“ Để cô ngồi đây, sao lại nói nhiều lời vô nghĩa thế.”
Tần Dư Kiều không thể tưởng tượng nổi những gì mình vừa được nghe, cô nhìn Lục Cảnh Diệu, cô không phải Hi Duệ, anh dựa vào gì mà nói như vậy với cô, hơn nữa cô đến đây không phải là ăn ké, mà là với tư cách tổng giám đốc của Tần kí, tuy rằng cô không nhiều tiền bằng anh, nhưng anh không thể làm nhục cô như vậy.
Tần Dư Kiều im lặng nhìn Lục Cảnh Diệu, đang định quay đầu rời đi thì Lục Cảnh Diệu tươi cười nhìn cô: “ Tần tiểu thư, ngồi xuống trước đi, mọi người đến đông đủ rồi chúng ta sẽ thảo luận vấn đề của cô.” Giọng nói so với lúc trước khi nói ở bên tai cô, không chỉ cao vót lên mà ngay cả đám ông chủ cũng nghe thấy lời nói của anh.
Đám ông chủ còn tỏ ra tốt bụng nhắc nhở cô: “ Quản lí Tần, Lục tổng khẳng định sẽ không bạc đãi mấy ông già này đâu, cô cứ ngồi xuống vừa ăn vừa nói chuyện.”
Trong lòng Tần Dư Kiều không vui vẻ chút nào, cười gượng đáp lại, đành ngồi xuống bên cạnh của Lục Cảnh Diệu.
Tuy rằng đây là bữa cơm nhưng mọi người tới không phải để ăn, thậm chí nâng cốc rôm rả cũng chỉ làm cho có lệ mà thôi, ăn và uống chỉ cái cớ, chẳng hạn như rượu no cơm say, khẳng định Lục Cảnh Diệu sẽ đứng lên nói một câu: “ Bây giờ còn sớm, chúng ta hãy đến câu lạc bộ Hoàng Gia, tôi đã đặt chỗ ở đó rồi, chúng ta nên rời đến đó thôi.”
Sự thực đúng như Tần Dư Kiều đã đoán trúng, chỉ có điều cô không nghĩ tới khi mọi người đang nâng chén, Lục Cảnh Diệu cư nhiên gọi người mang cho cô một bát cơm lên, sau đó lại cười cười giải thích với mọi người ở trên bàn rượu: “ Vừa mới nhập tiệc, Tần tiểu thư đã hỏi tôi một câu, đợi lát nữa ăn cơm có thể gọi cho cô ấy một bát cơm hay không.” Lục Cảnh Diệu nói xong quay đầu nhìn Tần Dư Kiều, cười rõ tươi, giọng nói ôn hòa, khiến cho mọi người đổ dồn tầm mắt vào cô.
Thì ra là thế!
Mọi người nghe Lục Cảnh Diệu giải thích xong đều cười ra thành tiếng, người đàn ông đối diện, uống một ly rượu rồi mở miệng: “ Cô chủ Tần quả nhiên là người ngay thẳng, kì thực tôi cũng không thích uống rượu. Lục tổng, nếu không để ý thì tôi cũng muốn ăn cơm.”
Đúng là một dàn hợp xướng, Tần Dư Kiều miễn cưỡng nở nụ cười, yên lặng nhìn bát cơm trước mặt, ban đầu còn bốc hơi bây giờ thì đã nguội lạnh.
Tần Dư Kiều ăn một miếng cơm, vừa mềm vừa dẻo, nghiêng đầu nhìn thấy Lục Cảnh Diệu đang vui vẻ trò chuyện, vừa hay lúc anh quay đầu nhìn đón được ánh mắt của cô, thâm thúy sáng chói, sau đó anh mỉm cười quay đầu sang chỗ khác.
Tần Dư Kiều cảm thấy bản thân mình không phải xin lỗi Lục Cảnh Diệu chút nào, đối đáp lại sự ‘ ân cần ‘ của anh, cô giơ cốc nước ngô ấm lên: “ Lục tổng, tôi kính anh một ly, hy vọng sau này anh sẽ chiếu cố tới tôi.”
“ Tần tiểu thư khách sáo rồi.” Lục Cảnh Diệu nâng chén rượu lên, chạm vào cốc nước ngô của cô: “ Về sau cũng hy vọng cô sẽ chiếu cố tôi.” Lời nói của Lục Cảnh Diệu đầy ngụ ý.
Lúc chạm cốc, một giọng nói ngọt ngào vang lên: “ Quản lí Tần, làm sao có thể dùng nước ngô để kính rượu Lục tổng chứ, dù sao cũng nên dùng rượu.”
Tần Dư Kiều biết cô thư kí này đang nói đùa hoặc đơn thuần là muốn khuấy động không khí trên bàn ăn, phải gọi là không rượu không vui, muốn giải thích bản thân không thể uống rượu, lời còn chưa kịp nói Lục Cảnh Diệu đã hé đôi môi mỏng của mình lên tiếng: “ Không sao cả, Tần tiểu thư tuy rằng là con gái nhưng không thể uống rượu.”
Cay! Quá cay nghiệt.
Tần Dư Kiều vẫn không biết nên cảm ơn Lục Cảnh Diệu thế nào, liệu có nên cảm ơn anh chăng? Lời nói dứt, cô thư kí kia xấu hổ cười gượng, cúi thấp đầu xuống.
Đối diện Ngọc Phủ Lâu chính là câu lạc bộ đêm cao cấp, từ Ngọc Phủ Lâu có thể nhìn thấy biển hiệu màu vàng nhấp nháy của câu lạc bộ đêm. Bởi vì Bạch Quyên là khách quen ở câu lạc bộ, đối với mấy trò chơi của thành phố S, Tần Dư Kiều cũng hiểu biết đôi chút, trên cơ bản những nơi này đều phân rất rõ ràng, nhân viên ở đây có cả nam lẫn nữ, còn có một kiểu phục vụ là chuyên về đêm.
Mà câu lạc bộ này đứng đầu về độ ăn chơi, chỉ phục vụ khách là nam.
Tần Dư Kiều nghĩ, đợi lát nữa cũng không có chuyện gì liên quan đến mình, cho nên đành đứng lên xin phép đi trước: “ Lục tổng, tôi còn có việc, phải về trước. Mọi người lát nữa chơi vui vẻ.”
Tần Dư Kiều vừa dứt lời, một ông chủ cùng bàn lập tức lên tiếng: “ Lục tổng đúng là chuẩn bị không chu đáo, chúng ta nên chuyển địa điểm tới trời xanh, biển xanh mới đúng.”
Biển xanh trời xanh ý nói là một nhà hàng phục vụ kiểu tổng hợp, tiếp đón khách hàng cả nam lẫn nữ, Tần Dư Kiều bị đám đàn ông thô kệch này bâu xâu lại bỗng thấy khó chịu.
Đám ông chủ này cũng ắt hẳn đã có vợ và con, vậy mà không biết giữ hình tượng của người chồng, người cha.
Còn Hi Duệ, phỏng chừng bây giờ đang ở nhà chờ Lục Cảnh Diệu về. Tần Dư Kiều liếc mắt nhìn Lục Cảnh Diệu, không muốn nói chuyện với đám ông chủ này, đang định đi thì bỗng có bàn tay níu tay cô lại.
Tần Dư Kiều ngẩng đầu, ánh mắt Lục Cảnh Diệu không hề gợn sóng, anh còn khẽ cười, dùng giọng nói chỉ có hai người nghe thấy: “Cô chờ tôi ở dưới, tôi sẽ xuống ngay.”
Câu này nghe như cô và Lục Cảnh Diệu là một đôi, nghe xong viền tai cô đỏ ửng, dường như hiểu được điều gì đó, Tần Dư Kiều hoảng loạn thoát khỏi tay của Lục Cảnh Diệu, sau đó lê dép rời đi.
Lục Cảnh Diệu ngồi xuống ghế một lúc, uống một ly rượu, sau đó nói: “ Hôm nay không thể ở lâu với các ông chủ, mọi người ở lại chơi vui vẻ, về giá cổ phần thu mua, tôi sẽ đưa ra con số sẽ khiến mọi người hài lòng.”
“ Lục tổng sao lại về sớm vậy, không phải vậy chứ.”
Lục Cảnh Diệu: “ Không còn cách nào khác, ở nhà còn trẻ nhỏ.”
Trong nhà còn có trẻ nhỏ, Lục Cảnh Diệu cảm thấy lí do này mấy năm nay anh dùng khá nhiều, lí do tốt nhất mà anh có, bởi nếu còn có câu khác thì anh đã không phải dùng đến chiêu này.
Nhiều khi, Lục Cảnh Diệu cảm thấy rất hâm mộ đồng nghiệp khi họ lấy cớ: “ Vợ quản lí hơi chặt, xin lỗi.”
Hay thật, lúc đó Lục Cảnh Diệu trong lòng cảm thấy không được thoải mái, đối lập hẳn với lí do của anh, trong lòng bỗng như có một mảnh đất hoang vu, mong chờ lắm mới có một cơn gió thổi qua, nhưng sau đó chỉ còn lại sự hoang tàn, rất khó chịu.
Lục Cảnh Diệu trở ra từ câu lạc bộ Hoàng Gia, bên ngoài tuyết đã rơi, tuyết rơi rất nhỏ, rơi xuống liền hòa tan dưới nền đường, rồi biến mất.
Anh bảo Tần Dư Kiều đợi mình ở dưới, vốn là không biết nên nói gì, lúc đó chỉ phản ứng theo bản năng, giống như khi ở Edinburgh tám năm trước.
“ Em chờ anh một chút, anh sẽ xuống ngay.”
Nghe xong, cô liền cười, kiễng chân tặng cho anh một nụ hôn: “ Đi sớm, về sớm.”
Lúc chờ anh xuống, cô đưa tay nhét vào trong áo măng tô để sưởi ấm, cái gió rét lạnh của mùa đông khiến cho người đi trên đường ôm lấy nhau, hôn nhau có thể nhìn thấy làn khói trắng tỏa ra từ miệng.
Lúc đi ra từ câu lạc bộ Hoàng Gia, Lục Cảnh Diệu không thấy bóng dáng của Tần Dư Kiều đâu cả, tuy rằng vậy nhưng Lục Cảnh Diệu vẫn đi tìm một vòng, không cẩn thận đụng phải một người phụ nữ, anh nói: “ Xin lỗi.” Ngay lúc cảm thấy hụt hẫng chuẩn bị bước lên xe bỗng có một giọng nói mềm mại ở phía sau truyền tới: “Lục Cảnh Diệu, tôi ở đây.”
Tần Dư Kiều vốn không định chờ Lục Cản Diệu, ban đầu cô ngay khi từ chối vui chơi tăng hai, cô định chuồn thẳng, nhưng chẳng hiểu sao vẫn ở dưới chờ anh.
Có một số việc vẫn nên nói rõ thì tốt hơn, cho dù cô và Lục Nguyên Đông không kết hôn thì cũng không thể ở bên cạnh Lục Cảnh Diệu.
Lục Cảnh Diệu bước từng bước tới chỗ cô, những bông tuyết rơi xuống tóc anh, bả vai, rồi bám lên chiếc áo măng tô đen anh mặc, còn bám lên cả đôi giày da bóng loáng của anh. Nét mặt Lục Cảnh Diệu không chút dao động, anh đi tới chỗ cô, dáng vẻ phong nhã và nổi bật là đôi mắt đen láy.
Ánh đèn đường từ trên cao chiếu xuống bóng của anh khiến cho Tần Dư Kiều cảm thấy rất chói mắt, Lục Cảnh Diệu bị tuyết phủ lên người nhưng vẫn không giảm bớt đi sự kiêu ngạo và hấp dẫn của anh.
“ Tôi có chuyện muốn nói với anh.” Tần Dư Kiều mở miệng.
“ Tôi cũng có chuyện muốn nói với cô.” Lục Cảnh Diệu nối tiếp lời của cô, đèn đường chiếu rọi xuống khuôn mặt anh khiến nó càng trở nên cuốn hút hơn.
Tần Dư Kiều nhét tay vào trong túi áo khoác: “ Vậy anh nói trước đi.”
Lục Cảnh Diệu: “ Lạnh.”
Tần Dư Kiều sửng sốt.
Lục Cảnh Diệu: “ Tìm chỗ nào đó ấm ngồi xuống.”
Lục Cảnh Diệu đưa cô tới nhà ăn Nhật, chiếc cửa làm bằng gỗ mở ra, bên trong là chiếc bàn nhỏ, Lục Cảnh Diệu ngồi xuống, rót một li nước trái cây đưa cho cô: “ Làm ấm trước.”
Tần Dư Kiều không uống, Lục Cảnh Diệu cũng không lấy làm ngạc nhiên, cô nói: “ Lục tổng, có thể nói được chưa?.”
Lục Cảnh Diệu ngước mắt: “ Không phải cô có lời muốn nói với tôi sao?.”
Tần Dư Kiều thoáng mộng mị, hít một hơi thật sâu, mặt dày lên tiếng: “ Hiện tôi và cháu của anh – Lục Nguyên Đông đang quen biết ...”
“ Cho nên?.” Lục Cảnh Diệu hỏi lại.
Tần Dư Kiều cúi rồi lại ngẩng đầu nhìn lên, rất lo lắng, cũng không có kinh nghiệm xử lí tình huống như thế này: “ Tôi không biết có phải Lục tổng luôn hành động mờ ám như này đối với phụ nữ hay không ...”
“ Không phải.” Lục Cảnh Diệu đi thẳng vào vấn đề: “ Tôi không có sở thích này.”
Tần Dư Kiều cảm thấy mình đã nói rất rõ ràng rồi, kết quả Lục Cảnh Diệu chẳng thay đổi thái độ chút nào, cô hơi tức giận: “ Vậy anh muốn như thế nào!.”
“ Tôi muốn như thế nào?.” Lục Cảnh Diệu lặp lại lời của Tần Dư Kiều, cả người sát gần về phía của cô, đôi mắt như mạch nước ngầm bắt đầu gợn lên, giọng nói trở nên lạnh lùng: “ Hôm nay tôi cũng muốn tính toán một chút với em, Tần Dư Kiều, em hãy nghe cho kĩ đây.”
Tần Dư Kiều nhìn chằm chằm Lục Cảnh Diệu, nhìn đôi môi mỏng của anh mấp máy, từng chữ từng chữ thoát ra từ trong miệng của anh, truyền tới lỗ tai của cô.
“ Em sẽ trở thành con dâu của Lục gia, nhưng không phải là cháu dâu mà là con dâu của Lục gia, là vợ của Lục Cảnh Diệu.”
Tần Dư Kiều nắm chặt cốc nước trái cây trong tay, giận đến run người, cô cố gắng kiềm chế không ném chiếc cốc về phía Lục Cảnh Diệu, nói: “ Anh điên rồi!.”
“ Em ngạc nhiên đến vậy sao?.” Lục Cảnh Diệu bỗng nhiên nở nụ cười, phong thái điển trai thường ngày bỗng trở nên sắc bén: “ Vế sau còn ngạc nhiên hơn nữa.”
“ Kiều Kiều, em có muốn nghe hay không?” Lục Cảnh Diệu nở nụ cười dịu dàng, giống như khi anh gọi tên cô – Kiều Kiều.
Tần Dư Kiều đứng lên muốn rời đi, kết quả là chưa kịp đi, Lục Cảnh Diệu đã chống hai tay lên bàn, áp sát vào người cô, khẽ nói bên tai cô: “ Em có biết mẹ của Duệ Duệ là ai không?.”
Tần Dư Kiều chỉ biết, bản thân và đầu óc cô lúc này hoàn toàn trống rỗng, nhịp tim đập loạn, nhất thời trở nên mơ hồ, dường như cô đã đoán ra điều gì đó nhưng không nói thành lời, rất mập mờ, không thể xác định được.
Chuyện này, có đoán cũng rất nực cười nhưng cô cười không nổi, thậm chí là sợ hãi.
Lục Cảnh Diệu ép sát hơn nữa, toàn bộ quá trình anh đều cười. Đôi mắt anh cười, lông mày và lông mi của anh phối hợp rất nhịp nhàng, dường như chúng cũng đang cười, hơi thở của anh quẩn quanh bên chóp mũi của cô, dùng đôi mắt thâm sâu nhìn thẳng vào cô, không có ý định cho cô cơ hội để cự tuyệt: “ Sợ em không tin, cho nên anh đã kiểm tra DNA của em và Hi Duệ, ngày hôm qua vừa có kết quả, vẫn tươi mới vừa ra lò.”