Hạ Cảnh Nho nói chịu trách nhiệm thì sẽ chịu trách nhiệm, bởi vì ba mẹ Doãn Dĩ Mạt ở nhà, lại không muốn đến nơi ồn ào nhốn nháo, cuối cùng liền tới chung cư của anh. Nhưng trong lòng Doãn Dĩ Mạt cảm thấy quái quái, cảm thấy mình giống như bị lừa.
Vừa mới mở cửa, cô còn chưa kịp phản ứng lại, đã bị Hạ Cảnh Nho để trên cửa. Hơi thở nóng rực của ngay sau đó liền bao trùm xuống, khiến cô có chút choáng váng.
Hơi thở của anh trở nên nặng nề, ôm mặt cô, hôn từ trán tới cổ rồi cuối cùng về tới môi. Miêu tả môi cô, hơi thở nóng bỏng phun trên khuôn mặt làm trái tim ngứa ngáy.
Hạ Cảnh Nho dán lên môi cô nói: "Nói với em chuyện này!"
Mặt Doãn Dĩ Mạt lập tức đỏ bừng như máu: "Anh anh... Anh cứng, em... Có thể làm thế nào!" Cô ôm mặt không dám nhìn anh.
Hạ Cảnh Nho nhìn đỉnh đầu cô, kéo cô vào phòng ngủ của mình, Doãn Dĩ Mạt ngoan ngoãn đi theo anh vào trong. Anh đi đến mép giường ngồi xuống, vỗ vỗ vị trí bên cạnh, bảo cô ngồi.
Lúc này Doãn Dĩ Mạt bắt đầu đánh giá phòng anh, quả nhiên không có gì thú vị. Cô còn chưa đánh giá cẩn thận, anh đã kéo tay cô qua, cô giương mắt nhìn anh một cái, phát hiện mắt anh đỏ bừng.
Hạ Cảnh Nho nghiêm túc nhìn vào mắt cô: "Giúp giúp anh!" Anh đặt tay cô vào giữa hai chân anh.
Doãn Dĩ Mạt sợ tới mức muốn rút tay lại, không cẩn thận gãi vào giữa hai chân anh. "Xi..." Hạ Cảnh Nho hít một hơi thật mạng, vật cứng giữa hai chân càng trở nên lớn hơn nữa.
"Anh không sao chứ! Em không phải cố ý!" Doãn Dĩ Mạt ủy khuất nhìn anh.
Hạ Cảnh Nho cười xấu xa nói với Doãn Dĩ Mạt: "Sờ sờ là tốt rồi!" Nói rồi, một tay anh kéo cô, một tay cởi khóa quần của mình ra, sau đó đưa bàn tay nhỏ bé của cô vào.
Tay nhỏ nắm lấy vật cứng thô to của anh, bất lực nhìn anh không biết nên làm gì, Hạ Cảnh Nho cười cười. Tay anh đặt trên tay cô chậm rãi di chuyển lên xuống, anh nhắm chặt hai mắt lại vừa thống khổ vừa vui thích.
Doãn Dĩ Mạt dần dần làm chủ tiết tấu, Hạ Cảnh Nho liền buông tay cô ra, hai tay chống trên giường nhìn cô loát cho mình.
Loát nửa ngày, thấy anh vẫn không có phản ứng gì, tay mình thfi đã mỏi nhừ. Cô hơi nhéo dương vật anh một cái, anh thống khổ rên rỉ ra tiếng.
"Ư... Nhẹ chút, niết hỏng rồi em sẽ không còn tính phúc đâu!"
Doãn Dĩ Mạt mới không nghe anh nói, bĩu môi nói: "Sao anh còn chưa ra, em mệt rồi, nếu vẫn không ra thì anh tự làm đi!"
Cô hạ tối hậu thư cho anh, Hạ Cảnh Nho vừa rồi vẫn luôn kìm nén ham muốn bắn tinh của mình, liền trấn an cô bảo cô lại loát cho mình một chút nữa là được.
Doãn Dĩ Mạt bất đắc dĩ lại loát dương vật cho anh, tay đi tới quy đầu của anh, cô phát hiện mình vừa chạm vào nơi này của anh, anh liền thở dốc rên rỉ càng mạnh hơn.
Sau đó cô luôn vuốt ve bên cạnh quy đầu, có lúc không cẩn thận nhẹ nhéo dương vật anh, chỉ thấy Hạ Cảnh Nho rên rỉ một tiếng, lập tức một cổ mạnh mẽ bắn ra, đầy tay Doãn Dĩ Mạt.
Anh sảng khoái còn đang thở dốc chưa kịp bình phục, nhưng tay cô lại mỏi muốn chết, cô oán hận nhìn anh.
Hạ Cảnh Nho cầm khăn ướt lau tay cô, sửa sang lại cho mình: "Thế nào, khó chịu? Anh cũng giúp giúp em!"
Trời đất quay cuồng, Doãn Dĩ Mạt nằm trên giường lớn của anh, anh nằm nghiêng bên cạnh cô, cô gái nhút nhát sợ sệt mà nhìn anh.
Bàn tay to lớn vuốt ve mặt cô, dọc theo cổ đi đến ngực, dưới lớp quần áo nhẹ nhàng xoa bóp một cái, lại xốc quần áo cô lên chiu vào ngực cô.
Cách lớp quần áo, Doãn Dĩ Mạt nhìn thấy mái tóc đen của Hạ Cảnh Nho, ma xui quỷ khiến cô lại duỗi tay sờ soạng một cái, cứng cứng không có mềm mại như mình.
Anh ngẩng đầu nhìn cô một cái, đẩy cao áo ngực cô lên, lộ ra bộ ngực phập phồng kịch liệt, kiều nhũ cũng theo đó mà run rẩy, hai viên đỏ thắm nhút nhát sợ sệt mà rùng mình. Hạ Cảnh Nho nhìn nơi tròn trịa của cô, nói: "Thật đẹp!"
Doãn Dĩ Mạt vừa định nói đừng, một cảm giác ấm áp liền dán lên. Anh ngậm lấy đầu vú của cô, đầu lưỡi trêu đùa cuốn liếm. Một tay xoa nắn bên còn lại bị vắng vẻ, kích thích cô nâng người lên đem ngực mình đưa vào trong miệng anh nhiều hơn.
Cô bất lực ôm đầu anh: "Ư a... Đừng... Hạ Cảnh Nho!" Cô cảm thấy có dòng nhiệt nóng chảy xuống quần lót.
Anh còn đang hút đầu vú mình, tấm tắc rung động. Sau đó lại hút nhũ thịt của mình, cuối cùng cả hai bên tròn trịa đều liếm láp một lần.
"Thoải mái không? Bảo bảo" Hạ Cảnh Nho kêu Doãn Dĩ Mạt là bảo bảo, ở nhà ba mẹ cũng chưa gọi cô như vậy, cô thẹn thùng gật gật đầu.
"Bảo bảo sẽ còn thoải mái hơn nữa kìa!" Nói xong, tay anh sờ qua bụng nhỏ bằng phẳng của cô gái trong lòng rồi đi tới mảnh đất tam giác của cô. Vói vào trong quần lót cô đi tới rừng rậm màu đen, anh mới vừa chạm vào lông mao của cô, hai chân cô đã kẹp chặt lại.
"Ô... Em không muốn..." Doãn Dĩ Mạt đáng thương hề hề nói với anh.
"Yên tâm, anh không đi vào, thả lỏng một chút." Cô lại lần nữa mở chân ra.
Sờ tới tiểu đồi núi phồng lên của cô, huyệt khẩu ướt át, Hạ Cảnh Nho cong môi cười cười. Anh đẩy môi âm hộ ra, chạm vào huyệt khẩu kiều nộn của cô, huyệt khẩu mấp máy thỉnh thoảng mút đầu ngón tay anh vào.
"Ư a... Ưm" Nghe được tiếng rên rỉ của mình, Doãn Dĩ Mạt thẹn thùng cắn môi.
"Đừng cắn, kêu ra đi, anh thích nghe." Nghe giọng nói mị hoặc của anh, cô cũng dần thả lỏng xuống.
Không dừng lại lâu ở huyệt khẩu, ngón tay anh nhẹ nhàng vói vào bên trong huyệt cô, anh không dám tiến quá sâu sợ làm cô bị thương. "A... Ư, đau!" Cô nắm lấy cánh tay anh nức nở.
Hạ Cảnh Nho nghe vậy, động tác càng thêm nhẹ nhàng, ngón tay anh mới vừa thâm nhập vào trong, vách trong ấm áp đặc biệt chặt chẽ, gắt gao hấp thụ ngón tay anh. Ngón tay phá tan tầng tầng mị thịt vách trong, lại thăm dò về phía trước chạm vào một tầng trở ngại, anh biết đây là cái gì, trong lòng đột nhiên có chút xao động, đây là lãnh địa chưa từng có người thăm dò, mà mình là người đầu tiên chạm vào nó.
Tránh khỏi lớp màng kia, anh chậm rãi dùng ngón tay nhẹ nhàng thọc vào rút ra trong đường đi của cô, đầu lưỡi khiêu khích đầu vú cô.
Doãn Dĩ Mạt nhắm chặt hai mắt, nức nở: "Ư ư... Ư a, chậm một chút Hạ Cảnh Nho!"
Hạ Cảnh Nho từ chậm rãi biến thành nhanh chóng cắm huyệt, tiếng nước "Phụt phụt" rõ ràng ở đường đi tràn ngập bên tai.
"Ư... Ưm" Doãn Dĩ Mạt cong người lên, thân thể run rẩy, một dòng nước ấm xông thẳng ra khỏi đường đi chảy tới trên tay Hạ Cảnh Nho.
Hạ Cảnh Nho cười khẽ với cô, rút khăn giấy lau khô tay mình: "Tràn đầy nước, thoải mái chứ!" Sau đó anh nhẹ nhàng xoa huyệt khẩu mới vừa chảy ra dâm thủy của cô, ngẩng đầu nhìn cô trôn đầu vào gối.
Đối với chuyện lần đầu tiên mình tiết ở trong tay anh này, Doãn Dĩ Mạt cảm thấy không còn mặt mũi nhìn anh nữa. Tuy vừa mới bắt đầu có hơi đau, nhưng sau đó thân thể bị anh làm cho thoải mái cực kỳ.
Ngồi vào bàn học, Doãn Dĩ Mạt còn oán hận không để ý tới anh, đã nói là tới học bài, nhưng thật ra lại làm không ít chuyện không liên quan.
"Tới tới tới, bắt đầu học bài!" Anh còn la hét bảo cô tự mình học bài, sau đó Doãn Dĩ Mạt không để ý tới anh nữa, tự lấy bài tập ra làm.
Nhưng khi Hạ Cảnh Nho thấy cô có chỗ bế tắc đều sẽ chủ động dạy cô, cô cũng giống như đứa trẻ tò mò nghiêm túc lắng nghe, thường xuyên như vậy Doãn Dĩ Mạt cũng quên mất mình còn đang tức giận, Hạ Cảnh Nho đột nhiên cảm thấy bạn gái mình có chút đáng yêu nha!