sao anh có thể vu tội cho em như vậy. Em… Em cho tới giờ cũng không dám hy vọng xa vời là anh sẽ yêu em. Từ đầu đến cuối em đều biết rằng, trong lòng anh cũng chỉ có Vân Nhu, em chỉ mong có thể ở bên anh thêm một ngày, một đêm cũng là tốt lắm rồi…” Lời nói của nàng vỡ òa, thân thể nhỏ bé yếu ớt không ngừng run rẩy, giống như ngọn cỏ lau yếu đuối trước cơn gió lớn.
Nhìn nàng tan nát cõi lòng, dáng vẻ uất ức, trong tâm Cố Vân Dã thấy thương đau, dữ dội siết chặt lại. Hắn gần như muốn bước về phía trước kéo nàng vào trong lòng, lau nước mắt của nàng đi, an ủi nàng; nhưng trong lòng vẫn còn bóng ma nghi ngờ, khiến cho hắn không bước tới phía trước. Hơn nữa khuôn mặt đẫm lệ của Vân Nhu không ngừng tại hiện trong đầu, hắn không thể nào tin vào lời nói của nàng.
“Thành thật nói cho cô biết! Những năm gần đây, tôi đối với Vân Nhu chỉ là tình cảm huynh muội, hay đúng hơn là đối với cô ấy hơn một tý là thương tiếc cùng với nuông chiều, nhưng cũng chưa từng nảy sinh tình cảm khác trong đầu.” Cố Vân Dã dáng vẻ nổi giận, giọng nói lạnh nhạt, dừng lại một hồi lâu, hắn nhìn thật sâu vào Mạc Vũ Thường tiếp tục nói: “Cô không phải lo lắng việc Vân Nhu trở thành vật cản trở chúng ta, tôi vẫn cho rằng cô thật sự là một cô gái có tâm hồn lương thiện, ngàn lần không nghĩ tới cô cũng sẽ khoe khoang tâm trí, làm ra cái sự tình này sau lưng tôi.”
Giọng nói của hắn đầy đau xót, dường như là không thể chịu đựng thêm khi thấy nàng như vậy, hắn bỗng dưng bước ra lấy áo khoác, không quay đầu lại mà bước ra khỏi cửa nhà.
Theo tiếng đóng cửa, hồn phách Mạc Vũ Thường dường như bay mất. Nàng ngây ra như phỗng mà giật mình hồi lâu, mơ hồ cảm thấy chuyện vừa phát sinh như là một giấc mộng, không thể nào là thật! Tại sao nàng mới thoáng chốc vui vẻ như trên thiên đường mà giờ đã rơi xuống? Biến cố bất ngờ dường như làm tan nát lòng nàng.
Căn phòng vắng vẻ, ánh sáng chiếu rọi tấm thân lạnh lẽo của nàng, trên mặt nước mắt vẫn còn chưa cạn khô, nàng không thể kiềm chế cơn run rẩy lần nữa, cơ thể gục xuống ghế sô- pha ai oán thì thào khóc nấc lên.