Thi Hạ Dương ăn no căng cả bụng, sau đó lại thấy lẽ ra mình không nên làm vậy.
Thứ nhất, đây là lần đầu cậu "gặp phụ huynh" Uông Thịnh một cách đàng hoàng, ăn nhiều quá sẽ không để lại ấn tượng tốt.
Thứ hai, ăn no quá thì ảnh hưởng chuyện gối chăn.
Dù vế đầu có là thật hay giả thì vế thứ hai chắc chắn vẫn là thật.
Ăn xong Thi Hạ Dương cũng chẳng thấy "ăn no sinh dâm dục", "ăn no" và "ăn no căng bụng" khác nhau nhiều lắm.
Hai vị phụ huynh đi rồi, chẳng biết đi đâu nhưng tối nay không về.
Trước khi đi cha Uông Thịnh còn dặn đi dặn lại là Thi Hạ Dương nhớ gọi về nhà bảo đêm nay mình ở lại nhà bạn làm bài tập, rồi dặn đi dặn lại là Uông Thịnh phải chăm sóc bạn cho tốt, học rồi đi ngủ sớm.
Trong nhà chỉ còn Uông Thịnh và Thi Hạ Dương, một người ngồi phịch xuống giường không muốn động đậy, một người đứng bên giường nhìn chằm chằm người kia.
"Không". Uông Thịnh đáp. "Nhà tôi làm gì cũng có chừng mực, chưa no nứt bụng bao giờ".
Thi Hạ Dương biết hắn đang chọc mình, trừng mắt.
"Ba dượng cậu nấu ăn ngon hơn mẹ tôi nhiều". Thi Hạ Dương cảm thán. "Đến cả cơm cũng thơm mềm hơn cơm nhà tôi".
"Thế sau này cậu cứ qua đây thường xuyên đi".
Thi Hạ Dương cười: "Đồ quỷ dâm tà!".
Uông Thịnh: "... Ai làm gì?".
"Đừng tưởng tôi không biết cậu có ý gì". Thi Hạ Dương thấy mình thông minh lắm. "Ngày nào tôi cũng đến, rồi ngày nào cậu cũng quấy rối tình dục tôi chứ gì".
Uông Thịnh lườm cậu một cái.
"Đứng dậy đi".
"Làm gì?".
"Làm bài". Hắn đáp. "Hôm nay dạy kèm vật lí cho cậu, dù sao giờ cậu cũng no căng diều có làm được gì khác đâu".
"... Gì cơ?". Nghe thấy hai chữ "vật lí" là Thi Hạ Dương bắt đầu thấy đầu mình ong ong.
Đối với một đứa thất học như cậu thì vật lí là thiên địch lớn thứ hai chỉ sau toán. Thi Hạ Dương có quen vật lí chứ, bởi ngày nào cậu cũng dùng sách lí làm gối ngủ; nhưng cũng tính là không quen, dù sao hoạt động "tiếp xúc thân mật" cũng toàn diễn ra vào lúc cậu ngủ thôi mà.
"Dậy nào". Uông Thịnh đưa tay kéo cậu lên. "Học hai tiếng là cậu cũng tiêu hóa gần xong, sau đó đi tắm rồi trước khi ngủ thì làm tiếp".
"... Trâu bò thế". Thi Hạ Dương bị ấn xuống bàn học, cảm thán. "Đúng là học sinh xuất sắc, thời gian biểu rõ ràng thật".
Cậu bĩu môi: "Chưa từng thấy ai như cậu".
"Giờ thì thấy rồi đó". Uông Thịnh lấy sách vật lí cấp hai ra từ ngăn kéo bên cạnh. "Học lại từ đầu, ngấm được bao nhiêu thì hay chừng ấy".
Thực ra hắn cũng cảm giác được Thi Hạ Dương là người thông minh, tốc độ vận hành của não cậu rất nhanh, học dốt là tại không muốn học mà thôi.
Nhưng vì mất gốc nhiều quá nên hiển nhiên cậu không thể học hết những gì người khác đã tích lũy trong cả mấy năm trời chỉ bằng một năm được.
Uông Thịnh vội lắm, nhưng hết cách rồi, đầu tiên phải giúp Thi Hạ Dương củng cố kiến thức nền đã.
Thực ra hắn chẳng hề có chút lòng tin nào với vụ Thi Hạ Dương thi đai học, nhưng dù sao cũng phải thử – lỡ đâu lại mèo mù vớ cá rán, đậu được trường nào đó thì sao.
Thi Hạ Dương vừa ngáp liên tục vừa nghe Uông Thịnh giảng, chẳng học được bao nhiêu kiến thức đứng đắn mà chỉ chú ý thưởng thức khuôn mặt đẹp trai của người yêu mình.
Cậu có cảm giác hình như mình đã bị tên này khống chế não bộ rồi, không thì tại sao càng ngày càng thấy hắn đẹp trai?
Đẹp trai ở chỗ nào?
Lông mày đẹp trai, đôi mắt đẹp trai, lông mi đẹp trai, mũi đẹp trai, cái miệng cứ hở ra là hôn cậu cũng đẹp trai.
Chỗ nào cũng đẹp trai.
Thằng em hùng vĩ kia là đẹp trai nhất.
Hồn Thi Hạ Dương bay lên mây, ngồi cạnh Uông Thịnh mà lột sạch hắn trong đầu.
"Làm bài này đi". Uông Thịnh cực kì nghiêm túc. "Tối nay làm đủ mười bài, sai một bài thì không chịch nữa".
Thi Hạ Dương: "... Uông Thịnh, cậu đúng là đồ không có trái tim".