Ngày hôm sau, Hứa Trác Nghiên mặt mày phờ phạc đưa tấm chi phiếu cho phòng tài vụ. Cô liếc phòng làm việc của Liêu Vĩnh Hồng, vẫn đóng cửa, chắc là chưa đến. Cô thầm thở dài, trở về phòng làm việc của mình, bật máy tính lên, kiểm tra số lượng tiêu thụ của các cửa hàng. Cùng với kế hoạch quảng bá thương hiệu lần này, Thủy Dạng sẽ tiếp tục tấn công vào các hiệu thuốc ở các khu trung tâm mua sắm lớn trong thành phố, điều đó có nghĩa là sẽ cùng lúc quản lý ba mươi mấy quầy hàng. Vì vậy nên một núi công việc: tuyển dụng và đào tạo nhân viên, liên hệ với xưởng sản xuất, phân bố và thúc đẩy tiêu thụ sản phẩm… cùng lúc đổ xuống đầu cô. Hứa Trác Nghiên chẳng còn thời gian mà nghĩ đến chuyện khác nữa. Cô nhấc điện thoại bàn, gọi: “Đỗ Giang, anh qua phòng tôi một chút!”
“Ngồi đi”, Hừa Trác Nghiên nhìn vào màn hình, chẳng buồn ngẩng đầu lên: “Chiều nay tôi và anh sẽ cùng đi phỏng vấn. Lần này kế hoạch tấn công vào các khu trung tâm lớn chính là lần ra mắt đầu tiên trên quy mô lớn của Thủy Dạng chúng ta. Vì vậy việc chọn người vô cùng quan trọng, lần này tôi giúp anh một tay, nhưng lần sau anh phải tự làm đấy nhé!”
Đỗ Giang gật đầu lia lịa
“Hai nhân viên dưới quyền anh, anh thấy thế nào rồi?”. Cuối cùng thì Hứa Trác Nghiên cũng rời mắt khỏi màn hình, quay sang nhìn Đỗ Giang.
“Cũng được ạ!”, Đỗ Giang mỉm cười.
Hứa Trác Nghiên cũng cười rồi lừ mắt với Đỗ Giang: “Thế nào là cũng được hả? Tốt là tốt mà không tốt là không tốt! Tôi nói cho anh nghe, làm nghiệp vụ chỉ có thích hợp hay không thích hợp, không có dùng tạm, nếu người này không thích hợp, đến khi làm sụt giảm thành tích chung thì người chịu trách nhiệm chính là anh đấy!”
“Tôi biết ạ”, Đỗ Giang gật đầu.
“Về kế hoạch thúc đẩy thị trường ở các trung tâm lớn, anh có phương án gì không?”. Hứa Trác Nghiên nhìn Đỗ Giang, hi vọng có thể nghe được một vài thông tin có giá trị từ anh ta.
“Thông thường, các sản phẩm mới đưa ra thị trường sẽ có một số hoạt động khuyến mãi, ưu đãi để thu hút khách hàng mới, ví dụ như giảm giá trức tiếp cho sản phẩm, mua sản phẩm tặng quà, hoặc tích điểm hội viên… Chúng ta có thể thử xem sao!”. Đỗ Giang nhìn Hứa Trác Nghiên, dường như có vẻ hơi căng thẳng, rồi lại cúi đầu xuống nhìn cuốn sổ trên tay mình.
“Còn gì nữa không?”, Hứa Trác Nghiên khơi gợi: “Những phương pháp mà người khác thường dùng chúng ta cũng có thể tiếp thu, thậm chí mang ra để sử dụng, nhưng nếu có một phương pháp nào đó mà người khác chưa từng dùng, có thể sẽ dành được thắng lợi không ngờ, có lẽ như vậy sẽ hiệu quả hơn đấy!”
“Người khác chưa từng dùng ạ?”, Đỗ Giang rơi và trạng thái trầm tư, mặt mày ngẩn ngơ, cuối cùng lắc đầu: “Tạm thời tôi chưa nghĩ ra!”
“Haizz…”, Hứa Trác Nghiên thở dài: “Đi đi, cho anh thời gian là một tuần, đi cùng với Mễ Phi Phi, Trương Mạn của bộ phận quảng bá thương hiệu đến các khu mua sắm. À thôi, tùy các anh muốn đi đâu thì đi, tuần sau phải cho tôi kế hoạch khuyến mãi sản phẩm”.
Hứa Trác Nghiên nói thêm một câu: “Nhớ là phải mới mẻ, đừng dùng các phương pháp cũ mòn như các sản phẩm khác, đồng thời cũng phải cân nhắc đến tính khả thi nhé!”
Đỗ Giang khẽ đóng cửa lại, đi ra ngoài văn phòng.
“Tiểu Mễ, Trương Mạn, phó tổng giám đốc Hứa báo chúng ta đi điều tra thị trường, thời gian là một tuần, tuần sau là phải nộp kế hoạch khuyến mãi rối đấy!”, Đỗ Giang nói như một con vẹt rồi khoát tay gọi hai người đẹp.
“Hả?”. Tiểu Mễ là người Phúc Châu, rất xinh đẹp, tóc ngắn, nhuộm màu tím nho, kiểu tóc rất cute, làm việc rất nhanh gọn: “Xin hỏi anh đẹp trai khi nào có thời gian? Em đây sẽ theo hầu anh ạ!”
Còn Trương Mạn là giám đốc bộ phận quảng bá thương hiệu, cùng thứ bậc với Đỗ Giang, đến từ Tứ Xuyên, dung mạo xinh đẹp, thân hình cân đối, làn da trắng nõn, điều đáng nói hơn là tính tình dễ chịu, có hơi e thẹn. Bởi vì cô với Đỗ giang là đồng hương nên tự nhiên sẽ dễ thân thiết với nhau hơn, người trong công ty đều công nhận họ là một đôi, chỉ đáng tiếc là mặc dù họ quen biết nhau từ trước khi vào công ty, nhưng nói theo ngôn ngữ của giới trẻ hiện nay thì: họ là anh em, là bạn bè, quá quen với nhau rồi thành ra không có “điện”, vì vậy Tiểu Mễ xem ra còn bám Đỗ Giang chặt hơn.
Hứa Trác Nhiên đang lên kế hoạch trên máy tính của mình.
Ba mươi lăm quầy hàng, chi phí làm quầy hàng cũng gần một trăm vạn. Mà hàng trưng bày trên mỗi quầy ít nhất cũng mất năm vạn. Nếu như vậy, cộng thêm với việc quỹ an toàn của công ty ít nhất phải chuẩn bị được hai trăm vạn tiền hàng. Mà tiền đặt cọc, tiền lương của nhân viên của ba mươi lăm cửa hàng cũng mất hơn một trăm vạn nữa. Quầy hàng ở trung tâm thương mại không giống như quầy hàng ở các hiệu thuốc, trước đây khi còn làm việc ở công ty trang sức Nguyên Hưởng, chị họ từng nói cho cô biết, hai tháng đầu tiên, khu thương mại thường không cho nợ, ít nhất phải bắt đầu sang tháng thư ba mới được. Như vậy thì nhanh nhất cũng phải chờ đến tháng sáu. Nhưng công ty lấy hàng từ trụ sở ở Mỹ đêu phải trả tiền trước, người ta nhận được tiền rồi mới gửi hàng cho mình. Lại cộng thêm với các chi phí hải quan, thuế má, tiền thuê văn phòng và các chi phí quản lý… Chỉ ở Thâm Quyến thôi, cho đến trước tháng sáu ít nhất cũng phải có bảy, tám trăm vạn.
Hứa Trác Nghiên dự tính khả năng tiêu thụ của các cửa hàng này, nhẩm tính đến tháng sáu là thu nhập tiêu thụ cũng xấp xỉ ngần ấy, nhưng trừ đi phần trăm cho khu thương mại, nêu như chỉ tính riêng lợi nhuận thì ít nhất phải đến cuối năm mới thu hồi được nguồn vốn đầu tư đã bỏ ra ban đầu, đây là trong tình huống thuận lợi nhất.
Lưu động vốn, nếu như không thể điều động vốn, ngộ nhỡ có gì bất trắc, công ty sẽ dừng hoạt động. Cô dán mắt vào màn hình máy tính, đau đầu như búa bổ. Nếu là như vậy, nếu như Liêu Vĩnh Hồng tạm thời không tăng thêm vốn đầu tư vào sản phẩm mới, chỉ riêng việc vận hành ở khu Thâm Quyến này thôi cũng đã rất khó nhọc chứ đừng nói mở rộng ra các khu Bắc Kinh, Thượng Hải và các khu vực khác. Vậy thì bản thân mình trong vòng một hai năm tới sẽ không thể quay lại Bắc Kinh rồi.
Đang nhẩm tính trong đầu thì Liêu Vĩnh Hồng đẩy cửa bước vào, trên người vẫn mặc nguyên bộ quần áo của ngày hôm trước, sắc mặt có vẻ mệt mỏi. Vừa bước vào cửa, Liêu Vĩnh Hồng đã hỏi: “Hôm qua thế nào? Thuận lợi chứ?”
Nhìn bộ dạng Liêu Vĩnh Hồng thì có lẽ chị từ Châu hải về thẳng công ty. Hứa Trác Nghiên chợt thấy mềm lòng, nhớ lại chuyện tối hôm qua tuy thấy khó chịu, nhưng có kể ra cũng chỉ thêm rắc rối nên đành nói: “Cũng bình thường, tổng giám đốc Lâm đi ăn với bạn bè, đợi một lúc là đưa chi phiếu đến cho em, sáng nay em đã đưa cho kế toán Hồ rồi!”
“Ừ, thế là chị yên tâm rồi!”. Liêu Vĩnh Hồng thở phào, nhìn thấy mặt Hứa Trác Nghiên vẫn bình thường, mặc dù trong lòng vô cùng hiếu kì nhưng ngoài miệng Liêu Vĩnh Hồng chỉ dám hỏi: “Công ty không có vấn đề gì chứ? Nếu không có chuyện gì thì chị về trước đây, phải tắm rửa một cái. Hôm qua vật vã cả đêm, chị mệt phờ cả người rồi!”
Hứa Trác Nghiên mỉm cười: “Không có việc gì đâu, chị về nghỉ ngơi đi! Mọi việc vẫn ổn, hai hôm nay tập trung phỏng vấn, sau đó sắp xếp đào tạo. À phải rồi, hợp đồng làm kệ đã lấy về rồi, đợi chị kí tên, đặt cọc là họ sẽ làm ngay. Tháng sau làm xong sẽ lắp vào cửa hàng, mọi việc đều rất thuận lợi!”
“Tốt lắm, có em ở đây chị rất yên tâm!”. Liêu Vĩnh Hồng thật lòng khen ngợi rồi quay người đi ra ngoài, nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Hứa Trác Nghiên tiếp tục xem bảng báo cáo tài vụ, còn cả chi phí quảng cáo, cũng may là chi phí quảng cáo là do tổng công ty thanh toán, nếu không thật sự nuốt không trôi. Chẳng trách mà Liêu Vĩnh Hồng phải vay tiền của Lâm Khởi Phàm, chỉ lạ là, chẳng lẽ Lâm Khởi Phàm lại nhiều tiền đến thế?
Trong ấn tượng của Hứa Trác Nghiên, hiệu thuốc, cho dù là một hệ thống các hiệu thuốc cũng đâu đến mức nhiều tiền như vậy? Nhìn xe và cách ăn mặc cùng nơi làm việc xa hoa và cả thói quen tiêu xài của Lâm Khởi Phàm, dường như Phan Hạo Nho, một kẻ đứng đầu nghành kim cương, gây dựng sự nghiệp từ ngành bất động sản cũng chưa xa xỉ bằng anh ta. Không phải dân xã hội đen rửa tiền đấy chứ? hứa Trác Nghiên loáng thoáng cảm thấy con người này không đơn giản chỉ là một ông chủ hệ thống các cửa hàng thuốc.
QQ trên máy tính nhấp nháy, có tin nhắn mới.
Hứa Trác Nghiên mở ra xem, là của Trân Hiểu Dĩnh, tên QQ của cô ấy là “Nụ hồng chờ tình yêu”.
Trần Hiểu Dĩnh: “Chị Nghiên muốn ăn gì để em gọi!”
Tên QQ của Hứa Trác Nghiên là “Chiếc lá nhỏ”: “Gì cũng được, tùy em!”
Thoát QQ, Hứa Trác Nghiên bỗng thấy bâng khuâng. Trước đây ở Bắc Kinh cô dùng MSN, trên MSN có rất nhiều bạn bè, có mấy chục người bạn, tuy nhiên người quan trọng nhất vẫn là anh, Phan Hạo Nho, anh cũng dùng MSN. Hơn nữa lại rất thú vị, anh dùng tên thật của mình để đặt tên cho MSN, avatar là hình một cái tẩu hút thuốc màu đen, mỗi lần cái tẩu thuốc ấy lóe sáng, cô biết chính là anh.
Bây giờ cô không còn sử dụng MSN nữa, chuyển đến sống ở một thành phố khác, đổi ngành, xa rời người thân, bạn bè, bắt đầu lại từ đầu, giống như một Hứa Trác Nghiên hoàn toàn mới mẻ.
Ở Thâm Quyến, mọi người đều quen dùng QQ, cũng tốt, bắt đầu lại tất cả từ đầu.
Còn nhớ lúc Trần Hiểu Dĩnh giúp Hứa Trác Nghiên cài đặt xong QQ, còn giúp cô đăng ký một tài khoản, Trần Hiểu Dĩnh đã hỏi cô: “Chị dùng tên gì đây?”
Cô chẳng buồn nghĩ, gân như buột miệng nói luôn: “Du du ngã tâm”.
Trần Hiểu Dĩnh không biết vì không nghe rõ hay không biết ngõ chữ ấy liền hỏi lại: “Cái gì cơ?”
Lúc này Hứa Trác Nghiên mới sực tỉnh, vội vàng sửa đi. “Thanh thanh tứ khâm, du du ngã tâm1”
[1] Nghĩa là: Tà áo xanh xanh, em luôn nhớ anh.
Đó là vì MSN của chị họ có tên là “Thanh thanh tử khâm”, vì vậy cô mới cố tình chọn tên “Du du ngã tâm” để cho tương xứng với chị họ. còn nhớ có lần Phan Hạo Nho cũng xây xẩm mặt mày vì gửi tin nhắn cho chị họ sang cho Hứa Trác Nghiên. Những lời lẽ ngọt ngào ấy đã từng khiến cho trái tim cô loạn nhịp suốt một thời gian dài, giờ đã rời xa chị họ, rời xa anh, còn dùng “Du du ngã tâm” làm gì nữa?
Trong lòng chua xót, thấy mình lúc này giống như một phiến lá trôi dạt, liền đặt tên tài khoản QQ là “Chiếc lá nhỏ”
Tất cả đều phải thay đổi, ngay cả một cái tên nick chat cũng phải mới mẻ.
Ăn cơm xong, lại gọi điện cho phóng viên của các tòa soạn lớn xác định lại thời gian đăng các bài viết trên báo. Liếc qua đồng hồ, một rưỡi, vừa đúng lúc, gọi Đỗ Giang vào phòng họp, lúc này trong phòng họp có hai mươi người, Hứa Trác Nghiên đảo mắt nhìn quanh, nhìn Đỗ Giang rồi bảo: “Bắt đầu đi”.
Đỗ Giang gật đầu, “mở bài” rất đơn giản: “Ban nãy mọi người đều xem qua áp phích tuyên truyền của chúng tôi rồi, cũng biết rõ chức vụ và yêu cầu tuyển người lần này của chúng tôi. Để tiết kiệm thời gian, đồng thời cũng là để cho các bạn một cơ hội thể hiện bản thân, lần này chúng tôi đã lựa chọn hình thức phỏng vẫn tập thể. Một lát nữa mọi người sẽ căn cứ vào vị trí ngồi, lần lượt đi lên phía trước, mỗi người có thời gian là ba phút, giới thiệu ngắn gọn về bản thân, nói về ưu thế và kế hoạch của mình trong lần ứng tuyển vào vị trí này. Bên cạnh đó, mỗi người còn phải trả lời câu hỏi của tôi và phó tổng giám đốc Hứa đưa rấu đó. Mọi người đừng căng thẳng, chúng tôi chủ yếu muốn xem khả năng ứng biến tình hình của các bạn, bởi vì chúng ta làm marketing, đây là những nhân tố cơ bản!”. Đỗ Giang nói xong liền quay sang nhìn Hứa Trác Nghiên. Cô gật đầu ra hiệu, lúc ấy Đỗ Giang mới quay lại vị trí ngồi.
Cô gái đầu tiên có thân hình đẫy đà, nhưng rất dễ thương, kiểu tóc rất hợp mốt, có hơi giống nhân vật hoạt hình Na Tra. Cô ta tiến lên phía trước, cúi đầu chào: “Chào mọi người, tôi tên là Liễu Na. Mọi người đều gọi tôi là Na Na, tôi tốt nghiệp trường thẩm mỹ, tôi rất thích mỹ phẩm và trang điểm, tôi muốn làm một công việc phục vụ sở thích này, có như vậy làm việc mới cảm thấy vui vẻ. Tôi có niềm tin có thể làm tốt vị trí này. Thứ nhất, tôi có nền tảng lí luận chuyên nghiệp và hệ thống, có thể giới thiệu các kiến thức về chăm sóc da cho khách hàng, nhất định phải phục vụ khách hàng ngoài sức mong đợi của họ, có như thế mới có thể khiến họ hài lòng thực sự. Thứ hai, mặc dù tôi hơi béo, nhưng tôi khá dễ thương, mà kiểu dễ thương này không khiến cho những khách hàng có diện mạo không ưa nhìn cảm thấy đố kị hay tự ti, khiến cho họ bỏ qua quầy hàng của chúng ta!”
Cô gái nói còn chua xong thì bên dưới đã có tiếng cười rúc rích. Nhưng Liễu Na không hề để điều đó làm ảnh hưởng, cô nở một nụ cười thật tươi, tiếp tục nói: “Thật đấy, có rất nhiều chị em của tôi lúc đi dạo khu thương mại, nhìn thấy cô bán hàng quá sức xinh đẹp, thế là họ chẳng muốn vào nữa, vì cảm thấy rất áp lực!”
“Ha ha…”, cuối cùng có người không nhịn được, bật cười thành tiếng. Hứa Trác Nghiên là người đầu tiên vỗ tay, cô cười rất vui vẻ, bởi vì cô rất thích. Cô gái này không chỉ đáng yêu mà còn rất thông minh. Những điều cô ấy nói mặc dù nghe có vẻ buồn cười, nhưng từng câu nói ra đều thể hiện được ý thức kinh doanh và tâm lý người tiêu dùng.
Thấy Hứa Trác Nghiên vỗ tay, Liễu Na cũng mỉm cười vui vẻ.
Từng người lần lượt lên trình bày, có người nói rất hay, cũng có người nói rất dở, nhưng như vậy cũng là khá rồi. Hứa Trác Nghiên nhẩm tính một chút, có lẽ cũng có mấy người có thể giữ lại được. Sau khi mọi người lần lượt giới thiệu bản thân xong, Đỗ Giang nhìn sang Hứa Trác Nghiên, cô cũng ra hiệu cho anh, Đỗ Giang liền đứng dậy: “Tốt rồi, sau khi tự giới thiệu về bản thân, mọi người đã biết qua về nhau, giờ các bạn có điều gì cần biết, cần tìm hiểu về Thủy Dạng xin cứ đặt câu hỏi!”
“Mức lương tối thiểu là bao nhiêu ạ?”
“Có bảo hiểm không ạ?”
“Phần trăm hoa hồng là bao nhiêu ạ?”
………….
Đỗ Giang lần lượt giải đáp từng câu hỏi, sau đó phát cho mỗi người một xấp tài liệu, cuối cùng nói: “Tôi vừa phát cho các bạn những kiến thức về sản phẩm “Thủy Dạng”, ngày mai chúng tôi sẽ gọi điện thoại cho các bạn, người được tuyển dụng trong thời gian vài ngày sẽ phải học thuộc tất cả những kiến thức về sản phẩm, thứ sáu phải đến công ty kiểm tra. Nếu qua được cuộc kiểm tra kiến thức, chúng tôi sẽ tiến hành kiểm tra sức khỏe, nếu thấy không có vấn đề gì sẽ ký hợp đồng thử việc, ba tháng sau nếu làm việc tốt có thể ký hợp đồng từ môt đến hai năm!”
“Thế nếu không được tuyển dụng thì sao ạ?”
“Không được tuyển dụng?”, Đỗ Giang cười: “Có nghĩa là không được tuyển dụng thôi!”
“Ha ha…”. Các cô gái bụm miệng cười, có một cấp trên đẹp trai thế này đúng là càng tăng thêm sức hấp dẫn cho vị trí công việc này.
Sau cuộc phỏng vẫn hai mươi người đầu tiên, lúc này đã là ba giờ. Một giờ rưỡi một ca, chiều nay còn có thêm ba ca phỏng vấn nữa. Các ứng cử viên lần lượt đứng lên bục giới thiệu bản thân, có người bình thường, có người rất độc đáo, có người nói năng lắp bắp, có người run lẩy bẩy.
Đỗ Giang lén nhìn Hứa Trác Nghiên, trong lòng thầm nể phục, đây là công việc đầu tiên của anh kể từ khi tốt nghiệp đại học và đến Thâm Quyến này. Ban đầu anh chỉ định làm việc ở đây như một thời kì “quá độ” chứ không có ý định làm việc lâu dài. Anh vẫn muốn tìm một công ty lớn để có thể học hỏi được nhiều thứ, như vậy sẽ có tiền đồ hơn. Nhưng sau mấy tháng làm việc anh thực sự kính phục Hứa Trác Nghiên. Cô không chỉ xinh đẹp mà còn là một người giỏi giang trong công việc. Anh có thể học hỏi được rất nhiều điều từ cô. Hơn nữa tính cách của cô lại rất kiên cường, lạc quan, có dũng khí khắc phục khó khăn, có khả năng giải quyết vấn đề nhanh gọn, khiến anh cảm thấy vô cùng cảm phục. Giống như lần phỏng vấn này, cách làm này có thể nhận biết được người đến ứng tuyển từ nhiều góc độ, có thể dễ dàng tìm ra người có tài, đồng thời các ứng cử viên cũng có cơ hội học hỏi và thử thách bản thân. Mà trong quá trình phỏng vấn, được hay không được, mỗi người đề tự nhận thức được qua bài phát biểu của chính mình, nhờ đó mà công ty không phải ra mặt từ chối bất cứ ai, đương nhiên cũng sẽ không khiến họ bị tổn thương.
Lương thiện, trí tuệ, giỏi giang, … đây là tất cả những hình dung của Đỗ Giang về cô.
Anh không biết trong sâu thẳm cõi lòng cô, cái gì đã giúp cho cô kiên cường đến thế? Nhưng anh hi vọng, cũng cam tâm tình nguyện đứng sau lưng, ủng hộ cho cô.
Lúc bốn rưỡi, đợt phỏng vấn thứ ba bắt đầu. Trong số đó có một chàng trai, là một anh chàng rất đẹp trai. Đỗ Giang chợt giật mình, không biết chuyện này là thế nào. Anh nhớ trong số hồ sơ xin việc gửi đến đúng là có một người là nam, nhưng hồ sơ ấy đã bị bỏ qua, ai lại đi thông báo cho anh ta đến phỏng vấn nhỉ?
Anh vội vàng đưa mắt nhín Hứa Trác Nghiên, cũng may, trên mặt Hứa Trác Nghiên không có chút gì bất thường, chỉ hơi nhoẻn miệng cười ngạc nhiên: “Anh bận quá nên hồ đồ phải không?”
Đỗ Giang vừa định mở miệng giải thích thì cô đã nói: “Thôi bỏ đi, mọi chuyện cứ tiến hành như bình thường, bắt đầu đi!”
“Vâng!”. Đỗ Giang mở đầu như bình thường, sau đó các ứng cử viên lần lượt lên giới thiệu bản thân.
Đứng thứ ba từ dưới lên là anh chàng nọ, đứng giữa đám đông toàn là nữ, anh ta bỗng trở nên nổi bật. Chàng trai thong dong đi lên phía trước: “Chào mọi người, tôi là Triệu Triết, chính là chữ “Triết” có hai chữ “Cát” đi liền nhau ấy! Cái tên này bị nhiều người đọc thành Triệu Cát, còn có người gọi tôi là “Lo lắng”2.
[2] Trong tiếng trung, chữ Triết được ghép bởi hai chữ “Cát”, mà cái tên Triệu Cát lại có đồng âm với từ “Lo lắng”
“Thực ra cái tên chỉ là một kí hiệu, gọi nhầm cũng không quan trọng. Điều tôi muốn nói là, hôm nay tôi đến ứng tuyển vào vị trí bán hàng mỹ phẩm tuyệt đối không phải là một sự nhầm lẫn, tôi hoàn toàn nghiêm túc. Thực ra tôi luôn nghĩ, tại sao ở các khu thương mại, các nhân viên bán mĩ phẩm toàn là nữ? Không biết các công ty kinh doanh các sản phẩm này có nghĩ đến một chân lý hết sức đơn giản là “Cùng dấu đẩy nhau, trái dấu hút nhau” hay không?”. Anh chàng còn chưa nói hết, các cô gái ngồi bên dưới bật cười thành tiềng, ngay cả Hứa Trác Nghiên và Đỗ Giang cũng phải phì cười.
“Ấy, chớ có cười, nghiêm túc chút đi!”, Triệu Triết tỏ vẻ cực kì nghiêm túc: “Tôi nói thật đấy. Mọi người nghĩ mà xem, các bạn mua quần áo mới, mỹ phẩm trang điểm là để cho ai ngắm? Cho các chị em ngắm à? Cho cô dì ngắm à? Đương nhiên không phải, mà là để cho các đồng nghiệp nam, bạn trai, tình nhân, ông xã, đàn ông trên phố ngắm, có đúng không ạ?”
“Ha ha, thật là biết đùa!”. Các cô gái ban nãy cười thầm giờ đã cười lớn thành tiếng, khiến cho Mễ Phi Phi và Trương Mạn đang ở ngoài cũng phải ngó vào trong phòng. Trong khi đó Triệu Triết vẫn hết sức bình thản nói: “Mọi người thử nói xem, nếu như một người đàn ông, ví dụ như tôi đây, có ngoại hình khá ưa nhìn đứng trước mặt các bạn, giới thiệu cho các bạn một lọ dầu lau mặt, nói với bạn rằng: “Người đẹp, em mà dùng lọ dầu lau mặt này thì đảm bảo da sẽ mịn màng như da em bé”, thử tưởng tượng xem, các bạn có mua hay không ạ?”
“Xí…”, mọi người lớn tiếng phản bác, thậm chí có người còn nói: “Không mua!”
“Ấy, như vậy là thiếu khách quan rồi!”. Triệu Triết chỉ vào một cô gái có vẻ đanh đá nhất, nói: “Bạn, chính là bạn đấy, bạn đến một cửa tiệm cắt tóc, có một người thợ cắt tóc nam và một thợ cắt tóc nữ, bạn sẽ chọn ai nào?”, cô gái đó mắt đảo như rang lạc, ngẫm nghĩ một hồi rồi nói rất kiên định: “Nếu là cắt tóc, đương nhiên thợ nam có kỹ thuật tốt hơn nữ rồi!”
“Đúng thế!”, Triệu Triết giơ ngón tay cái: “Đâu chỉ là làm tóc, ngay cả designer, thợ trang điểm, thợ cắt may…tất cả những ngành nghề liên quan đến làm đẹp, làm việc hiệu quả hơn chẳng phải là phái nam sao?”
“Cũng phải, cũng có lí!”
“Đúng thế, Cát Mễ, hay Mao gì gì đó, cái người mà hóa trang cho Lưu Hiểu Khánh3 chẳng phải đều là nam hay sao?”
[3] Diễn viên nổi tiếng Trung Quốc
“Đúng thế!”
Mọi người bắt đầu xì xầm bình luận. Đỗ Giang thật sự bất ngờ trước cảnh tượng này. Anh nhìn sang Hứa Trác Nghiên, nhún vai ra điều chẳng biết làm thế nào.
Thế là Hứa Trác Nghiên liền lên tiếng: “Anh nói rất đúng. Triệu Triết, tôi rất thích cách tư duy của anh. Chỉ có điều những ví dụ mà anh vừa đưa ra, sở dĩ bọn họ suất xắc nổi bật không chỉ vì giới tính của họ, quan trọng nhất vẫn là kỹ thuật của họ là hàng đầu. Anh nói đúng, nhân viên bán mĩ phẩm không nhất định phải hạn chế giới tính, nhưng bất kì hiện tượng nào tồn tại đều có lí do tất yếu của nó. Anh có bao giờ nghĩ, tại sao tất cả các trung tâm thương mại đều chọn nhân viên nữ làm nhân viên bán hàng không?”
“Bởi vì làm theo quy định cũ thôi!”, Triệu Triết không nghĩ mà buột miệng nói luôn.
Hứa Trác Nghiên liền lắc đầu: “Không chỉ là như vậy, quan trọng nhất vẫn là việc phục vụ. Xét từ đặc điểm tính cách, rõ ràng là nữ giới thích hợp hơn nam giới. Trước tiên, nữ giới có tính nhẫn nại, khi phải đối mặt với khách hàng thử lần lượt hơn chục mẫu mỹ phẩm, anh không sốt ruột, không được thúc giục, vẫn phải nở nụ cười, kiên nhẫn giúp khách hàng thử, giúp họ phân tích thiệt hơn. Tuy nhiên, rất có thể kết quả cuối cùng là vị khách ấy vẫn không mua hàng và bỏ đi. Lúc này, bởi vì nữ giới có tính nhẫn nại, có khả năng chịu đựng vấp váp, cho nên họ sẽ không nổi giận mà còn mỉm cười chào khách, thân thiện nói với họ rằng “Hoan nghênh quý khách ghé thăm lần sau!”. Cũng giống như vậy, việc bán hàng căn cứ vào thành tích bán hàng để hưởng phần trăm, phải chịu đựng áp lực tinh thần rất lớn, có khi phải đối mặt với việc khiếu nại, đối mặt với những lời sỉ nhục từ khách hàng, phải nhẫn nhịn, phải mỉm cười. Về những phương diện này thì nữ giới thích hợp hơn nam giới”.
Cả phòng đều đổ dồn ánh mắt về phía Hứa Trác Nghiên, ngay cả Triệu Triết cũng không ngờ đến, qua lời nói của Hứa Trác Nghiên, công việc này trở nên thiêng liêng và khác biệt đến như vậy.
Hứa Trác Nghiên nhìn Triệu Triết, mỉm cười nói: “Hơn nữa, xét về phương diện kiến thức cơ bản, ban nãy lúc lấy ví dụ anh có dùng từ “dầu lau mặt””. Hứa Trác Nghiên mím môi cười, dừng lại một lát rồi nói tiếp:
“Loại “dầu lau mặt” anh vừa nói xét về trạng thái có thể phân chia thành: sữa rửa mặt, nước hoa hồng, kem, kem phấn, phấn, … trong đó chỉ riêng “nước hoa hồng” thôi cũng có thể chia thành nhiều loại là: nước hoa hồng cân bằng độ ẩm, nước hoa hồng làm mềm da, nước hoa hồng dùng khi trang điểm, … Mà trên một khuôn mặt, từ mắt đến phần mặt, mũi, các bộ phận khác nhau có đặc điểm về da khác nhau, chúng đều có kem dưỡng da riêng biệt. Mà nếu xét về công dụng của sản phẩm thì càng phức tạp hơn. Vì vậy ở Thủy Dạng, chúng tôi yêu cầu mỗi nhân viên bán hàng phải dùng thử năm bộ sản phẩm, bao gồm một trăm ba mươi tám loại sản phẩm chăm sóc da, phải đích thân thử nghiệm, như vậy mới có kinh nghiệm thực tế để giới thiệu cho khách hàng. Về những vấn đề này, tôi tin chắc rằng đối với nam giới mà nói, việc phân loại và tìm hiểu tác dụng của các loại sản phẩm này là cực kỳ khó khăn. Nếu bắt anh dùng thử thì càng khó cho anh hơn, vì vậy không phải chúng tôi không tuyển nam giới, mà là những người đàn ông đủ dũng cảm, nhẫn nại, nghị lực và ý chí để gia nhập ngành này thực sự quá ít”.
Hứa Trác Nghiên nói xong, mọi người đều hướng mắt về phía Triệu Triết với vẻ chờ đợi và nghi hoặc.
Bên ngoài phòng, Trần Hiểu Dĩnh đang vẫy tay ra hiệu, bảo Hứa Trác Nghiên đã hết giờ làm rồi.
Hứa Trác Nghiên gật đầu rồi nói: “Thế nào Triệu Triết, nếu như anh muốn, giờ chúng tôi có thể tuyển dụng anh luôn!”
“Hả, có thể tuyển dụng tôi luôn không?”
“Còn tôi thì sao?”
Đám con gái bắt đầu lên tiếng.
Triệu Triết nhìn Hứa Trác Nghiên, vẻ mặt bất cần lúc ban đầu đã biến mất, thay vào đó là sự trầm tư. Anh ta gật đầu: “Tôi đồng ý!”
Đỗ Giang ngây người ngạc nhiên, anh ngoảnh đầu lại nhìn Hứa Trác Nghiên, thấy cô vỗ tay, nói: “Mọi người cùng cho Triệu Triết một tràng pháo tay nào! Bước đi này của anh ấy là một bước đi rất có ý nghĩa đấy!”
Mọi người liền nhiệt liệt vỗ tay, có người tặng tràng pháo tay này cho Triệu Triết, nhưng cũng có người tặng tràng pháo tay này cho Hứa Trác Nghiên.