Sau khi xuống máy bay, cô và Lục Cảnh Diệu đều tiếp điện thoại riêng của mình. Lục Cảnh Diệu bận hơn cô rất nhiều, lúc này cô mới biết dự án thu mua công ty khí đốt Ích Cương và thu mua cổ phần của Tô thị đều nằm trên tay anh, còn có hai hạng mục đầu tư ở nước ngoài nữa.
Lục Cảnh Diệu đến thẳng công ty, Tần Dư Kiều cũng bị thư ký gọi điện thúc giục tới tấp, quan trọng nhất là cô cần ký tên vào kết toán tiền thưởng cuối năm, nên cô cũng phải về công ty một chuyến.
Về phần Hi Duệ, Tần Dư Kiều suy nghĩ một chút rồi nói với Lục Cảnh Diệu: "Cứ để nó theo em đi."
Lục Hi Duệ đeo cái cặp sách to đùng của nó đến công ty Tần Dư Kiều thì thu hút vô số ánh mắt. Lục Hi Duệ là đứa trẻ thích chào hỏi, nếu người nào nhìn nó vài lần, nó sẽ nói: "Cháu chào cô ạ/ Cháu chào chú ạ." cứ như tổng thống nhỏ vậy.
Tần Dư Kiều mỉm cười đẩy cửa phòng làm việc. Sau khi đi vào, chuyện đầu tiên mà Hi Duệ làm là ngẩng đầu nhìn khắp căn phòng, sau đó cười hì hì nói: "Chị Dư Kiều, phòng làm việc của chị đẹp quá."
Trước khi Tần Dư Kiều đi Maldives đã dặn thư ký đổi mới nội thất trong phòng làm việc. Cô muốn thay bàn làm việc và sofa, ngoài ra còn đổi chỗ mấy chậu cây xanh, nuôi thêm mấy con cá nhiệt đới nhỏ, chính xác nhìn thích mắt hơn văn phòng mà Hạ Quân Bình đã từng dùng rất nhiều.
"Duệ Duệ thích không?" Tần Dư Kiều cười đi đến bàn làm việc, sau khi ngồi xuống liền mở máy tính ra xem lịch trình mà thư ký mới gửi đến.
"Thích, đẹp hơn phòng của ba rất nhiều." Lục Hi Duệ úp mặt lên bể cá xem những chú cá nhỏ đầy màu sắc rực rỡ, nhưng vẫn không quên quay đầu nói với Tần Dư Kiều về văn phòng của Lục Cảnh Diệu: "Văn phòng của ba quá lớn, lại không có cây xanh và cá nhỏ, em không thích."
Tần Dư Kiều cười khẽ. Khi cô ngẩng lên, Lục Hi Duệ đã lấy bài tập nghỉ đông từ trong cặp ra bày lên bàn, ngồi xổm trước bàn trà làm bài. Ngoài kia có mấy bông tuyết nhỏ tung bay, Tần Dư Kiều cảm thấy chỉ cần nhìn Hi Duệ thôi cô đã thấy đủ ấm áp rồi. Cô ra khỏi văn phòng, nhờ hai nhân viên nam khiêng một bộ bàn ghế nhỏ vào văn phòng để Hi Duệ làm bài tập.
"Cảm hơn hai anh." Lúc chuyển bộ bàn ghế nhỏ vào, Hi Duệ lập tức cảm ơn với hai người anh chàng trẻ khiêng bàn ghế vào cho nó. Hai nhân viên nam này được Tần Dư Kiều tuyển sau khi cô làm giám đốc Tần Ký, cũng có thể vì Tần Dư Kiều còn trẻ nên cũng vui đùa tự nhiên với cô.
"Giám đốc Tần, chị nhặt được đứa bé này ở đâu thế?"
Tần Dư Kiều mím môi cười cười, nhất thời không biết nên giải thích mối quan hệ của cô và Hi Duệ thế nào.
Đúng lúc này, Lục Hi Duệ tự giới thiệu: "Em không phải do chị Dư Kiều nhặt được, ba em và chị Dư Kiều là bạn rất thân, em tên là Lục Hi Duệ."
Hai người mới tốt nghiệp đại học đều bị dáng vẻ nghiêm chỉnh của Hi Duệ chọc cười, nhưng ngại Tần Dư Kiều là cấp trên nên không thể tiếp tục đùa giỡn không chút kiêng kỵ được nữa. Họ cười hai tiếng rồi nói: "Giám đốc Tần, bọn em ra ngoài làm việc đây."
Tần Dư Kiều đột nhiên nhớ tới tiệc tất niên cuối năm, lại gọi thư ký vào, hỏi cô chuyện tiệc tất niên mấy năm trước.
"Trước kia không tổ chức tiệc tất niên, cuối năm chỉ phát tiền thưởng."
Tần Dư Kiều suy nghĩ một lát: "Như vậy đi, trước khi tan sở chị đặt vài bàn ở nhà hàng Kim Yến, đặt vào ngày hai mươi tám nhé, sau đó mọi người nghỉ tết. Ngoài ra chị chuẩn bị thêm hai hoạt động, rút thăm trúng thưởng cũng được, chủ yếu là tạo bầu không khí sôi nổi. Mặt khác, tiền thưởng năm nay sẽ gấp đôi năm ngoái."
***
Tần Dư Kiều không hề có kinh ngiệm quản lý, gần tối Lục Cảnh Diệu tới đón cô và Hi Duệ đi ăn cơm, Tần Dư Kiều nói với anh về chuyện tiệc tất niên và tiền thưởng cuối năm, Lục Cảnh Diệu không nhịn được mà bật cười: "Em đúng là bà chủ tốt."
Tần Dư Kiều giải thích: "Năm nay em mới nhận chức, cho nên cuối năm phải có biểu hiện tốt, nếu không sang năm làm sao họ chịu dốc sức cho em."
"Đúng vậy, đúng vậy." Lục Hi Duệ ngồi bên cạnh Tần Dư Kiều gật đầu lia lịa, hoàn toàn tán thành: "Ông nội cũng nói với em, đối xử với nhân viên phải giống như đối xử với con mình, cách quản lý đề cao nhân viên đang lên ngôi."
"Duệ Duệ giỏi quá, còn biết cách quản lý đề cao nhân viên." Tần Dư Kiều khen ngợi, sau đó gắp một miếng thịt bò bỏ vào bát Hi Duệ, "Thưởng cho em một miếng thịt bò."
"Con tưởng ba mở công ty từ thiện sao?" Lục Cảnh Diệu bắt đầu giội nước lạnh, "Con có biết nhân viên tham lam thế nào không? Cho nên đừng bao giờ cho rằng phúc lợi và khen thưởng sẽ thỏa mãn họ, cách tốt nhất là để họ đói sau đó cho một chút đồ ăn, sau đó lại để họ đói..."
"Tại sao lại để đói..." Lục Hi Duệ không hiểu.
Lục Cảnh Diệu: "Có phải chỉ khi con đói bụng rồi, con mới cảm nhận được hương vị của bữa ăn không?"
"Đâu phải." Lục Hi Duệ nịnh bợ nhìn Tần Dư Kiều, "Chỉ cần ăn cơm với chị Dư Kiều, cho dù no con cũng cảm nhận được hương vị của bữa cơm."
Lục Cảnh Diệu cười lạnh một tiếng, đang định nói tiếp thì Tần Dư Kiều lập tức đá chân anh, ra hiệu cho anh đừng nói nữa. Quả thật sau đó Lục Cảnh Diệu không nói gì nữa, một lát sau di động của anh đổ chuông.
Lục Cảnh Diệu nhìn số gọi đến, đứng lên ra ngoài nhận điện thoại. Là Lục Gia Anh.
"Nghe nói chú về rồi?" Lục Gia Anh hỏi anh.
Lục Cảnh Diệu tựa vào tường, lạnh nhạt nói: "Kiều Kiều có mua quà cho chị, tối nay em sẽ đưa cô ấy qua nhà."
Lục Gia Anh hạ giọng: "Lão Lục, có phải chú bắt đầu sốt ruột rồi không?"
Lục Cảnh Diệu dựa lưng vào giấy dán thường có hoa văn chìm màu vàng, trên đầu là chiếc đèn tường mang phong cách Châu Âu màu xanh nhạt. Ánh đèn xanh nhạt chiếu lên khuôn mặt tuấn tú của anh, khiến ngũ quan của anh trở lên dịu dàng, thậm chí còn mang vẻ thanh tú: "Đúng vậy, em nóng vội. Nếu có thể, em mong rằng đầu xuân năm sau Kiều Kiều đã là người nhà họ Lục rồi."
"Lão Lục, có phải chú đã quên cô Tần là con dâu chị cả đã chọn không?" Lục Gia Anh thật sự rất khó xử, bắt đầu khuyên bảo, "Lão Lục, chị cả rất đau lòng vì chuyện của Vương Bảo Nhi, em không thể chờ một chút sao? Mà em cũng phải cho cô Tần chút thời gian chứ. Em cũng biết miệng của Trương Kỳ đó, không biết cô ta sẽ nói chuyện này như thế nào đây?"
"Em biết chị khó xử. Như vậy đi, không phải con gái chị sắp thi vào học viện mỹ thuật sao? Chị bảo Kiều Kiều qua hướng dẫn cô bé." Lục Cảnh Diệu đi ra xa một chút, rồi nói với Lục Gia Anh: "Lý do này không phải rất tốt sao?"
"..." Lục Gia Anh suy nghĩ một lúc lâu rồi nói: "Cô Tần đã nhớ lại chưa?"
Lục Cảnh Diệu dùng ngón cái day day huyệt thái dương, nói: "Em cũng không biết. Nhưng để tránh đêm dài lắm mộng, để cô ấy vào cửa sớm một chút em cũng yên tâm."
Đột nhiên Lục Gia Anh nghĩ đến một khả năng: "Không phải lúc ở Edinburgh chú đã làm chuyện gì có lỗi với cô ấy đấy chứ?"
Lục Cảnh Diệu im lặng, một lúc sau mới nói: "Hồi ở Edinburgh, là em có lỗi với cô ấy."
Ruột gan Lục Gia Anh bắt đầu thắt lại. Vốn dĩ bà thầm trách cô Tần Dư Kiều kia, nhưng nghe lão Lục nói vậy, suy nghĩ chợt thay đổi. Chuyện có thể khiến lão Lục cảm thấy có lỗi chắc chắn không nhỏ.
Lục Gia Anh thở dài: "Chung quy vẫn phải qua cửa nhà họ Lục đã. Lão Lục, nếu chú quyết định làm chuyện gì hãy bàn với chị trước đã, chị sẽ giúp chú. Về phần ba, Vương Bảo Nhi rất hợp với ba... Có điều Dư Kiều thì chị không dám đảm bảo. Chuyện ầm ĩ của Nguyên Đông có khả năng sẽ khiến ba có cái nhìn phiến diện về Dư Kiều. Chú cũng biết, ba là người khá thiên vị."
Lục Cảnh Diệu ậm ừ hai tiếng, sau đó nói: "Cảm ơn chị hai..."
Lục Gia Anh cười, ngẫm nghĩ rồi nói: "Sau khi lấy người ta rồi, chú hãy đối tốt với người ta một chút. Chị không biết lúc ở Edinburgh đã xảy ra chuyện gì, nhưng Dư Kiều sinh con cho chú từ lúc trẻ như vậy, chỉ vì điều này thôi, về sau cho dù xảy ra chuyện gì, chú cũng phải nhường cô ấy một chút."
Chị gái như mẹ, Lục Gia Anh hơn Lục Cảnh Diệu gần mười tám tuổi, cho nên vô cùng chiều chuộng thương yêu cậu em sáu này. Chắc vì chiều chuộng quá mức nên từ nhỏ Lục Cảnh Diệu đã ngang ngạnh liều lĩnh, mỗi lần làm sai điều gì làm ba tức giận đều có một đám người nói giúp anh, đôi khi lại thuận theo anh. Vì vậy mỗi lần anh một lòng muốn làm gì đó, bà không thể không dặn dò mấy câu.
Lục Cảnh Diệu nghe Lục Gia Anh nói vậy, đột nhiên cảm thấy đau lòng, cam đoan: "Chị yên tâm, nhất định em sẽ đối tốt với cô ấy."
Lục Cảnh Diệu chợt nhớ đến lần đầu tiên gặp Tần Dư Kiều là ở một quán bar chơi nhạc heavy metal (*) ở Scotland. Khi đó cô lấy tên là "Quả Quả", là tay trống cho quán bar đó. Cô ngồi trước giá trống trên sân khấu, gõ trống đầy mê say. Lúc ấy anh nghĩ, cô gái đơn thuần đáng yêu như vậy mà lại chơi nhạc cụ này.
* Heavy metal (thường được gọi tắt là metal) là một thể loại nhạc rock phát triển vào cuối những năm 1960 và đầu 1970, chủ yếu ở Anh và Mỹ. Nhác heavy metal có âm thanh dày, mạnh, đặc trưng bởi âm rè khuếch đại, những đoạn solo ghita dài, nhịp mạnh, nói chung là ồn ào. Lời hát và phong cách biểu diễn của heavy metal thường mang đậm chất nam tính.
Sau đó lại vô tình gặp cô trên đường. Cô đang vẽ tranh quảng cáo cùng các bạn. Cô đứng trên chiếc giàn giáo rất cao, mặc quần yếm lao động màu xanh dương, bên trong mặc áo len màu đỏ, nhìn hơi giống Super Mario. Trên quần áo và mặt cô dính đầy màu vẽ. Dưới ánh mặt trời, nụ cười của cô còn rạng rỡ hơn sắc màu kia, cô cúi người chào hỏi anh bằng tiếng phổ thông chính thống: "Anh chàng đẹp trai, anh là du học sinh ở Edinburgh à?"
Sau này khi anh và cô đã yêu nhau, cô chủ động nói với anh bằng chất giọng êm dịu, còn thoáng vẻ ngượng ngập của thiếu nữ: "Thật ra lần đầu tiên nhìn thấy anh ở quán bar, em đã thích anh rồi."
Một cô gái thẳng thắn đến cỡ nào. Lúc ấy ấn tượng của Lục Cảnh Diệu với "Quả Quả" là nhiệt tình lại mạnh bạo, xinh đẹp lại gợi cảm. Anh thừa nhận mình bị cô hấp dẫn, nhưng không cho rằng mình yêu cô.
Khi đó anh hơi kiêu ngạo, theo cách nói về sau của "Quả Quả" là đê tiện. Có vài thứ nếu dễ dàng đạt được thì sẽ không biết quý trọng, tình cảm cũng như vậy.
Nhưng khi đó anh không biết, trong quãng thời gian yêu đương, anh có thể kiêu ngạo cũng bởi "Quả Quả" cho anh. Cũng như sau này Quả Quả nói với anh: "Lục Sáu, lúc em yêu anh, anh có thể đắc ý, huênh hoang một chút. Nếu em không yêu anh, thì anh là cái thá gì!"
...
Lúc Lục Cảnh Diệu trở về phòng ăn thì Tần Dư Kiều đang nghe điện thoại, giọng điệu có vẻ hơi kỳ lạ. Thấy anh đi vào, lập tức trợn mắt nhìn anh, sau đó tiếp tục nghe điện thoại, "... Cũng không phải quá bận, có điều cháu sợ hướng dẫn không tốt, làm ảnh hưởng đến việc học của Miêu Miêu."
Sau đó Lục Gia Anh nói: "Không sao đâu, không phải Miêu Miêu vẫn còn thiếu sót sao? Nếu như cô có thể qua đây nói chuyện với nó, có thể giúp Miêu Miêu rất nhiều."
Tần Dư Kiều ngước mắt nhìn vào mắt Lục Cảnh Diệu: "Được rồi, buổi tối cháu sẽ qua."
"Tôi bảo tài xế đến đón cô."
"Không cần đâu ạ... Cháu đang ăn cơm với Lục Cảnh Diệu, lát nữa anh ấy chở cháu qua đó cũng được."
"Vậy thì tốt quá..."
Tần Dư Kiều cười gượng hai tiếng rồi tắt máy, nụ cười lập tức tắt ngấm. Cô ngẩng đầu nhìn Lục Cảnh Diệu đang cười không ngớt: "Là anh bảo chị hai của anh gọi điện cho em?"
"Đâu có." Lục Cảnh Diệu giải thích: "Anh không nói gì. Có điều người nhà anh đều biết anh đang theo đuổi em, cho nên họ kiếm cớ gặp mặt em là chuyện bình thường."
Sau khi ra khỏi nhà hàng "Lục Lâm", Tần Dư Kiều gần như bị Lục Cảnh Diệu kéo lên xe. Lục Hi Duệ đi sau cô, hình như biết cô lo lắng nên kéo tay cô: "Chị Dư Kiều đừng sợ, bác hai là người rất tốt."
Tần Dư Kiều nhìn Lục Hi Duệ, không khỏi can đảm hẳn lên. Thật ra khi ở Maldives, cô và Lục Cảnh Diệu quyết định cho Hi Duệ một gia đình thì cô cũng đã nghĩ đến sớm hay muộn vẫn phải gặp người nhà họ Lục. Nhưng khi thật sự gặp mặt, vẫn không tránh được sự hồi hộp và lúng túng.
Lần này Tần Dư Kiều đi thăm hỏi Lục Gia Anh, nhưng không phải đến biệt thự riêng của bà mà đến thẳng nhà bà, sơn trang Thính Tuyền trên đường Tứ Minh.
Lục Gia Anh lấy con trai cả của nhà họ Đỗ là Đỗ Hành, tối nay Đỗ Hành không có nhà, người mở cửa không phải là người làm mà là con gái của Lục Gia Anh - Đỗ Tư Miêu.
"Chú sáu." Đỗ Tư Miêu cười hì hì chào Lục Cảnh Diệu, sau đó khom lưng nhéo tay Hi Duệ, "Tiểu Duệ Duệ, lại đây để chị thơm một cái nào."
"Đừng thơm." Lục Hi Duệ lắc đầu.
Đỗ Tư Miêu bất mãn bĩu môi, sau đó đứng thẳng người, nói với Tần Dư Kiều, "Chị Dư Kiều, mẹ em nói chị vẽ tranh rất giỏi."
"Chị chỉ thích nên mới vẽ thôi, không tài giỏi gì đâu." Tần Dư Kiều mỉm cười, đánh giá cô gái nhỏ trước mặt. Dáng vẻ ngọt ngào, trên người vẫn đang mặc đồng phục học sinh. Lục Cảnh Diệu nói với cô, năm nay cô bé mới học lớp mười hai, nhưng dáng người của Đỗ Tư Miêu nhỏ nhắn nên nhìn cô bé chỉ như học sinh cấp hai.
"Mấy đứa đến rồi sao." Lục Gia Anh đi tới, thân thiết nắm tay Tần Dư Kiều, giọng nói có vẻ áy náy, "Tối rồi mà còn bắt cô Tân đến đây, thật ngại quá. Nhưng mà Tư Miêu sắp thi rồi, người làm mẹ như tôi đây đúng là lo đến chết."
Mặc dù Tần Dư Kiều không phải là người giỏi xã giao, nhưng dù sao cũng lớn lên trong hoàn cảnh này, nên khi đến nhà Lục Gia Anh cô cũng không mất tự nhiên. Xoay người cầm cái túi trong tay Lục Cảnh Diệu, lấy quà bên trong ra. Một món quà tặng Đỗ Hành, một món tặng Lục Gia Anh, ngay cả Đỗ Tư Miêu cũng có phần.
Đây đều là quà kỷ niệm Lục Cảnh Diệu dắt cô đi mua ở Maldives. Lúc mua cô cũng biết những món quà lưu niệm này mua cho ai, nhưng không ngờ lại mua nhiều như vậy. Sau đó Lục Cảnh Diệu đưa danh sách cô cho xem, phát hiện thật đúng là phải mua nhiều đến mức đó.
"Anh đã chuẩn bị xong mọi thứ cho nhà em và nhà bác em rồi, đầu năm sẽ đi thăm họ."
"Anh có cần phải gấp như vậy không?"
"Cái này gọi là hiệu suất..."
...
Tần Dư Kiều cười đưa quà tặng đã gói đẹp đẽ: "Đều là quà lưu niệm ở Maldives, mong mọi người thích."
"Cô Tần khách sáo quá." Lục Gia Anh nhận quà, "Cô đến là tôi vui rồi, lại còn mang theo quà nữa."
Đỗ Tư Miêu nhận quà liền mở ra, bên trong là một bộ sưu tập tem Maldives rất tinh xảo. Cầm lên lật đi lật lại, cô bé vui vẻ kêu lên: "Em rất thích, cảm ơn chị Dư Kiều, cảm ơn chú sáu."
"Cám ơn chú sáu con làm gì, là cô Tần tặng con." Lục Gia Anh trêu ghẹo con gái.
Đỗ Tư Miêu đảo tròn mắt, phản ứng rất nhanh: "Bởi vì chú sáu đưa chị Dư Kiều đến đây con mới có quà, cho nên tất nhiên phải cảm ơn chú sáu, đúng không Hi Duệ?"
Lục Hi Duệ lém lỉnh nói: "Người chị nên cảm ơn là em, chị Dư Kiều là do em mang đến."
"Em à, đi qua chỗ khác." Đỗ Tư Miêu và Lục Hi Duệ bắt đầu đấu võ mồm, nhưng có vẻ hai đứa cũng khá thân thiết.
***
Chung quy Dương Nhân Nhân vẫn hơi khó chấp nhận, nhưng nếu như đã đón nhận Vương Bảo Nhi cũng không để cô ấy chịu ấm ức ở nhà họ Lục. Nhưng nhà họ Lục cũng có gia nghiệp lớn, gia thế của Vương Bảo Nhi cũng không bằng Tần Dư Kiều, cho nên mặc dù ông cụ hài lòng, nhưng những người khác ở nhà họ Lục vẫn rất khó ăn nói.
Mà Lục Gia Anh là người chị tốt, cho nên quá trình nịnh nọt bắt đầu từ chỗ bà là hiệu quả nhất. Kết quả Dương Nhân Nhân cũng có cùng ý nghĩ với Lục Cảnh Diệu, không chỉ có ý tưởng lớn gặp nhau, ngay cả người cũng gặp.
Lục Nguyên Đông và Vương Bảo Nhi cũng cùng đến đây, sau khi bước vào, bàn tay của anh đặt lên eo Vương Bảo Nhi vô cùng tự nhiên. Tối nay Vương Bảo Nhi mặc chiếc áo khoác ngoài bên trên màu xanh lá sen, vạt dưới màu xanh biếc, người có vẻ hơi gầy nhưng có phong thái, tóc cũng được làm tỉ mỉ, xoăn nhẹ xõa trên vai.
Người mở cửa là giúp việc nhà họ Lục, nhưng ngay khi Lục Nguyên Đông vào nhà đã nhìn thấy Lục Cảnh Diệu đang ngồi uống trà. Còn Hi Duệ đang ngồi trên chiếc thảm mẫu đơn sang trọng trêu chọc con chó của Lục Gia Anh.
"Lão Lục... Chú cũng ở đây à?" Dương Nhân Nhân hơi lúng túng. Cũng may Hi Duệ quay đầu lại, bắt đầu chào mọi người, "Chào bác gái, chào anh Nguyên Đông.... cô giáo Vương..."
Vương Bảo Nhi vô cùng căng thẳng, kéo tay Lục Nguyên Đông, gọi Lục Cảnh Diệu một tiếng: "Ngài Lục."
Lục Cảnh Diệu hơi mím môi, nở nụ cười: "Còn gọi ngài Lục gì chứ, cứ gọi tôi là chú sáu như Nguyên Đông đi."