Vụ án của Liêu Vĩnh Hồng sẽ được xử trong ngày hôm nay.
Hôm nay, Hứa Trác Nghiên dậy thật sớm, mặc bộ đồng phục bán hàng bình thường của Thủy Dạng: áo sơ mi trắng, áo vét màu tím khoác ngoài. Cô buộc cao mái tóc rồi trang điểm thật nhẹ nhàng. Cô cầm cái túi xách ở trên ghế lên, đi ra ngoài phòng khách, phát hiện Trần Hiểu Dĩnh đã chuẩn bị xong xuôi. Giống như một chồi non đang âm thầm sinh trưởng, trở thành một thân cây cao lớn và xum xuê lá xanh, Trần Hiểu Dĩnh bây giờ đã trở nên xinh đẹp hơn nhiều.
Hai người đi xuống lầu, nhìn thấy một chiếc Hummer đang đỗ ở bên đường. Dưới ánh mắt kinh ngạc của Hứa Trác Nghiên, một anh béo bước từ trong xe ra, tay xách túi đồ ăn sáng, đến trước mặt Trần Hiểu Dĩnh và nói: “Để anh đưa bọn em đi!”
Trần Hiểu Dĩnh thẹn thùng đưa mắt nhìn Hứa Trác Nghiên, rồi quay sang trừng mắt với anh ta: “Ai bảo anh dến đây hả?”
Anh ta chính là anh chàng Trình Kiến Công đã gặp trong chương trình “Cuộc hẹn tám phút”. Anh ta cười: “Chẳng phải tối qua em nói em sợ, em chưa bao giờ đến tòa án, cũng chưa bao giờ xem xử án sao?”
Hứa Trác Nghiên dường như đã hiểu ra, hóa ra cuộc sống của mọi người gần đây đã không còn dừng lại ở vị trí ban đầu, ai cũng đều tiến về phía trước, cũng đều có những viễn cảnh tươi đẹp của riêng mình. Cô thật lòng vui mừng thay cho Trần Hiểu Dĩnh, đúng vậy, người tốt sẽ được báo đáp, quả đúng là như vậy!
Trình Kiến Công đưa họ đến tận cổng tòa án.
Vụ án này không được xét xử công khai, vì vậy Hứa Trác Nghiên và Trần Hiểu Dĩnh đều phải ngồi ngoài hành lang chờ đợi, chẳng mấy chốc Trình Kiến Công cũng vào, ngồi xuống bên cạnh Trần Hiểu Dĩnh, nắm chặt lấy tay cô.
Khoảng bốn mươi phút sau, cánh cửa trong đó mở ra, Lý Thanh Hải trong bộ cảnh phục từ trong bước ra, gật đầu với Hứa Trác Nghiên. Cô quay sang cười với Trần Hiểu Dĩnh rồi cầm túi công văn bước vào bên trong.
Cũng giống như Trần Hiểu Dĩnh, đây là lần đầu tiên Hứa Trác Nghiên bước vào tòa án, mặc dù ngồi ở ghế nhân chứng, nhưng cô vẫn thấy rất căng thẳng. Cô nhìn Liêu Vĩnh Hồng, tinh thần của chị ấy vẫn khá ổn. Hứa Trác Nghiên nhìn Liêu Vĩnh Hồng bằng ánh mắt trấn an. Đúng lúc ấy, thẩm phán bắt đầu hỏi.
“Họ tên, nghề nghiệp, có quan hệ gì với bị cáo?”. Thẩm phán là một phụ nữ trung niên, mặt mày vô cảm, có thể đây chính là “Thiết diện vô tư” mà mọi người thường nói.
“Hứa Trác Nghiên, phó tổng giám đốc công ty mỹ phẩm Thủy Dạng. Liêu Vĩnh Hồng là tổng giám đốc của công ty, chúng tôi có quan hệ đồng nghiệp!”. Hứa Trác Nghiên hít một hơi thật sâu, rồi bổ sung thêm: “Cũng là bạn bè!”
“Ồ…”. Những người nghe xét xử đều là những nhân viên phụ trách vụ án này, nghe thấy vậy liền ồ lên.
“Trật tự!”. Thẩm phán lên tiếng: “Luật sư của bị cáo và bên khởi tố có nghi ngờ gì về thân thế của người làm chứng không?”
Luật sư biện hộ: “Không ạ!”
“Tốt!”. Thẩm phán tuyên bố: “Đôi bên bắt đầu tiến hành thẩm vấn nhân chứng!”
Bên cảnh sát hỏi trước: “Hứa Trác Nghiên, trong khoảng thời gian từ năm 1996 đến 1999, Liêu Vĩnh Hồng đã tổ chức môi giới phụ nữ bán dâm, cô biết chuyện này chứ?”
Hứa Trác Nghiên: “Tôi biết!”
Cảnh sát: “Sao cô biết được chuyện này?”
Hứa Trác Nghiên: “Có một lần tôi gặp rắc rối về tình cảm, chị ấy khuyên tôi đã kể cho tôi nghe một câu chuyện. Mặc dù chị ấy không nói rõ nhưng tôi biết chị ấy chính là nhân vật chính trong câu chuyện kể về một người phụ nữ có số phận éo le, từng bị cuốn vào tội lỗi nhưng sau đó đã phấn chấn trở lại, nỗ lực phấn đấu vươn lên!”
Cảnh sát: “Nói cách khác, cô không hề biết những tình tiết cụ thể về tội lỗi mà bị cáo từng làm trước đây? Chỉ là thấp thoáng cảm nhận được thông qua câu chuyện của bị cáo đã kể?”
Hứa Trác Nghiên: “Vâng!”
Cảnh sát: “Cô vào làm ở công ty của Liêu Vĩnh Hồng từ khi nào?”
Hứa Trác Nghiên: “Ngày 5 tháng 1 năm nay!”
Cảnh sát: “Trước đó có quen biết nhau không, sau này có phải cô đã phát hiện ra hành vi phạm pháp của Liêu Vĩnh Hồng?”
Hứa Trác Nghiên: “Lần đầu tiên gặp mặt là vào ngày 1 tháng 10 năm ngoái, trong một buổi quyên góp từ thiện cho các trẻ em nghèo thất học Thanh Hải được tổ chức ở Bắc Kinh, về sau chúng tôi nói chuyện khá hợp, cuối cùng tôi đã nhận lời mời về làm việc cho công ty của chị ấy. Sau khi đến làm việc, theo tôi hiểu thì chị ấy là người có trách nhiệm trong công việc, một lãnh đạo tốt đối với nhân viên, không hề có hành vi phạm pháp nào!”
Cảnh sát: “Tối ngày 3 tháng 8 năm nay, cô ở đâu? Có phải đã đến quán bar XX ở Nam Sơn không?”
Hứa Trác Nghiên: “Tối 3 tháng 8, tôi và Liêu Vĩnh Hồng sau khi hết giờ làm việc đã đến quán bar XX ở Nam Sơn. Lúc ấy tâm trạng của tôi không được tốt, vì vậy chị ấy đến đó với tôi để giải sầu. Chúng tôi đã nói rất nhiều chuyện, cũng uống rất nhiều rượu, cả hai đều ngà ngà say. Về sau chồng cũ đến tìm tôi và dẫn tôi về!”
Cảnh sát: “Chồng cũ ư? Cô kết hôn khi nào? Tại sao lại ly hôn?”
Hứa Trác Nghiên ngây người, rõ ràng cô không chuẩn bị gì về vấn đề này. Cô nhìn Lý Thanh Hải, anh ta mặt mày vô cảm, Hứa Trác Nghiên lại ngoảnh đầu sang nhìn luật sư biện hộ.
Luật sư biện hộ cũng là một phụ nữ đứng tuổi, thấy vậy liền đứng bật dậy: “Thưa thẩm phán, các vị bồi thẩm đoàn, câu hỏi này không liên quan gì đến vụ án này cả, người làm chứng có quyền không trả lời!”
Bên cảnh sát lập tức phản đối: “Phản đối! Vấn đề này có liên quan trực tiếp đến độ tin cậy của người làm chứng, cũng có liên quan đến hành vi của bị cáo tối ngày 3 tháng 8!”
Hứa Trác Nghiên ngẫm nghĩ giây lát rồi nói: “Tôi kết hôn ngày 3 tháng 5, đến ngày 22 tháng 8 thì ly hôn!”
Cảnh sát: “Tại sao cô ly hôn? Chồng của cô, à không, chồng cũ của cô là tổng giám đốc một hệ thống cửa hàng thuốc lớn ở Thâm Quyến này. Cái gì đã khiến cho cô kết thúc cuộc hôn nhân này chỉ trong có hơn ba tháng?”
Hứa Trác Nghiên không đáp, bởi vì cô không biết trả lời ra sao cả. Cô biết nếu như nói ra tất cả sẽ chỉ khiến người ta nghĩ rằng đây là một cuộc hôn nhân có mục đích, mà người môi giới chính là Liêu Vĩnh Hồng.
Bên cảnh sát đưa cho thư kí một xấp tài liệu ở trên bàn, thư kí lại trình nó lên cho thẩm phán.
Thẩm phán xem xong nói với Hứa Trác Nghiên: “Tháng 2 năm nay, có một khoản tiền là hai trăm vạn được chuyển vào tài khoản của công ty Thủy Dạng, là chi phiếu của công ty Hải Vương, cô giải thích chuyện này như thế nào?”
Hứa Trác Nghiên đã hiểu ra, hóa ra bọn họ nhận định là Liêu Vĩnh Hồng đã dùng Thủy Dạng làm bình phong để tiếp tục hành vi môi giới buôn bán thân xác.
Cô không căng thẳng nữa, ngược lại rất thư thái, không trả lời câu hỏi của thẩm phán mà quay sang nói với bên cảnh sát:
“Thưa các anh cảnh sát, các anh cũng là đàn ông!”. Hứa Trác Nghiên mỉm cười, đi ra khỏi ghế nhân chứng, đến trước mặt họ, xoay một vòng rồi sau đó trở lại ghế người làm chứng: “Các anh nói xem, tôi có đáng giá đến hai trăm vạn tệ không?”
Bên cảnh sát lập tức cứng họng, ngay cả cô thư kí cũng cúi gằm mặt xuống máy tính để cười thầm.
Hứa Trác Nghiên nói tiếp: “Các anh hỏi đi hỏi lại chẳng phải muốn nói rằng cuộc hôn nhân của tôi với Lâm Khởi Phàm là một cuộc mua bán, mà ngư ông đắc lợi ở đây chính là Liêu Vĩnh Hồng chứ gì?”
Viên cảnh sát trừng mắt: “Tôi không nói như vậy!”
Hứa Trác Nghiên: “Vâng, anh không nói ra từng chữ, nhưng ý của anh như thế nào mọi người đều hiểu hết. Tôi có thể nói cho anh biết, tôi và Lâm Khởi Phàm kết hôn là bởi vì tôi muốn kết hôn, tôi muốn có một mái nhà ở Thâm Quyến này, còn anh ta lại thích tôi, chỉ đơn giản vậy thôi. Chúng tôi ly hôn là bởi vì khoảng cách trong tính cách, chúng tôi không thể nào hợp nhau. Anh ta hay mang tôi ra so sánh với vợ cũ đã mất của anh ta, tôi cũng hay mang anh ta ra để so sánh với người tình trong mộng của mình. Mà chúng tôi đề là những người có tính cách mạnh mẽ, chẳng ai chịu thay đổi vì ai, vì vậy chúng tôi đã ly hôn!”
“Chẳng có sự mua bán dơ bẩn như các anh vẫn nghĩ. Nếu thật là như vậy, tôi đã không ly hôn. Giá trị của Hải Vương, tài sản của Lâm Khởi Phàm ra sao các anh đều hiểu rất rõ, tôi sẽ không ly hôn mà không được một xu nào!”
“Còn về số tiền hai trăm vạn ấy, chẳng phải các anh đã kiểm tra tài khoản rồi hay sao? Lúc ấy công ty chúng tôi mới thành lập, nhất thời không xoay được vốn nên đã phải vay tiền của Lâm Khởi Phàm. Nếu các anh kiểm tra kĩ một chút sẽ thấy chỉ mấy tháng sau, chúng tôi đã gởi trả lại anh ta số tiền ấy rồi. Xin hỏi, đây có coi là một vụ mua bán không?”
Bên cảnh sát không biết nói gì. Lý Thanh Hải liền nói: “Nhân chứng cần phải bình tĩnh lại, chúng tôi chỉ thẩm vấn theo trình tự, căn cứ vào những chứng cứ mà chúng tôi thu được!”
Hứa Trác Nghiên nhìn thẳng vào mắt anh ta: “Xin hỏi các anh cảnh sát đáng kính của chúng ta, các anh đã hỏi hết chưa ạ?”
Lý Thanh Hải gật đầu.
Hứa Trác Nghiên giơ tập tài liệu trong tay lên: “Tôi cũng có vật chứng cần trình lên đây ạ!”
Thẩm phán ra ý bảo cảnh sát chuyển tập tài liệu của Hứa Trác Nghiên lên.
Sau khi xem xong, thẩm phán liền đưa cho hai bên luật sư và cảnh sát cùng xem.
Hứa Trác Nghiên nói: “Tài liệu trong tay các vị là những bằng chứng về số tiền quyên góp của Liêu Vĩnh Hồng đã đóng góp cho các công trình hi vọng, hỗ trợ cho các trẻ em nghèo thất học của Thanh Hải trong suốt năm năm qua, ngoài ra còn có những bức thư và bảng kết quả học tập mà các em học sinh được chị ấy hỗ trợ gởi đến.”
“Chị ấy từng là một người đi sai đường, nhưng chị ấy cũng là một phụ nữ đáng kính. Bức ảnh về một cậu bé sáu tuổi đang nằm bất động trên giường mà các vị vừa xem chính là con trai của chị ấy. Thằng bé bị liệt não. Có nghĩa là sao ạ? Cơ thể đứa bé sẽ phát triển như một đứa trẻ bình thường, nhưng trí tuệ của nó mãi mãi không bao giờ phát triển, mãi mãi chỉ biết mở miệng gọi chị ấy một tiếng mẹ. Chính vì một đứa trẻ như vậy, chị ấy bị chồng ruồng bỏ, không thể không đi theo cái nghề bẩn thỉu trong mắt các vị. Bởi vì chị ấy cần một số tiền lớn, để theo đuổi ước vọng không thể thành hiện thực của mình, là hồi phục cho đứa con trai tội nghiệp”.
Hứa Trác Nghiên nghẹn ngào, không chỉ có cô, Liêu Vĩnh Hồng lúc trước còn giữ được vẻ bình tĩnh nay cũng không kiềm chế được cảm xúc, bật khóc ngay trên ghế bị cáo.
Hứa Trác Nghiên dừng lại một chút, lấy lại tinh thần rồi nói: “Chúng ta thử nghĩ mà xem, nếu như chị ấy vứt bỏ đứa bé lại bệnh viện, để mặc nó cho phúc lợi xã hội lo, có phải chị ấy có thể tìm được một cuộc sống càng tốt đẹp hơn không? Nhưng chị ấy không làm như vậy, chị ấy đã tự mình gánh vác. Chính là bởi vì chị ấy biết nỗi khó nhọc của một người mẹ, vì vậy mới dành toàn bộ số tiền kiếm được vào việc chữa trị cho con trai và quyển góp cho các hoạt động công ích của xã hội. Như vậy còn chưa đủ hay sao? Xử chị ấy mười năm, hai mươi năm liệu có thể bù đắp được cái gì? Nhưng nếu để chị ấy tại ngoại, chị ấy có thể dùng tiền tài mình kiếm được để chuộc tội, như thế còn không đủ sao?”
Sau khi đưa mắt nhìn khắp phiên tòa, Hứa Trác Nghiên nói nốt: “Thực ra tôi muốn nói, chuyện mua bán thân xác là tội ác, nhưng tại sao nó vẫn có thị trường? Cái gọi là mua bán chính là chuyện của hai bên, tại sao khách làng chơi chỉ cần trả tiền phạt là không sao, còn người phụ nữ lại bị phạt hình sự, bị đưa đến trại cải tạo, bị người đời phỉ nhổ?”
Đúng thế, chẳng ai có thể trả lời câu hỏi mà cô đặt ra.
Nhưng cô có thể nhận ra ánh mắt dần dịu xuống của thẩm phán, trong ánh mắt ấy còn có một chút lay động, thậm chí thẩm phán còn khẽ gật đầu với cô.
Trả lời thêm vài câu hỏi của luật sư bào chữa nữa, thế là Hứa Trác Nghiên hoàn thành nhiệm vụ và bước ra khỏi phiên tòa.
Tiếp theo đó là Trần Hiểu Dĩnh được mời vào để trả lời. Trần Hiểu Dĩnh cũng có chuẩn bị từ trước. Cô đã đệ trình lên tòa lá thư chung của hơn một trăm nhân viên, chứng minh công ty Thủy Dạng là tâm huyết của tất cả mọi người chứ không phải chỉ là một cái vỏ bọc che đậy hành vi bôon bán xác thịt xấu xa, Thủy Dạng có quan hệ làm ăn với hơn ba mươi khu thương mại, mấy chục cửa hàng thuốc… tất cả những thứ này có thể chứng minh Thủy Dạng là một công ty làm ăn chân chính, là một công ty đang trên đà phát triển.
Hứa Trác Nghiên không biết những tài liệu mà mình và Trần Hiểu Dĩnh đã chuẩn bị có thể giúp đỡ Liêu Vĩnh Hồng hay không, cô chỉ thấy buồn, lúc cô và Trần Hiểu Dĩnh đến nhà Liêu Vĩnh Hồng để tìm kiếm chứng cứ, nhìn thấy đứa trẻ bất động trên giường, chỉ biết trông chờ vào sự chăm sóc của người giúp việc trong nhà mà trái tim cô như thắt lại, khó mà hít thở được.
Hai tiếng sau, mọi thứ đã kết thúc, nhưng thẩm phán không phán xử ngay tại tòa.
Cũng may, như thế là vẫn còn có hi vọng.
Bên khởi tố và bên biện hộ cùng bước ra.
Luật sư biện hộ là một phụ nữ hiền hòa, chị vỗ vỗ vai Hứa Trác Nghiên: “Giỏi lắm, biểu hiện hôm nay của em rất thú vị, chị thấy một luật sư biện hộ như chị cũng chẳng còn đất dụng võ nữa!”
Hứa Trác Nghiên có hơi bất ngờ: “Thật không ạ? Chị Bành, em còn tưởng mình quá kích động, cứ thấp thỏm mãi, sợ làm hỏng hết việc!”
Luật sư Bành cười: “Em làm tốt lắm, ban nãy ở trong đó chị còn nghĩ, nên cổ vũ em tham gia vào cuộc khảo sát tư cách luật sư, sau đó nhận em làm đồ đệ đấy!”
“Thật không ạ?”. Hứa Trác Nghiên bật cười: “Em thì không được rồi, em nóng tính lắm!”
Trần Hiểu Dĩnh liền lại gần nói: “Luật sư Bành, để bọn em tiễn chị về văn phòng!”
“Ok!”. Luật sư Bành cùng với Trần Hiểu Dĩnh và Trình Kiến Công chào từ biệt Hứa Trác Nghiên rồi về trước.
Đúng lúc ấy, Lý Than Hải đến gần, nhìn Hứa Trác Nghiên: “Thật không ngờ cô lại ghê gớm đến như vậy!”
Hứa Trác Nghiên ngoảnh đầu lại, vẻ mặt không vui: “Tôi chẳng muốn nói chuyện với anh nữa, đồ lừa đảo!”, nói rồi cô xách túi đi thẳng.
Lý Thanh Hải hơi ngẩn người, trong ánh mắt có hơi áy náy và bất lực. Viên cảnh sát đứng cạnh liền nói: “Còn ngây ra đó làm gì? Không mau đuổi theo đi?”
“Ờ!”, Lý Thanh Hải ném tài liệu trong tay cho đồng nghiệp rồi hấp tấp đuổi theo.
Ở bên ngoài tòa án, anh đứng chắn ngay trước mặt Hứa Trác Nghiên.
“Cô đi đâu? Để tôi tiễn cô!”
Hứa Trác Nghiên chỉ tay vào chiếc xe cảnh sát: “Bảo tôi ngồi xe cảnh sát ấy hả?”
“Xe cảnh sát thì làm sao?”, Lý Thanh Hải băn khoăn.
“Vốn đã nghĩ mình giống phạm nhân rồi, còn bảo tôi ngồi xe cảnh sát, có phải anh chỉ thiếu điều bập còng số tám vào tay tôi không hả?”. Hứa Trác Nghiên mặc dù miệng nói vậy nhưng chân vẫn không hề có ý bỏ đi.
Lý Thanh Hải cười: “Thôi được rồi, lên xe đi. Đâu phải chỉ có kẻ xấu mới phải ngồi trên xe cảnh sát, còn có cảnh sát nữa cơ mà!”
“Trời, thế tôi là cái gì?”. Hứa Trác Nghiên mặc dù nói vậy nhưng vẫn lên xe của Lý Thanh Hải.
“Còn có người nhà của cảnh sát!”. Lý Thanh Hải nói rất nhỏ, nói xong bỗng thấy mặt nóng bừng.
Hứa Trác Nghiên trừng mắt với anh: “Tôi có thể nghĩ rằng những lời anh vừa nói là trêu ghẹo con nhà lành, là hành vi quấy rồi không hả?”
Lý Thanh Hải ngây người: “Tôi cứ cảm thấy cô nên cân nhắc đến lời đề nghị của luật sư Bành, cô đúng là rất thích hợp làm luật sư!”, nói rồi anh chăm chú nhìn Hứa Trác Nghiên, trịnh trọng gật đầu.