Sau tiết học cuối cùng, Doãn Dĩ Mạt vẫn như lần trước chờ khi Hạ Cảnh Nho đi trước cô mới chjay nhanh đuổi theo sau, đi đến đầu hẻm nới Hạ Cảnh Nho đỗ xe đạp.
"Cậu muốn học ở đâu?" Hạ Cảnh Nho mở khóa xe đem xe đẩy ra ngoài rồi hỏi ý kiến của Doãn Dĩ Mạt.
Doãn Dĩ Mạt có chút ngượng ngùng nói: "Tuần này ba mẹ tớ đều đi công tác, nếu không thì đến nhà tớ đi, nhà tớ ở gần đây không xa."
Hạ Cảnh Nho cuối cùng vẫn đi theo Doãn Dĩ Mạt tới nhà cô.
Doãn Dĩ Mạt mới vừa dùng chìa khóa mở cửa, một thứ mềm mại đột nhiên bổ nhào vào trước mắt Doãn Dĩ Mạt, làm Hạ Cảnh Nho khiếp sợ.
"Cậu không sao chứ, tớ quên nói với cậu trong nhà tớ có một con mèo con, nó tên Gulu." Doãn Dĩ Mạt kiên nhẫn vuốt ve Gulu, duỗi thằng bàn chân mèo của Gulu vẫy vẫy về phía Hạ Cảnh Nho: "Gulu chào hỏi anh trai này: Hello, xin chào anh trai!"
Doãn Dĩ Mạt ôm Gulu nói chuyện với Hạ Cảnh Nho, Hạ Cảnh Nho bình tĩnh lại sau sự hoảng loạn: "Ở trong phòng khách hay là ở đâu, đừng lãng phí thời gian."
"A! Vậy đến phòng của tớ đi, để Gulu một mình ở phòng khách chơi đi!" Doãn Dĩ Mạt không tình nguyện buông Gulu xuống: "Gulu tự mình chơi đi, chị đi học bài đây."
Gulu nhảy lên sô pha nằm bò xuống, Doãn Dĩ Mạt mang theo Hạ Cảnh Nho đi vào phòng của mình, mở cửa phòng ra, tràn đầy màu sắc của thiếu nữ.
"Không nghĩ tới cậu còn có phong cách này!"
Doãn Dĩ Mạt mở cặp sách của mình ra, lấy ra bài thi, nghe thấy lời đánh giá của Hạ Cảnh Nho về phòng mình có hơi ngượng ngùng: "Trước tiên giảng về bài thi lần trước đi, có vài chỗ đơn giản mà tớ không hiểu lắm."
Sau khi giảng về bài thi này xong đã qua hai giờ, Hạ Cảnh Nho quả nhiên là một lão sư tốt, rất nhiều điểm kiến thức mà mình hiểu sai đều được cậu chỉ ra.
"Cậu phải đi bây giờ sao, nếu không ăn một bữa cơm đi." Doãn Dĩ Mạt giữ Hạ Cảnh Nho lại, thời gian mình và Hạ Cảnh Nho đơn độc ở chung thật sự quá hạn chế, cô muốn kéo dài khoảng thời gian hữu hạn này.
Doãn Dĩ Mạt làm mì cà chua trứng, hai người đều ăn no nê.
"Không nghĩ rằng cậu nấu ăn cũng được đó." Hạ Cảnh Nho không hề keo kiệt mà khen ngợi Doãn Dĩ Mạt.
Doãn Dĩ Mạt đỏ mặt nói: "Nếu ăn ngon, lần sau cậu tới tớ sẽ làm nữa." Hạ Cảnh Nho cười cười nói được.
Liên tục một tuần, mỗi ngày Hạ Cảnh Nho đều đến nhà Doãn Dĩ Mạt dạy kèm, mỗi sáng trong ngăn kéo của Hạ Cảnh Nho đều có bữa sáng ấm áp, còn có sữa bò giống với Doãn Dĩ Mạt.
"Tớ nói này bạn học Hạ Cảnh Nho, sao bây giờ mỗi ngày cậu đều uống sữa bò vậy?" Hà Trác Kiệt vừa lúc nhìn thấy Doãn Dĩ Mạt cũng uống sữa cùng hãng với Hạ Cảnh Nho.
"Dựa! Tình huống gì thế nào, cư nhiên lại giống của Dĩ Mạt, tớ nghiêm trọng hoài nghi hộp sữa này là cậu lén nhìn nhãn hiệu sữa của Dĩ Mạt rồi đi mua, cậu đang cố ý giả vờ ngây thơ à?" Xung quanh đều dùng ánh mắt nhìn người thiểu năng trí tuệ để nhìn màn trình diễn của Hà Trác Kiệt, Doãn Dĩ Mạt yên lặng cất sữa bò đi.
Thứ sáu tan học, Ngô Gia Nghiêu lớp trưởng lớp vật lý đi đến bên cạnh Doãn Dĩ Mạt: "Doãn Dĩ Mạt, hôm nay lão sư vật lý đã khen cậu đó, nói cậu là người nghiêm túc làm lại bài thi vật lý nhất trong lớp."
Doãn Dĩ Mạt nghĩ trong lòng: Có thể không nghiêm túc sao, kia chính là tự mình tranh thủ từng chút một đó, sao có thể không quý trọng, không nghiêm túc.
"Đó cũng là nhờ lão sự dạy tốt." Doãn Dĩ Mạt khách sáo nói với Ngô Gia Nghiêu.
Ngô Gia Nghiêu gãi đầu giống như lấy hết can đảm nói: "Nghe nói cậu thích biểu diễn múa ba lê, vừa lúc chỗ tớ có vé xem biểu diễn múa ba lê vào cuối tuần, cậu có thời gian không?"
Doãn Dĩ Mạt có chút thụ sủng nhược kinh, nhưng vẫn muốn cự tuyệt cậu ta, lại phát hiện Hạ Cảnh Nho ở phía sau Ngô gia Nghiêu mặt vô biểu tình nhìn mình: Làm sao bây giờ, cậu có thể hiểu lầm hay không?
Nhìn thấy Hạ Cảnh Nho muốn đi, Doãn Dĩ Mạt nhanh chóng cự tuyệt Ngô Gia Nghiêu đi theo Hạ Cảnh Nho ra khỏi lớp học.
Lần này Hạ Cảnh Nho đi có chút nhanh, Doãn Dĩ Mạt đi tới đầu hẻm đã không nhìn thấy cậu nữa, trong lòng cảm thấy mình xong rồi, cậu sẽ không hiểu lầm cái gì chứ!
Trong lòng đang suy nghĩ, vừa quay mặt sang lại phát hiện Hạ Cảnh Nho đang dựa vào tường nhìn chằm chằm vào mình: "Tớ cảm giác cậu hẳn là không cần tớ, có rất nhiều người nguyện ý dạy câu!"
Doãn Dĩ Mạt quýnh lên buột miệng thốt ra: "Không phải, không phải như thế, tớ chỉ muốn cậu dạy!"
Hạ Cảnh Nho nhìn Doãn Dĩ Mạt, đi đến gần cô: "Thế nào? Sao lại nhất định phải là tôi? Hay là cậu thích tôi?" Cậu ghé sát bên tai Doãn Dĩ Mạt, khiến lỗ tai cô đã bắt đầu nóng lên đỏ ửng.
Doãn Dĩ Mạt không nghĩ tới cậu sẽ thân mật tiếp xúc với mình như vậy, căng chặt thân mình được ăn cả ngã về không, giống như đây chính là cơ hội cuối cùng của mình.
Cô kéo cổ áo đồng phục của Hạ Cảnh Nho, cánh môi đột nhiên dán lên môi cậu, môi cậu không giống với người khác, môi cậu rất mềm.
Lần đầu tiên hôn môi còn là cưỡng hôn, Doãn Dĩ Mạt chỉ dùng môi trúc trắc nghiền ép môi cậu: "Ngu ngốc, hôn môi là phải duỗi đầu lưỡi ra."
Doãn Dĩ Mạt nghe thấy cậu nói chuyện, kinh ngạc vì cậu thế nhưng không cự tuyệt mình, ngây người trong chốc lát, một cảm giác ấm áp chui vào khoang miệng Doãn Dĩ Mạt, câu lấy cái lưỡi đinh hương của cô dây dưa, đầu lưỡi linh hoạt xâm chiếm lãnh địa của mình, đảo qua mỗi một góc trong miệng mình, ôn nhu liếm láp.
Vốn là mình cưỡng hôn, hiện tại biến thành mình bị động, bị cậu dẫn vào trầm luân.
Doãn Dĩ Mạt bị một tay cậu giữ chặt gáy, không thể nhúc nhích, cảm giác có một tia nước bọt chảy ra, dính dính ở miệng mình.
Hiện tại Doãn Dĩ Mạt giống như say rượu, nheo mắt lại, cảm thấy có một bàn tay to đang xoa bóp ngực mềm mại của mình, bàn tay to đặt trên đồng phục cẩn thận xoa bóp, dần dần trở nên dùng sức hơn.
"Có chút đau, Hạ Cảnh Nho!" Doãn Dĩ Mạt bị cậu xoa ngực đến chân mềm nhũn, được cậu đỡ lấy eo cô.
Hạ Cảnh Nho liếm khóe miệng Doãn Dĩ Mạt lần cuối,đem nước bọt của hai người đều nuốt vào trong miệng, không có động tác khác, buông đôi môi ra, kéo ra một sợi chỉ bạc ở giữa môi hai người làm tăng thêm sự dâm mĩ: "Có tiền đồ! Khí thế cường hôn tôi đi đâu rồi?"
Hạ Cảnh Nho buông bàn tay đang nắm thứ mềm mại của Doãn Dĩ Mạt ra, Doãn Dĩ Mạt vội vàng chỉnh lại quần áo của mình, còn nhìn nhìn bốn phía, thấy không có ai liền thở phào nhẹ nhõm.
——————————————————
Phao Phao: Cảnh gia ngoan ngoãn.jpg, người ta cưỡng hôn cậu, cậu liền muốn sờ ngực của người ta sao?
Cảnh gia: Không phải cậu nói để Cảnh gia sờ sao, kiêu ngạo nhìn bầu trời.jpg
Tiểu Phao Mạt: Người ta kỳ thật muốn cho A Cảnh sờ, thẹn thùng.jpg
Phao Phao: A! Thực xin lỗi đã quấy rầy! Tôi sẽ gửi một ít đi!