Thi Hạ Dương cứ nói Uông Thịnh dâm, nhưng trong mắt hắn cậu mới là dâm nhất.
Vừa rầm rì khẩu giao cho người ta mà vừa muốn người ta đâm ngón tay vào người mình, Thi Hạ Dương thấy cậu xong đời rồi, nhất định là đã bị Uông Thịnh bỏ bùa mê thuốc lú nên cả đời không rời bỏ hắn được.
Lúc lên đỉnh Uông Thịnh không né đi mà cũng chẳng lãng phí, nhắm thẳng mặt Thi Hạ Dương rồi thực hành "bắn lên mặt" trong truyền thuyết.
Hắn đã ảo tưởng về khung cảnh này không biết bao nhiêu lần, thậm chí còn từng bắn lên ảnh Thi Hạ Dương nữa.
Chất lỏng sền sệt treo trên gương mặt xinh đẹp, Thi Hạ Dương ngẩn ngơ nhìn Uông Thịnh, trông chẳng khác nào một nhóc con đáng thương vừa bị bắt nạt.
Nhưng cái từ "đáng thương" này thực sự không hợp với Thi Hạ Dương. Bởi sau khi bị bắn lên mặt, cậu lại hỏi: "Gợi cảm không?".
Uông Thịnh chỉ bật cười, bấu mạnh mông cậu một cái: "Dâm".
Thi Hạ Dương ngồi lên chân hắn.
"Chồng ơi". Cậu vòng hai tay qua cổ Uông Thịnh. "Anh sướng rồi, giờ tới lượt em nha?".
Tay Uông Thịnh ấn nhẹ sau lưng Thi Hạ Dương, một tay khác nhẹ nhàng lau tinh dịch trên mặt cậu: "Tôi đồng ý là sẽ chơi cậu lúc nào?".
"Ớ?". Thi Hạ Dương cực kì bối rối.
Đã cho bắn lên mặt rồi còn không chịu chịch à?
"Tôi nói rồi, làm bài, sai một bài thì không làm tình". Uông Thịnh hôn cậu một cái. "Tôi chưa bao giờ nuốt lời".
"... Bai bai, tôi về nhà trước".
Thi Hạ Dương nói xong thì tuột xuống khỏi người Uông Thịnh, rút khăn tay lau mặt rồi định đi ra ngoài.
Nhưng cậu còn chưa bước nổi hai bước đã bị người ta túm cổ áo kéo về.
"Về thì về". Uông Thịnh nói. "Nhưng phải làm bài xong đã".
Chết mất thôi.
Thi Hạ Dương giờ đã bắt đầu ủ rũ, lẽ ra không nên chọc vào hắn.
Sao tự dưng đang dốt vui dốt khỏe mà bị ép đi học?
Cậu chỉ muốn làm học sinh kém ngồi ăn rồi chờ chết, có tí nguyện vọng thế thôi mà cũng không thỏa mãn được à?
Cuộc sống này khó khăn quá đi.
Bình thường Thi Hạ Dương đánh nhau là giỏi nhất, nhưng vào tay Uông Thịnh thì chẳng khác nào con gà con để hắn làm gì thì làm.
Cậu bị Uông Thịnh ghìm chặt ép học, xong hết mười bài là cái cán bút suýt thì bị cắn hỏng.
"Được". Uông Thịnh nói. "Đúng hết rồi".
Đúng thì đúng thật, nhưng toàn công của Uông Thịnh.
Mười bài thì có chín bài là do hắn giúp cậu làm – đùa, đời này mà không có hắn chống lưng thì chắc hết đời Thi Hạ Dương cũng chẳng được sinh hoạt tình dục nữa mất.
Cuối cùng cũng học xong, đêm đã về khuya.
Thi Hạ Dương lười đến độ tróc cả linh hồn, chỉ cảm thán làm học sinh ngoan đúng là không hề dễ.
"Giờ cậu vẫn chưa phải học sinh ngoan". Uông Thịnh lạnh lùng nhắc. "Cậu mệt thế là vì trả giá cho những hành vi lúc trước đấy".
"... Thôi, hay mình cứ chia tay đi".
Thi Hạ Dương vừa đòi chia tay đã bị Uông Thịnh nắm lấy tay.
Không được chia tay, chẳng những không chia tay mà còn phải nắm tay nữa chứ.
"Đi tắm đi". Uông Thịnh nói. "Tắm rồi ngủ sớm".
Sắp mười hai giờ rồi, Thi Hạ Dương đau đầu chết mất.
"Cậu cõng tôi đi". Cậu biếng nhác đáp lời. "Tôi hết mana rồi, không đi được".
Uông Thịnh cười, ngoan ngoãn đứng lên cõng người ta vào phòng tắm.