Kỉ Hằng Hi khó hiểu nhìn tập hồ sơ để trên bàn, đó chính là kết quả điều tra mà thư ký vừa đưa lên cho anh. Căn hộ mà Thần Vũ đi vào là của nhà họ Uông, ông chủ là Uông Tiến Thành, vợ là Trương Lệ Châu, ông bà có ba người còn, hai trai một gái. Còn cả tên là Uông Văn Quận, 28 tuổi, hiện đang làm việc ở công ty khoa học kỹ thuật, con thứ tên là Uông Văn Trấn còn đang đi học đại học và người con gái tên là Uông Văn Mộng làm ở công ty du lịch. Người con gái này mỗi khi không có đoàn du lịch nào thì thường giúp đỡ công ty “Dịch vụ giao hàng”, chính là cô gái nhảy múa trong văn phòng của Hạ Duẫn Hạo hôm trước.
Bản báo cáo trên bàn ghi rất rõ ràng là không có tên của Thần Vũ trong hộ tịch của nhà họ Uông, con trai trong nhà họ chưa có ai kết hôn, đương nhiên cũng không có đứa bé nào. Phát hiện này khiến tim anh rung lên.
Nếu vậy.. cô đang lừa anh sao? Căn hộ ở lầu một không phải là nhà cô, có thể là chỗ cô thuê trọ, nói không chừng cô không kết hôn và cũng không sinh đứa nhỏ nào. Tất cả đều là lừa anh! Suy đoán này khiến anh vui vẻ rất nhiều, cả ngày không có tâm tình nào để ý tới công việc.
Anh không trách cô nói dối anh, nhất định là vì giận anh, anh có thể hiểu được, hoàn toàn hiểu được.
Anh sẽ cho cô thời gian để hóa giải sự oán giận trong lòng cô và cũng sẽ kiên nhẫn chờ đợi một ngày nào đó cô đồng ý cho anh thêm một cơ hội. Chỉ cần cô chưa kết hôn, chỉ cần cô cho anh cơ hội thì anh tuyệt đối không bỏ qua.
Quyết định xong, anh rời khỏi công ty sớm hơn mọi ngày, mua một bó hoa lớn. Suốt đoạn đường lái xe, anh suy nghĩ miên man xem mình nên nói gì với cô, càng nghĩ càng loạn.
Anh rất muốn hôn cô, anh nhớ đôi môi mềm mại của cô và càng nhớ sự dịu dàng, nghịch ngợm của cô. Lúc bà nội phẫu thuật tim, chính cô là người ở bên cạnh giúp anh chống đỡ, nếu không có cô thì anh không thể nào đứng dậy nổi.
Cô yêu và thương anh như vậy.. sao anh có thể vì một người phụ nữ khác bỏ rơi cô chứ? Anh đúng là đáng chết!
Anh có thể chuẩn bị tốt mọi chuyện, ví dụ như tìm một chuyên gia chăm sóc cho Lạc Thụ Tâm nhưng lại làm cô đau lòng. Anh thật tồi tệ.
Hiện tại có nghĩ cũng vô dụng, có hối hận khoảng thời gian mất đi cũng không thể nào cứu vãn lại được, điều anh cần làm chính là bắt đầu lại một lần nữa với cô! Nếu vận mệnh khiến cho anh gặp lại cô thì hẳn là có duyên số, nó muốn anh quý trọng tình yêu không dễ dàng có được kia, anh sẽ không bao giờ bỏ lỡ cơ hội nữa!
Vô số suy nghĩ cứ quay cuồng trong đầu, cuối cùng anh cũng tới địa điểm cần đến. Anh dừng xe trước cửa nhà họ Uông, cầm bó hoa bước xuống xe rồi bấm chuông với một tâm tình đầy mong đợi và thấp thỏm.
Nhất định cô sẽ phủ nhận chuyện mình chưa kết hôn, tới lúc đó anh sẽ ôm cô vào lòng thật chặt, sẽ hôn cô thật sâu, chỉ cần cô chấp nhận nụ hôn của anh thì lời nói dối của cô lập tức bị vạch trần. Phản ứng của cô sẽ chứng mình là trái tim của cô vẫn luôn hướng về anh và mãi mãi thuộc về anh.. là của anh..
- Ai vậy?
Từ trong sân nhỏ vọng ra tiếng người, một phụ nữ trung niên bế một đứa nhỏ tầm một tuổi đi ra mở cửa.
- Xin chào, tôi là Kỉ Hằng Hi, xin hỏi Thần Vũ có ở đây không?
Người phụ nữ mở to hai mắt nhìn:
- Kỉ.. Kỉ.. Kỉ… Kỉ Hằng Hi? – trời ơi, đây đúng là Kỉ Hằng Hi mà, không phải là ba ba của cục cưng bà đang bế sao, không phải là tên đàn ông tồi tệ bỏ rơi Thần Vũ hai năm về trước – Kỉ Hằng Hi ư?
- Bà biết tôi sao? – anh nhìn ra vẻ kinh ngạc của người phụ nữ.
Bà vội vàng lắc đầu, chối:
- Không.. không biết. Tôi.. không biết cậu.
- Vậy sao? – anh quan sát thái độ của người phụ nữ rồi hỏi. – Vậy Thần Vũ ở đâu ạ? Xin hỏi cô ấy có ở đây không?
- Cô ấy ở trên lầu hai. – người phụ nữ nhìn anh một hồi lâu với ánh mắt không mấy thân thiện, cuối cùng cũng mở cửa ra. – Bên ngoài rất nắng, mời vào.
- Cám ơn bà!
Anh đi theo người phụ nữ vào trong, khoảng sân nhỏ được quét dọn rất sạch sẽ, trên bệ tường là mấy bồn hoa, góc sân có dựng hai chiếc xe máy thời trang, một chiếc xe đẩy trẻ con và một ít dụng cụ nướng.
Phòng khách sáng sủa và thoáng mát, hơi lạnh đã đẩy lùi sức nóng bên ngoài. Trong phòng toàn là đồ chơi trẻ con, góc giường có bao tã, trên bàn là một chồng tạp chí, bình sữa, một góc phòng khác để một chiếc nôi nhỏ xinh và một khung tập đi hình con ếch xanh cốm.
- Mời uống trà! – người phụ nữ đem trà ra, ôm đứa bé ngồi xuống đối diện, đôi mắt không lúc nào rời khỏi anh.
- Thần Vũ đang ngủ, cậu tìm cô ấy có chuyện gì không?
- Xin hỏi, bà là chủ cho thuê nhà của Thần Vũ sao? – anh có cảm giác người phụ nữ này biết anh và bà ấy không thích anh.
- Không phải, tôi là bảo mẫu của con cô ấy. – bà lắc đầu, cúi đầu nhìn cục cưng trong lòng mình rồi nói tiếp. – Chính là đứa bé này.
Kỉ Hằng Hi nhìn chăm chăm người phụ nữ rồi lại nhìn xuống đứa nhỏ, từng giọt mồ hôi lạnh ứa ra, thâm ướt tấm lưng anh.
Anh vẫn không chú ý tới đứa nhỏ, bây giờ mới nhìn rõ. Đứa bé trong thông minh sáng sủa, có một đôi mắt to tròn đen láy, cái miệng nho nhỏ, trông rất đáng yêu.
Khi anh khiếp sợ nhìn đứa bé, nó liền cười tươi với anh, nụ cười ngây ngô kia thật sự là rất đẹp, rất dễ thương…
Thời gian như đóng băng, anh chỉ nghe thấy tiếng tim mình đập thình thịch, không dám tin là mình đang nhìn thấy đứa con của Thần Vũ.
Thì ra tất cả đều là anh tưởng tượng, cô đã kết hôn và cũng đã sinh một đứa bé. Cuộc sống của cô không ngừng lưu chuyển trước mắt anh, anh không thể… không thể lừa mình dối người nữa.
- Bác Trương, bác đang ở đâu vậy? Trời nắng quá, bác đừng nấu cơm nữa nhé, chúng ta sẽ gọi pizza tới, có được không? Ăn pizza vịt bây giờ hẳn ngon tuyệt…
Giọng nói trong trẻo của cô gái và tiếng mở chìa khóa vang lên đồng thời, tiếp đó cánh cửa bị đẩy ra, có người đi vào. Anh chuyển tầm mắt, nhìn thấy Thần Vũ như đang trở về nhà mình. Cô vẫn hoạt bát với mái tóc buộc đuôi ngựa cao cao, quần áo trên người dĩ nhiên vẫn là… Chiếc áo ngủ không tay màu vàng in hình hoạt hình ngộ nghĩnh, quần ngố và chân đi dép lê.
- Sao anh lại ở đây? – khi bốn mắt đối diện, cô sợ tới mức phải dựa vào tường mới đứng vững được, trong đầu lập tức trống rỗng.
Vẻ mặt anh tràn ngập tuyệt vọng.
Bó hoa trên tay bỗng trở nên ngớ ngẩn, anh có thể nào tặng hoa cho một người phụ nữ đã có chồng, đã làm mẹ của đứa nhỏ? Rốt cuộc thì anh tới nơi này làm gì chứ? Có lẽ anh phải điều tra kỹ lưỡng thêm một chút, anh đã quá vội vàng rồi.
- Thần Vũ… – người phụ nữ hắng giọng, nói lớn. – Này… vị Kỉ tiên sinh này hỏi tôi có phải là chủ cho cô thuê nhà hay không? Tôi nói với cậu ta là tôi không phải chủ nhà mà là bảo mẫu của con cô.
Thần Vũ bị sốc vẫn chưa thể nào ổn định hoàn toàn, cô chuyển mắt nhìn bác Trương, cũng chính là mẹ của Tiểu Mộng. Ý của bác Trương là bác vẫn chưa nói cho Kỉ Hằng Hi biết cục cưng chính là con của anh.
Cừ thật, bác Trương phản ứng rất tuyệt. Cô thầm thở phào một tiếng.
- Chồng em đâu? – Kỉ Hằng Hi vô hồn đứng lên, trong đáy mắt ngập tràn cô đơn; anh nhìn cô không chớp mắt. – Còn chưa tan việc sao? – nghĩ tới cảnh cô và chồng cùng đứa con nhỏ sống trên lầu hai thì tim anh đau đớn. Cuộc sống của cô dường như rất hạnh phúc, mọi thứ đơn giản, thoải mái không cần phải lo toan, bận bịu bởi công việc; chồng cô đi làm kiếm tiền nuôi gia đình, những lúc cô không có nhà thì gửi đứa nhỏ cho bảo mẫu chăm sóc. Cuộc sống này được bố trí, sắp xếp thật tốt.
Nếu đứa bé đáng yêu kia là con của cô và anh thì nhất định mọi thứ cũng sẽ như vậy.
Ban ngày, anh sẽ tới công ty, cô chăm lo việc nội trợ, khi nào bận thì giao cục cưng cho dì Thẩm coi sóc; khi rảnh rỗi cô sẽ chơi đùa với nó, trò chuyện với bà nội. Chờ tới khi anh tan việc, cả nhà sẽ cùng nhau ăn cơm và… Thật ấm cúng.
Anh nhắm chặt mắt lại, cảm giác trong ngực mình có một sợi dây vô hình sắc lẹm không ngừng thít chặt trái tim tới đau đớn. Anh có thể hạ quyết tâm và vạch ra đủ kế hoạch tương lai nhưng lại không thể nào bắt đầu với cô một lần nữa.
- À.. ừm, anh ấy chưa đi làm về. Không sớm như vậy… – tim cô đập nhanh như trống đánh và tự nhắc nhở mình tuyệt đối không được để lộ ra sơ hở.
Nhưng sao nhìn anh lại cô đơn thế? Anh đau khổ vì cô có đứa nhỏ sao? Bó hoa hồng trong tay anh là để tặng ai? Tặng cô sao?
Không thể nào.
Cô đã nói với anh là cô đã kết hôn, sao anh còn có thể mua hoa hồng tới tặng chứ?
- Nếu vậy.. anh đi đây. Xin lỗi vì đã làm phiền mọi người.
Thần Vũ đi sau anh có ý muốn tiễn chân anh ra cửa. Không hiểu sao nữa, tuy bà nội nói cô có thể thoải mái tra tấn anh nhưng khi nhìn anh ảo não như vầy cô lại thấy không đành lòng.
- Không cần tiễn đâu, anh để xe ngay trước cửa. – anh mím chặt môi, nhìn cô rồi nói tiếp. – Đứa nhỏ rất đáng yêu.. rất giống em.
Cô lặng lẽ nâng hàng mi lên, khẽ đảo mắt:
- Nó giống ba nó…
- Vậy sao? – anh nghĩ một đằng nói một nẻo. – Vậy thì ba ba của đứa nhỏ hẳn là rất đẹp trai.
- Đúng vậy… – lời cô có thâm ý khác, đôi mắt nhìn nhìn anh không chớp.
Rốt cuộc thì anh cũng không thể nghe cô tiếp tục ca ngợi người đàn ông khác trước mặt mình nên vội nói:
- Anh đi đây, tạm biệt!
Thần Vũ lưu luyến nhìn theo anh. Đây chính là lần gặp mặt đầu tiên của cha con họ, có lẽ anh còn chưa được ôm cục cưng của mình một lần?
Nhưng làm khổ anh như vậy có được tính là đang tra tấn không?
Đêm dài tĩnh lặng, bóng lưng người đàn ông cô độc ngồi uống rượu một mình, cho dù có uống nghìn chén thì vẫn không thể nào giải được nỗi buồn của anh. Huống chi anh không uống nhiều lắm, kỳ thực chỉ mới uống có nửa chén, so với tửu lượng của anh thì còn thua xa. Anh không muốn say, nếu say sẽ nhớ tới Thần Vũ, mà càng nhớ lại càng đau khổ, càng hối hận. Giờ cô đã làm vợ của người khác rồi.
- Hằng Hi, đứa nhỏ này, sao lại ngồi đây uống rượu một mình vậy hả? – Kỉ lão phu nhân bước từ trong phòng ra, giọng điệu trách cứ rồi mở công tắc đèn điện góc quầy rượu lên.
Kỉ Hằng Hi ngẩng đầu nhìn, khóe miệng hằn xuống một nụ cười đầy chua sót:
- Bà nội, đã khuya rồi sao bà còn chưa ngủ?
- Nếu đã khuya thì sao cháu còn chưa đi ngủ? Ngày mai không đi làm sao? – bà ngồi xuống bên cạnh và nhìn kỹ vẻ mặt anh. – Rất đau khổ đúng không? Sau khi gặp lại Thần Vũ nhìn cháu không được vui vẻ.
- Bà nội, Thần Vũ đã kết hôn rồi, cô ấy đã là vợ của một người đàn ông khác, sao cháu không đau lòng được chứ? – anh ủ dột đáp.
Kỉ lão phu nhân mỉm cười an ủi:
- Bảo bối của ta, cháu đúng là đứa ngốc, Thần Vũ chưa kết hôn. Nó yêu cháu như vậy thì sao lại kết hôn với người khác chứ? Cháu đó, nên nghĩ cách đuổi theo rồi đưa nó về đây chứ đừng ngồi chỗ này mượn rượu giải sầu nữa.
Anh lắc đầu:
- Không, bà sai rồi… bà nội, bà đã sai rồi. Cô ấy thật sự đã kết hôn rồi. Cháu còn thấy cả đứa nhỏ của cô ấy.. đứa nhỏ trông múp míp như chiếc bánh bao vậy. Nó trông rất giống cô ấy, cả hai đều có đôi mắt tròn to lấp lánh mê người…
- Đứa nhỏ? – Kỉ lão phu nhân bị sốc.
Thần Vũ có con, sao nó không nói cho bà biết?
- Bà cũng thấy ngạc nhiên đúng không? – anh cười khổ một tiếng. – Tuy cô ấy nói đã kết hôn, sinh đứa nhỏ nhưng cháu vẫn không muốn tin. Hôm nay cháu bất ngờ đi tìm cô ấy thì kết quả lại nhìn thấy đứa nhỏ của cô ấy.
- Chồng nó thì sao? Chồng nó ở đâu? Cháu có thấy chồng nó không?
Anh lắc lắc đầu, buồn bã đáp:
- Dạ không, vợ chồng cô ấy ở trên lầu hai, anh ta chưa đi làm về.
Kỉ lão phu nhân nghe vậy liền thở hắt ra một hơi, suy nghĩ một chút rồi kết luận:
- Ta hỏi cháu, đứa nhỏ kia mấy tuổi rồi?
- Tầm một tuổi, cháu cũng không rõ lắm. – anh lắc lắc chiếc ly, hờ hững đáp.
- Ông trời ơi, một tuổi… – Kỉ lão phu nhân nhảy dựng lên, hai mắt trừng lớn nhìn chăm chăm vào đứa cháu. – Tính thời gian thì đứa nhỏ nhất định là của cháu rồi. – a, máu trong người bà như đang sôi lên vậy, sao bà lại không nghĩ tới chuyện hai đứa nó có con nhỉ? Chuyện này thật khiến cho người ta hưng phấn nha!
- Sao có thể chứ? Bà nội.. bà… – Kỉ Hằng Hi bật cười. – Bà nghĩ nhiều quá rồi, Thần Vũ đâu có ngốc tới mức kết hôn với người khác trong khi đang mang thai đứa con của cháu chứ?
Kỉ lão phu nhân kích động quát lên:
- Nó chưa kết hôn, ta nói với cháu là Thần Vũ chưa có kết hôn! Ta có hỏi qua nó rồi, ta khẳng định là nó chưa kết hôn!
Nhìn thấy vẻ chắc chắn của bà nội, Kỉ Hằng Hi cứ như bị điện giật đứng bật lên:
- Không tin hả? Sao cháu không nghĩ tới quá khứ và hiện tại mà tự trả lời chứ? Cho dù có nhìn thấy thì cũng phải biết được đó có phải là người đàn ông sống cùng nó không đã! Lúc đó không phải là mọi chuyện sẽ rõ ràng sao?
- Dạ! – Kỉ Hằng Hi vội vàng cầm chìa khóa xe rồi chạy vụt ra ngoài như cơn lốc xoáy.
Kỉ lão phu nhân hài lòng nhìn bóng đứa cháu trai biến mất sau cánh cửa, nụ cười không ngừng nở rộ bên môi.
Thần Vũ, tha thứ cho bà, tuy cách này có hơi đê tiện nhưng tất cả chỉ vì bà hy vọng cháu có thể trở thành cháu dâu của bà thôi!
Trong căn phòng im ắng, đứa nhỏ đang ngủ say sưa nhưng Thần Vũ vẫn còn thức. Kỳ lạ, bình thường lúc này cô đã sớm ngủ khì khì với cục cưng rồi mới đúng, vì sao hôm nay lại khó ngủ như vậy trời? Chẳng lẽ vì chuyện ban ngày Kỉ Hằng Hi nhìn thấy cục cưng sao?
Không được nghĩ nữa, cô tuyệt đối không được mềm lòng, tuyệt đối không được thông cảm với anh. Cô còn chưa tra tấn anh đủ nha, chỉ là chút đả kích khi nhìn thấy cục cưng thì thấm vào đâu? Hôm nào cô phải đi cùng “chồng” tới chào hỏi bà nội, còn về chuyện người chồng thì chỉ cần tìm là được. Có lẽ phải làm phiền anh Văn Quận rồi…
Leng keng.. leng keng… leng keng…
Trong không gian vắng lặng vang lên tiếng chuông cửa, một tiếng lại một tiếng không ngừng cứ như đang thúc giục cô mau mau ra mở cửa.
Trời ạ, là ai thế nhỉ? Có phải là tìm nhầm nhà hay không?
Tên nào thần kinh lại đi nhấn chuông cửa nhà người ta vào lúc muộn thế này, đúng là đáng đập mà! Nếu dám đánh thức cục cưng khó khăn lắm cô mới ru ngủ được thì tên nhấn chuông kia nhất định phải chết!
- Ai thế? – cô bực bội đi ra, bật đèn phòng khách rồi mở hé cửa. Cô không quên chút kiến thức tự vệ này, tay vẫn còn giữ chặt một bên cửa.
- Là anh! – Kỉ Hằng Hi xuất hiện, anh nhìn cô chăm chăm cứ như bắt quả tang vợ mình đang ngoại tình vậy.
Tim Thần Vũ nhảy thót lên, giọng nói lập tức nghiêm túc lại một nửa:
- Thì ra là anh… tôi còn tưởng là tên thần kinh nào kia… Đã trễ thế này.. có chuyện gì sao?
Anh ép chặt hai bên thái dương, nói:
- Anh muốn bàn với em chuyện về bệnh tim của bà nội. Anh cảm thấy không thoải mái lắm, làm ơn để anh vào trong ngồi một lát được không?
- Anh cảm thấy khó chịu sao? – sự phòng bị của cô chốc chốc biến mất tăm, vô thức mở tung cửa ra. – Vào đi, sao anh lại thấy khó chịu? Có muốn gọi tài xế tới đón không?
Anh ngồi xuống, tiếp tục day day thái dương:
- Anh ngồi nghỉ một chút là được rồi. Có thể cho anh một chén nước không? Anh muốn uống nước lạnh.
Thần Vũ sửng sốt đứng đó:
- Nước lạnh hả… A, được…!
Hành động của anh rất kỳ quái, cô thật sự không thể đoán được là anh muốn làm gì, sao muộn thế này còn chạy tới đây bàn với cô chuyện của bà nội nhỉ? Khoan đã, chẳng lẽ tim bà có vấn đề gì sao? Thật đúng là dễ làm cho người ta lo lắng mà. Lúc Thần Vũ đứng trong bếp lấy đá thì Kỉ Hằng Hi nắm chắc thời cơ, nhanh chóng đi kiểm tra xung quanh phòng khách. Không có lấy một thứ vật dụng nào của đàn ông, chỉ có đồ trẻ con và phụ nữ. Bà nội nói đúng, cô không hề kết hôn, ngôi nhà này không có đàn ông!
Thế nên.. cục cưng có thể nào là con của anh?
Anh có một đứa con, một đứa con… một đứa con dễ thương..
- Anh làm gì mà đứng lên vậy? – Thần Vũ bưng cốc nước đá ra. – Sao tay của anh cứ nắm chặt lại thế? Rất khó chịu hả?
Nhìn anh lúc này đúng là… ừm, đúng là không bình thường chút nào.
- Anh không sao. – anh đón cốc nước đá, uống một ngụm sau đó trả chiếc cốc lại cho cô, ánh mắt sáng lấp lánh nhìn chuyên chú vào cô.
- Chồng và con em đang ở đâu? Anh không đánh thức bọn họ chứ?
Thần Vũ lại được một trận ngạc nhiên:
- Ừm… không có, bọn họ đang ngủ trong phòng, may là không bị anh đánh thức.
Anh gật đầu:
- Vậy sao? Vậy thật tốt quá. Có thể… cho anh thêm một cốc nước lạnh nữa không? Càng nhiền đá càng tốt, uống nước lạnh cảm thấy tốt lên nhiều. Ban ngày đi tới công trình nên chắc là bị cảm nắng.
- Còn muốn một cốc nữa sao? Được… chờ tôi một chút. – Thần Vũ lại đi vào phòng bếp. Kỉ Hằng Hi lập tức mở cánh cửa duy nhất bên trong phòng nhìn chăm chăm vào bên trong, trên giường chỉ có cục cưng chứ không có người thứ hai. Hơn nữa, trên tường vẫn còn treo tấm ảnh cưới.
Anh đóng cửa phòng lại, khóe miệng nhịn không được cong cong nụ cười, tâm trạng căng thẳng lúc nãy dần dần được thả lỏng.
Nếu cô không còn tình cảm với anh thì cô sẽ không giữ lại tấm ảnh cưới và cũng sẽ không treo nó trên đầu giường.
Cô vẫn yêu anh!
Khi Thần Vũ bưng cốc nước đi ra thì thấy tình trạng Kỉ Hằng Hi không hề giống lúc đầu, anh vừa cười vừa tiến tới gần cô. Anh nhìn cô không nói gì một hồi lâu rồi mới nhận chiếc cốc thủy tinh từ cô.
Một bên anh nhìn cô, một bên uống cạn cốc nước đá.
Không thể nào chịu đựng được việc cứ bị anh nhìn chăm chăm như vậy, tim Thần Vũ đập càng ngày càng nhanh hơn.
Uống nước xong, anh đặt chiếc cốc xuống bàn rồi thình lình vươn tay kéo cô ngã vào lòng mình.
- Anh bị điên hả? – cô trừng lớn mắt, tim đập thùng thùng. – Mau buông ra! Chồng tôi đang ở bên trong, sao anh dám làm chuyện này chứ?! Có phải anh muốn bị đánh không hả?
- Chắc thế! – anh nhìn cô, giọng nói dịu dàng, trìu mến. – Anh rất nhớ em, Thần Vũ, anh thật sự rất nhớ em. Anh biết mình có lỗi với em nhiều lắm, bây giờ anh không cầu xin em tha thứ cho anh nữa, anh chỉ mong em cho anh thêm một cơ hội…hãy cho anh cơ hội được bảo vệ mẹ con em…
- Mẹ con tôi cần gì phải nhờ anh bảo vệ hả? – tim cô đập càng lúc càng gấp, chẳng lẽ anh phát hiện ra chuyện gì rồi? Cô nâng cằm lên, cố ra vẻ phô trương thanh thế, cổ họng nuốt khan nước bọt. – Tôi nói cho anh biết — Kỉ Hằng Hi, nếu anh không buông ra tôi sẽ kêu lên đó. Chờ tới lúc chồng tôi ra thì anh ấy nhất định sẽ không bỏ qua cho anh đâu. Anh ấy chính là một bậc thầy về taewondo đó…
Anh cười nhạt, thong dong nói:
- Em cứ la lên đi, bên trong nhà không có người người đàn ông nào hết, chỉ có con của chúng ta thôi. Anh đã xác nhận rồi.
- Cái.. cái gì..? Sao… – cô dường như nghe được tiếng tim đập, là của cô hay của anh? – Ai.. ai nói đứa nhỏ là của anh chứ?
Bí mật này ngay cả bà nội cũng không biết, sao anh có thể biết được chứ?
- Nếu không phải thì em hãy chứng minh cho anh xem đi, ngay mai đi làm xét nghiệm DNA. – anh nhàn nhã nhìn cô và có thể phát hiện ra sự kích động đang không ngừng nảy lên trong mắt cô.
- Cho dù nó có là con của anh thì sao hả? – cô nuốt ực một tiếng, gián tiếp thừa nhận. – Là tôi sinh ra nó, anh đừng có mơ tưởng lấy nó khỏi tôi!
Anh bình tĩnh nhìn cô:
- Anh không hề nghĩ tới chuyện cướp nó khỏi tay em, anh hy vọng mẹ con em có thể trở về bên cạnh anh. Đứa nhỏ là của hai chúng ta, chúng ta không cần phải tranh giành hay cướp đoạt.
- Kỉ Hằng Hi — – cô đấm mạnh vào ngực anh. – Nghĩ xem anh đã vứt bỏ chúng tôi như thế nào, bây giờ anh có tư cách nói chuyện này hả?
Là bà nội đã dặn là cô có thể tra tấn anh, đừng để cho anh sống thoải mái, lúc này cô chỉ đang làm theo lời bà nội mà thôi.. cho nên những chuyện này không phải là do cô quá đáng.
- Tha thứ cho anh, lúc đó anh không còn lựa chọn nào khác. Anh cũng rất đau khổ.
- Tôi không tha thứ cho anh, tuyệt đối không tha thứ… – cô vốn muốn trừng phạt anh nhưng khi nói xong thì hốc mắt đỏ au, những bất bình, buồn tủi từ trong lòng tràn ra. – Chính anh đã cầu hôn với tôi, chính anh là người muốn tôi kết hôn với anh, sao anh có thể vì một người đàn bà đáng thương mà vứt bỏ tôi chứ? Sao anh có thể làm như thế?
- Anh… anh.. tất cả đều là lỗi của anh! Là anh không tốt! – anh nhắm chặt mắt lại, tim quặn thắt. Anh đau đớn kéo cô vào lòng, để mặc cô phát tiết oán hờn.
- Anh cái gì? Anh cái gì hả? Cái gì anh cũng không… – cô chôn đầu trong ngực anh, khóc nức nở. – Một mình tôi sinh đứa nhỏ, anh chẳng thế nào biết được là tôi có bao nhiêu sợ hãi và đau đớn.. Tôi vừa gắng gượng vừa nghĩ anh không cần tới đứa con này.. nghĩ anh đang làm gì với người đàn bà đó. Tôi đau đớn, khổ sở tới mức không thở được, không thể dùng sức… thiếu chút nữa đã chết vì khó sinh…
- Anh xin lỗi! Anh xin lỗi! – giọng nói của anh run rẩy, sợ hãi. – Anh không bao giờ có thể chuộc lại tất cả những lỗi làm mà mình đã gây ra!
Thần Vũ lau nước mắt, trừng nhìn anh:
- Đúng thế! Cho nên tôi cũng sẽ không tha thứ cho anh!
Hẳn là anh cảm thấy rất khó chịu, đúng không?
Anh dịu dàng nâng cằm cô lên, đôi mắt đen sâu hãm vào đáy mắt cô.
- Anh thấy thật hổ thẹn với em, cám ơn em đã sinh cho anh một đứa nhỏ, cảm ơn em đã có một quyết định rất khó khăn. Nhất định là em rất cực khổ, anh không thể nói hết là anh có bao nhiêu cảm kích với em. Anh có lỗi nhiều lắm, kiếp sau anh sẽ xuống địa ngục để chuộc tội nhưng kiếp này em hãy cho anh được ở lại bên cạnh em và con để anh có thể bồi thường.. để anh có thể chăm sóc hai mẹ con.. Anh xin em…
Cô cứ như bị thôi miên, thậm chí còn không biết được đôi môi anh đang ngày càng tiến lại gần. Đợi tới khi cô lấy lại tinh thần thì cô đã nằm gọn trong ngực anh, nhiệt tình hưởng ứng nụ hôn của anh.
Đáng ghét, nụ hôn của anh thật quyến rũ mê người, nó đang xoa dịu vết thương lòng của cô, và cũng lấp đầy lỗ hỗng cô đơn, trống vắng suốt hai năm qua.
Aiii, đúng là cô không có cách nào nhẫn tâm với người đàn ông này được, từ ngày số phận đưa cô tới trước mặt anh thì đã định hai người suốt đời này phải gắn kết vào nhau rồi.
Anh hôn cô thật cuồng nhiệt, cô để mặc anh bế mình đặt xuống ghế sô pha. Anh càng thêm tăng tốc nụ hôn của mình, quần áo hai người xõa tung khắp sàn nhà, trong phòng chỉ còn lại tiếng hô hấp và tiếng rên rỉ hoan ái, đủ để khiến người ta ngượng ngùng chết ngất!