Hôm giao thừa, buổi chiều Doãn Dĩ Mạt ở nhà đang giúp mẹ quét tước vệ sinh, lúc này điện thoại vang lên, là Điền Gia Nhất gọi điện thoại tới: "Nha, Gia Nhất, hôm nay sao lại gọi điện sớm như vậy, có chuyện gì sao?" Trước kia vào ngày này cô ấy gần như đều gọi cho cô vào buổi tối để cùng nhau đón giao thừa, năm nay lại gọi quá sớm đi.
"Dĩ Mạt cậu ở nhà đi, giao thừa hôm nay cùng tới bờ sông xem pháo hoa đi! Tớ bảo Hạ Cảnh Nho tới đón cậu, tớ và Hà Trác Kiệt đến chỗ đó trước chờ các cậu!" Điền Gia Nhất nói một hơi xong, cô chỉ để ý chuyện Hạ Cảnh Nho muốn tới đón mình.
Cô đi đến bên cạnh mẹ Hạ Lâm làm nũng: "Mẹ, hôm nay con có thể cùng bạn học ra ngoài chơi không? Các bạn đều tới tìm con."
Hạ Lâm quay mặt qua sủng nịch nhìn con gái mình, dùng mu bàn tay cọ cọ khuôn mặt nhỏ của cô: "Đi đi, đi đi, vốn dĩ cũng không trông cậy vào con có thể làm gì, mau đi chơi cùng bạn học đi!"
Cô hôn mẹ một cái, hưng phấn chạy xuống lầu. Đến dưới lầu Hạ Cảnh Nho đã đang chờ cô, anh mặc áo gió màu đen đứng dưới tàng cây, Doãn Dĩ Mạt đầy mặt vui mừng chạy tới ôm anh với vẻ mặt rạng rỡ.
"A Cảnh, em rất nhớ anh!" Cô ôm cổ anh chôn ở cổ anh, mềm mại nói.
Hạ Cảnh Nho nâng mông cô lên, sủng nịch dùng cằm cọ xát vào mặt cô: "Anh cũng nhớ em bảo bảo!" Hai người lại cọ xát nhau một hồi rồi tới bờ sông.
Điền Gia Nhất và Hà Trác Kiệt đã tới từ sớm, đang nướng giá, có thể là do Hà Trác Kiệt chân tay vụng về, Điền Gia Nhất không nói hai lời liền đấm đá cậu ta.
Vừa thấy bọn họ tới, Điền Gia Nhất bắt đầu kể khổ cáo trạng Hà Trác Kiệt. Kho có nhiều người hơn, mọi người vừa nói chuyện cười đùa vừa chuẩn bị đồ nướng rất nhanh.
Doãn Dĩ Mạt vừa bước vào phòng vệ sinh còn chưa đóng cửa lại, cô đã bị Hạ Cảnh Nho khóa trái cửa ấn lên cửa.
"Ô... A Cảnh, ô ô..." Đầu lưỡi của anh khuấy động trong miệng cô, khiến đầu lưỡi cô tê dại, nước miếng theo khóe miệng chảy ra ngoài, cuối cùng đều bị Hạ Cảnh Nho hút sạch sẽ, tay anh đi xuống muốn vói vào trong quần cô.
Cô vội vàng vươn tay đỏ mặt ngăn anh lại: "Ô... Đừng, em tới kỳ kinh, hiện tại không sạch sẽ!"
Hạ Cảnh Nho sửng sốt một hồi mới nói: "Không sao, vậy làm cách quần lót." Nói xong anh liền cởi quần Doãn Dĩ Mạt ra.
Khí lạnh ùa vào, khiến đùi cô run run: "A... A Cảnh, em lạnh!"
Hạ Cảnh Nho cởi áo khoác ra cột vào trên eo cô: "Tốt hơn chút nào chưa?"
"Ừm, tốt hơn nhiều rồi!" Doãn Dĩ Mạt duỗi tay ôm chặt lấy cổ anh, dựa vào trong lòng anh.
Anh cúi đầu kéo khóa quần xuống, móc dương vật cứng ngắc của mình ra, để vào giữa hai chân cô, cách lớp quần lót còn có băng vệ sinh cọ xát rồi thọc vào rút ra.
"Ưm hừ..." Cô kẹp chặt chân mình, tay anh tiến vào nội y mình vuốt ve hai vú mình. Bởi vì đang trong kỳ kinh nguyệt, hiện tại nơi nào cũng rất mẫn cảm, cảm giác phía dưới kinh nguyệt hoà lẫn với hoa dịch cùng chảy xuống băng vệ sinh, nhão nhão dính dính khiến cô không thoải mái.
Ngón tay Hạ Cảnh Nho nhéo đầu vú cô, "A ư... Anh đừng, hiện tại ngực trướng trướng, có hơi đau."
"Anh xoa xoa cho em, xoa xoa thì sẽ không đau nữa." Bàn tay to lớn của anh nhào nặn bộ ngực đầy đặn của cô theo chiều kim đồng hồ, "Thoải mái chứ?"
Doãn Dĩ Mạt nhắm mắt lại ư hừ gật đầu, sau đó tốc độ thọc vào rút ra phía dưới của anh càng lúc càng nhanh, kích thích cô liên tục cao trào, một đợt sóng lớn cũng không biết là hoa dịch hay là kinh nguyệt trực tiếp phun lên băng vệ sinh.
Anh cũng "Ha... Ư" kêu lên một tiếng lấy, nắm lấy tay Doãn Dĩ Mạt bao chặt quy đầu rồi bắn vào lòng bàn tay cô.
Khi trở về, Doãn Dĩ Mạt bảo anh đi trước, cô sẽ trở về sau. Sau khi thay băng vệ sinh xong, cô sửa sang lại bản thân, rửa mặt, để sắc mặt ửng hồng của cô chậm rãi tan đi.
"Sao hai cậu lại đi lâu như vậy?" Đối mặt với câu hỏi của Điền Gia Nhất, Doãn Dĩ Mạt không biết trả lời như thế nào. Lúc này Hạ Cảnh Nho đột nhiên hỏi Điền Gia Nhất về món thịt nướng, cô ấy liền không để ý đến chuyện này nữa mà tiếp tục nướng thịt.
Bờ sông đêm nay đặc biệt đẹp, buổi tối mọi người đều đốt lửa trại, vây quanh đống lửa nói chuyện đùa giỡn, cùng nhau thức khuya đến đúng 0 giờ.
Ăn thịt nướng xong, bốn người liền vây quanh đống lửa chơi xúc xắc và trò thật hay thách, mỗi lần đều là Doãn Dĩ Mạt thua, cô thua cũng thôi đi. Lại đều chọn nói thật, dù sao mình không có bí mật gì, ngoại trừ yêu đương với Hạ Cảnh Nho.
Chơi đùa một lúc cũng bắt đầu mơ màng buồn ngủ, "Nha! Còn hai phút nữa!" Điền Gia Nhất kích động đứng lên, Doãn Dĩ Mạt buồn ngủ đến mức mí mắt đánh nhau, ngay cả kỳ sinh lý cũng không quan tâm nữa. Khi đứng lên, Hạ Cảnh Nho còn phải kéo cô dậy.
Chỉ còn mười giây cuối cùng, mọi người đều đồng loạt đếm "Mười, chín... Ba, hai, một, năm mới vui vẻ!" Pháo hoa bay lên trời, lộng lẫy khắp không trung, tuy đã rạng sáng, nhưng toàn bộ thành phố đều chưa ngủ, đều đang nghênh đón một năm mới.
Dưới ánh pháo hoa, bên tai Doãn Dĩ Mạt xuất hiện một câu "Năm mới vui vẻ!" Cô quay đầu mỉm cười rạng rỡ với chàng trai mình yêu nhất ở bên cạnh.