Trên con đường đi ngang qua chân núi, có một quán bar tên là XX.
Mỗi thành phố đều có những quán rượu nổi tiếng, bởi vì trong thành phố này có đến hàng triệu thanh niên, cần phải giải tỏa những phiền não vì vấn đề miếng cơm manh áo, những đau khổ của chuyện yêu đương và thất tình, hoang mang trước tương lai mơ hồ, buồn phiền về quá khứ không như ý… Vì vậy những quán bar trong thành phố này luôn có giá trị tồn tại và những quán bar ấy ngày càng làm ăn phát đạt.
Quán rượu XX, nét độc đáo nhất của quán rượu này là nó được mở trong một hoa viên, có diện tích lên đến một trăm bảy mươi mét vuông, nóc quán cao và nhọn hoắt, được bao bọc bởi cửa kính, bên trong là sự phối hợp giữa những cây cột màu đen và màu trắng, trên các cây cột đều có treo các nhãn rượu.
Đêm đã khuya, nhưng tiếng nhạc mới vừa bắt đầu.
Trong một góc nhỏ, khuôn mặt của hai người phụ nữ thoắt ẩn thoắt hiện trong ánh đèn mờ.
Một ly cocktail vào bụng, cảm giác man mát nhưng vẫn không thể xoa dịu những nỗi đau trong tận đáy lòng.
“Chị Liêu, chị định sau này sống một mình sao? Không tìm người đàn ông khác à?”. Hứa Trác Nghiên đã say rồi, nói chuyện rất thẳng thắn, không còn biết cân nhắc hay dè dặt như bình thường.
“Tìm đàn ông ư?”. Liêu Vĩnh Hồng cười khẩy: “Có thằng đàn ông nào muốn sống với chị thật lòng chưa nói đến quá khứ rắc rối của chị, chỉ nói đến đứa con trai của chị thôi, ai dám chăp nhận hai mẹ con chị chứ?”
Liêu Vĩnh Hồng lắc lư theo tiếng nhạc, thân hình, cử động vẫn vô cùng quyến rũ: “Đi thôi, chúng ta ra nhảy đi!”, Liêu Vĩnh Hồng nói rồi liền kéo Hứa Trác Nghiên ra sàn.
Hai người nhảy nhót như điên trong tiếng nhạc, cơn say hiện rõ lên trên khuôn mặt, tỏa ra sức hấp dẫn khó cưỡng lại được, tựa như những đóa bách hợp nở về đêm.
Hai người họ, một người trẻ trung xinh đẹp, một người gợi cảm, quyến rũ, đã thu hút không ít ánh mắt của những người trong quán. Phụ nữ lúc say thường rất xinh đẹp, mà nét bùi ngùi và buồn bã trên mặt họ càng khiến cho người khác phải xót xa, càng thu hút sự chú ý của người khác, khiến cho bao người kéo đến nhảy cùng với họ.
Lúc Lâm Khởi Phàm đi vào quán bar, nhìn thấy cảnh tượng này, Liêu Vĩnh Hồng đang ngồi trên ghế trong góc, ôm hôn say đắm một gã đàn ông để râu quai nón, còn Hứa Trác Nghiên đang nhảy nhót trên sàn cùng với một gã đàn ông lạ mặt, cô hình như đã say rồi, còn gục đầu vào lòng gã đàn ông nọ. Nhưng bàn tay của gã ta chẳng hề tử tế tẹo nào, bàn tay ấy đang vuốt ve eo cô.
Lâm Khởi Phàm cầm một chai bia lên, đập mạnh xuống bàn, hùng hổ lao về phía họ.
Nhân viên bảo vệ lập tức đến chặn lại, còn gã đàn ông đang ôm Hứa Trác Nghiên nhìn thấy có người đang hùng hổ lao đến liền hiểu ra sự việc, vội vàng buông tay, đẩy Hứa Trác Nghiên ra, còn mình thì lùi lại sau mấy bước.
Hứa Trác Nghiên đã say rồi, loạng choạng đứng không vững nữa. Lâm Khởi Phàm đến gần kéo tay cô, không nói một lời, trừng mắt nhìn gã đàn ông kia, ném cái chai vỡ xuống đất, sau đó kéo Hứa Trác Nghiên ra ngoài.
Hai giờ sáng, hai bên đường sáng rực ánh đèn.
Hứa Trác Nghiên lảo đảo đi trên đường, vừa đi vừa đá những hòn sỏi, rồi đột nhiên cô mất thăng bằng, ngã nhoài lên bậc thềm đá, cánh tay bị trầy da.
Cảm giác đau đớn ập đến, nỗi đau trong tim dâng trào.
Sau đó cô nghe thấy tiếng phanh xe thắng rất gấp trên đường, cuối cùng nước mắt cô trào ra, cô ngồi bệt xuống bậc thềm, khóc nức nở, khóc cho thỏa nỗi lòng.
Một lát sau, không biết vì khóc mệt hay vì nguyên nhân khác, cô lau nước mắt trên mặt, sụt sịt mũi, đứng dậy phủi hết đất cát bám trên váy, tiếp tục đi.
Cùng lúc đó, một tiếng mở cửa xa vang lên, ngay sau đó là một bàn tay rắn chắc kéo giật cô lại từ phía sau, lôi cô lên xe.
Lâm Khởi Phàm tức đến phát điên lên, chỉ vào cô mà mắng: “Cô ấm ức cái gì hả? Nửa đêm nửa hôm vẫn không về nhà, còn đến quán bar đàn đúm, cô có biết giờ cô đã là gái có chồng rồi không hả? Nói cô dăm ba câu là cô dỡ chứng cắn càn, lại còn gây rối giữa đường giữa phố. Đúng là gần mực thì đen, đi theo loại người như Liêu Vĩnh Hồng, cô đã học được cái gì tử tế hả? Tôi cũng điên rồi nên mới để cô tiếp tục làm việc ở đấy. Tôi nói cho cô biết, kể từ ngày mai, cô hãy ngoan ngoãn ở nhà cho tôi, không được đi đâu hết!”
“Anh dựa vào đâu? Anh dựa vào đâu mà đòi cấm cản tôi?”, Hứa Trác Nghiên bật khóc.
“Tôi nói cho cô biết, Liêu Vĩnh Hồng trước đây làm nghề gì cô có biết không?”. Ngón tay của Lâm Khởi Phàm chỉ thẳng vào mặt Hứa Trác Nghiên: “Cô ta là tú bà nổi tiếng đất Châu Hải đấy! Cô đi theo cô ta, không biết chừng một ngày nào đó sẽ bị cô ta bán đi luôn!”
Bốp một tiếng, Hứa Trác Nghiên hất bàn tay đang chỉ vào mặt mình của Lâm Khởi Phàm ra: “Tú bà thì đã sao? Chị ấy vẫn còn sạch sẽ hơn các người. Anh quên rằng hồi đầu anh đã chiếm đoạt tôi như thế nào rồi ư? Không có chị ta, tôi có quen với anh không?”
Ngón tay Lâm Khởi Phàm như run lên: “Tôi nói cho cô biết, cô ta có thể giúp tôi chiếm đoạt cô thì cũng có thể giúp người khác, cô hiểu chưa hả?”
Hứa Trác Nghiên chẳng buồn nghĩ ngợi, buột miệng nói luôn: “Ai cũng như nhau thôi, tôi không quan tâm!”
Bốp một tiếng, một cái tát giáng thẳng vào mặt Hứa Trác Nghiên.
Cái tát ấy khiến cho cô tỉnh táo, một cơn tỉnh táo ép buộc.
Hứa Trác Nghiên cố kìm nước mắt: “Đánh đi, dùng bạo lực với tôi đi, liên minh với cả nhà anh bắt nạt tôi đi, anh còn muốn làm gì nữa?”
Lâm Khởi Phàm cũng rất kinh ngạc, tại sao anh lại đánh cô, biết rõ những lời cô nói là những lời trong lúc say xỉn, tại sao vẫn chấp nhất với cô? Lâm Khởi Phàm chợt mềm lòng, kéo cô vào lòng, thì thầm an ủi: “Thôi được rồi, anh đánh em là anh sai, nhưng tại ban nãy em nói cái gì chứ? Câu ấy có thể tùy tiện nói hay sao? Anh là đàn ông, sao có thể để mặc cho vợ mình chơi bời ở bên ngoài mà không quản lý được?”
Lâm Khởi Phàm chộp lấy tay cô, đánh vào mặt mình: “Em cứ thoải mái đánh anh đi thế đã được chưa?”
Hứa Trác Nghiên giật tay mình ra, ngoảnh mặt đi chỗ khác.
Lâm Khởi Phàm lại kéo cô lại: “Thôi được rồi, đừng làm ầm lên nữa, đến đây là chấm dứt nhé!”
Hứa Trác Nghiên ngẩng đầu, trừng mắt với anh.
Lâm Khởi Phàm mỉm cười, cúi đầu hôn lên trán cô một cái thật lâu: “Chẳng phải vì anh lo cho em sao, cô gái ngốc nghếch chẳng biết tốt xấu gì cả!”
Sáng sớm, lúc Liêu Vĩnh Hồng tỉnh lại sau cơn say, đã thấy mình đang ở trong một nhà nghỉ, bên cạnh là một gã đàn ông xa lạ trong tình trạng khỏa thân.
Cô nhớ lại mọi chuyện xảy ra tối hôm trước, lập tức giật mình bừng tỉnh, vội vàng nhặt quần áo dưới đất, đằng sau có giọng nói vang lên: “Cưng à, để lại số điện thoại đi!”
Gã đàn ông đó rút từ trong ví ra mấy tờ giấy bạc: “Cưng à, còn chưa thanh toán mà!”
Liêu Vĩnh Hồng quay phắt người đi: “Anh có bệnh à?”
Gã đàn ông bật cười một cách dâm đãng: “Anh không có bệnh, em yên tâm, hơn nữa tối qua anh còn dùng đến hai cái bao, tận hai vòng bảo vệ cơ đấy!”
Liêu Vĩnh Hồng đang định ngoác mồm chửi thì bên ngoài có tiếng gõ cửa. Ngay sau đó có một nhóm người ập vào, là cảnh sát.
Liêu Vĩnh Hồng tát mạnh vào mặt mình một cái rồi nhắm mắt lại.
Tại phòng thẩm vấn của sở cảnh sát thành phố.
Đội trưởng Lý Thanh Hải và trợ lí của anh ta là Điền Điềm, một thanh niên trẻ tuổi, đẹp trai, mới tốt nghiệp Đại học cảnh sát, phụ trách thẩm vấn Liêu Vĩnh Hồng. Điền Điềm có khuôn mặt vuông, trắng trẻo, lông mày thanh tú, thân hình cân đối, lúc mới được chuyển về đây đã gây ra một vụ xáo động, từ các nữ cảnh sát xinh đẹp đến các chị cảnh sát đã lớn tuổi đều đổ dồn ánh mắt về phía anh ta, thế là Điền Điềm trở thành hotboy được cưng chiều của sở cảnh sát. Nhưng làm cái nghề này, chỉ đẹp trai không thôi thì cũng vô ích. Lý Thanh Hải không nói gì, chỉ im lặng ngồi nhìn Điền Điềm thẩm vấn Liêu Vĩnh Hồng.
Từ lúc vào đây đến bây giờ đã hai tiếng đồng hồ, Liêu Vĩnh Hồng vẫn không nói không rằng, cô không nghĩ là bản thân mình vì bị dính dáng đến một vụ giao dịch tình một đêm đã bị mời đến “làm khách” ở sở cảnh sát này. Có thể đến nơi này, được “Tiếp đón” long trọng thế này, chắc chắn không phải vì đêm hôm trước, có lẽ là bởi vì những chuyện ngày xưa.
Liêu Vĩnh Hồng không biết, lúc này ngoài việc trầm ngâm ra, cô còn có thể làm gì.
Lý Thanh Hải liếc nhìn Trợ lí của mình, rõ ràng là đang bất mãn với tình trạng này. Thế là anh lại mở cuốn sổ hồ sơ ra, Liêu Vĩnh Hồng từng là tú bà nổi tiếng ở Châu Hải, bởi vì các vụ của cô ta đều có dính dáng quá nhiều đến những kẻ có quyền thế, lại không có bằng chứng trực tiếp nên vụ án này vẫn chưa được giải quyết. Không lâu trước, một cô gái mắc bệnh AIDS đến tự thú ở cục cảnh sát, thừa nhận mấy năm trước đã làm nghề này ở Châu Hải. Cô ta đã khai ra một danh sach dài, có cả tên những chị em ngày xưa cùng lăn lộn với mình, cũng có người ở “Tuyến trên” là Liêu Vĩnh Hồng.
Qua điều tra, Lý Thanh Hải có hơi do dự, bởi vì Liêu Vĩnh Hồng đã “rửa tay gác kiếm” từ mấy năm trước rồi, cô ta chuyển nghề sang làm buôn bán đồ chơi và mỹ phẩm, hơn nữa hiện nay cũng làm ăn rất khá ở thành phố này, là một người rất nhiệt tình trong công tác từ thiện. Theo như những gì cảnh sát điều tra được, Liêu Vĩnh Hồng đã thực sự bỏ nghề cũ.
Vậy thì tại sao vẫn cần phải truy cứu đến cùng? Đúng lúc đang do dự thì hôm qua, nhân viên cảnh sát mặc thường phục luôn theo sát Liêu Vĩnh Hồng đã phát hiện ra cô ta xuất hiện ở quán bar XX, còn dẫn theo một cô gái trẻ tuổi, hình như là có hành động gì đó.
Thế là cảnh sát lập tức phái người đến hiện trường.
Cô gái ở bên cạnh Liêu Vĩnh Hồng, Lý Thanh Hải chỉ nhìn qua là nhận ra ngay, chính là Hứa Trác Nghiên, hôm đó đã đến đồn cảnh sát với Trần Hiểu Dĩnh.
Lý Thanh Hải điều tra vụ án không hoàn toàn dựa vào chứng cứ, mà còn dựa vào trực giác. Tuy anh đứng ở chỗ tối nhưng có thể cảm nhận được rằng Hứa Trác Nghiên không phải là lọai người ấy. Nỗi đau đớn trên mặt cô, sự buông thả và bất cần trên mặt cô khác hẳn với những ả gái phong trần. Về sau, người đàn ông đó đột ngột xông vào, hành động của anh ta cùng với những thông tin mà các đồng nghiệp thu được sau đó đã chứng minh cho sự suy đoán của anh. Đây chỉ là một cô gái cảm thấy bế tắc trước cuộc hôn nhân mà thôi.
Vì vậy anh chỉ bắt Liêu Vĩnh Hồng.
Nên nói rằng anh hơi tàn nhẫn, không hạ lệnh bắt khi mọi việc chưa xảy ra mà đợi tội danh buôn bán xác thịt của cô ta lộ rõ mới ra tay bắt giữ.
Khi cảnh sát xông vào, người đàn ông khỏa thân trên giường đang chìa tiền ra, còn Liêu Vĩnh Hồng đang quay mặt về phía anh ta, mặc dù cô không đưa tay ra nhận tiền, nhưng ít nhất lần này, tội anh đã thành lập.
Lý Thanh Hải lên tiếng: “Liêu Vĩnh Hồng, tôi biết đã có một thời gian chị không làm tú bà nữa mà chuyển sang đầu tư làm ăn chính đáng. Nhưng hiện giờ chị nên biết rõ bản thân mình từng làm gì trước đây. Những gì đã làm trong quá khứ sẽ không vì thời gian qua đi mà biến mất. Vì vậy chắc chắn chị sẽ phải trả giá cho hành vi trong quá khứ của mình, điều này rất công bằng. Việc duy nhất mà chị có thể làm là hợp tác với cảnh sát, khai ra toàn bộ những hành vi chị đã làm trong quá khứ, giành lấy sự khoan hồng của pháp luật, giảm nhẹ hình phạt cho bản thân!”
Liêu Vĩnh Hồng nhìn Lý Thanh Hải, khẽ nhoẻn miệng cười, nụ cười rất nhạt: “Anh bảo tôi khai cái gì? Tôi cũng rất muốn khai, nhưng anh nên biết rõ hơn tôi, có rất nhiều chuyện nếu không phải như ngày hôm nay bị các anh bắt tại trận, hoặc có nhân chứng, vật chứng đầy đủ, vậy thì tôi có nói cũng có ý nghĩa gì? Có thể chứng minh được cái gì?”
Lý Thanh Hải hơi khựng lại: “Chị nói rồi chúng tôi tự khắc sẽ có cách đi lấy chứng cứ, chị không nói gì, thái độ bất hợp tác ấy không có lợi cho chị chút nào đâu!”
Liêu Vĩnh Hồng thở dài: “Tùy các anh, muốn làm thế nào cũng được, tôi không quan tâm!”
Lý Thanh Hải và trợ lí nhìn nhau, đành phải để cho một nữ cảnh sát dẫn Liêu Vĩnh Hồng đi.
Điền Điềm nói với Lý Thanh Hải: “Người đàn bà này cứng miệng lắm, đội trưởng Lý, anh nói xem, có phải chị ta sợ khai ra những người ấy rồi, họ sẽ báo thù chị ta không?”
Lý Thanh Hải lắc đầu: “Không đâu, những người ấy cùng lắm chỉ là gái mại dâm, nộp ít tiền là xong. Tôi thấy chị ta chủ yếu là vì sợ làm liên lụy đến những phụ nữ ấy”.
“Điều đó chứng tỏ chị ta cũng có nghĩa khí đấy chứ! Chỉ có điều nói là nói vậy, nếu có nghĩa khí, sao chị ta lại tổ chức cho người ta làm chuyện này, đây là chuyện thất đức mà?”. Điền Điềm lắc đầu: “Thật chẳng hiểu nổi, đàn bà như một câu đố!”
Lý Thanh Hải vỗ vai Điền Điềm: “Thôi được rồi, gọi phó tổng giám đốc của công ty chị ta đến đây, cho dù chị ta có nói hay không, chúng ta vẫn phải tranh thủ điều tra!”
“Rõ thưa sếp!”, Điền Điềm mau mắn đáp.
“Khoan đã!”. Lý Thanh Hải bổ sung thêm: “Hãy nói mời cô ấy đến để hỗ trợ điều tra, đừng làm ầm ĩ lên nhé!”
“Dạ!”. Điền Điềm gật đầu: “Mà này đội trưởng ơi, sao em cứ cảm thấy anh với cô phó tổng giám đốc ấy không bình thường nhỉ, hình như có chút gì đó thương hoa tiếc ngọc, thực ra tối qua anh có thể bắt tất cả về đồn mà!”
“Cậu thì biết cái gì?”. Lý Thanh Hải trừng mắt, nhíu mày nói: “Người ta đã có chồng, chúng ta cần chú ý một chút, đừng có làm gì lỗ mãng, ai biết được lúc về nhà người ta gặp phải chuyện gì, chúng ta làm việc phải thận trọng một chút!”