Thi Hạ Dương cố ý kẹp thật chặt, đong đưa thật dâm đãng, lại còn vừa đong đưa vừa hỏi: "Sao chồng không gõ nữa?".
Sao không gõ nữa?
Rõ ràng cậu biết tỏng.
Lúc đầu Thi Hạ Dương còn nghĩ: có lẽ một lúc nào đó cậu sẽ chán Uông Thịnh, nghe người ta đồn giới trẻ cả thèm chóng chán mà.
Nhóc con có nội tâm phong phú này còn lén lút thở dài, chui vào lòng Uông Thịnh đã mơ màng sắp ngủ, tự nói với mình: Tranh thủ lúc chưa chán mà đối xử với cậu ta thật tốt thôi.
Kết quả thì sao?
Kết quả là cậu phát hiện mình chẳng những không chán Uông Thịnh mà còn ngày càng thích hắn nhiều hơn.
Lúc không ở bên nhau Thi Hạ Dương cứ ủ rũ uể oải, ở trường trông rõ chán đời, chỉ những khi gọi điện hay nhắn tin cho Uông Thịnh cậu mới cười tươi.
Lúc trước từng có người tỏ tình với Thi Hạ Dương, cậu thẳng thừng từ chối: "Có người yêu rồi có người yêu rồi, tôi thích ảnh lắm, tạm thời chưa có ý định ngoại tình".
Cậu kể lại chuyện này cho Uông Thịnh như kể công, nhưng lại bị hắn niết đào: "Tạm thời? Nghĩa là sau này em sẽ cân nhắc à?".
Lúc ấy Thi Hạ Dương cợt nhả đáp: "Thế thì phải xem duyên hai đứa mình bền được bao lâu".
Duyên bền được bao lâu thì chẳng biết, nhưng đến giờ sợi tơ hồng vẫn chưa đứt gãy. Thi Hạ Dương chỉ muốn nó quấn riết lấy hai người càng lâu càng tốt, cũng muốn Uông Thịnh ở bên cậu càng lâu càng tốt.
Cậu nghĩ mãi không ra, mình nhìn kiểu gì cũng là một đứa rõ kiêu ngạo, có ai ngoài kia không gọi mình là "anh Dương"? Vậy tại sao anh Dương đứng trước mặt Uông Thịnh lại chỉ muốn hóa thành bé cưng yêu kiều mông ướt đẫm?
Sau đó Thi Hạ Dương tổng kết đáp án, đây là điều kì diệu của cuộc sống.
Thi Hạ Dương chưa bao giờ lấy lòng ai, nhưng chỉ có Uông Thịnh là ngoại lệ.
Anh Dương kiêu ngạo chỉ vì muốn tăng thêm gia vị cho đời sống tình dục của mình và bạn trai mà cứ rảnh rỗi là tìm tòi "bí kíp phòng the", phải kẹp thế nào, đong đưa kiểu gì, rên rỉ ra sao, giờ bảo cậu mở lớp dạy học còn được nữa là.
Cậu ngồi trên người Uông Thịnh mà vặn vẹo, khiến hắn ngày càng mất khống chế.
Đúng như lời Thi Hạ Dương nói, bài luận văn này càng gõ càng chậm, sau đó Uông Thịnh dứt khoát dừng lại.
Cậu hơi kẹp chặt lại, khiến Uông Thịnh sướng đến độ rên nhẹ một tiếng.
Âm thanh ấy với Thi Hạ Dương mà nói thì đúng là gợi cảm đến trí mạng, thậm chí cậu còn suýt lên đỉnh chỉ vì một tiếng rên.
Anh Dương lúc nào cũng mất mặt vậy trước bạn trai đó.
"Không viết nữa à?". Thi Hạ Dương xoay eo. "Hay không viết nổi nữa?".
Hắn ôm thẳng cậu đặt lên bàn, gạt hết sách vở qua một bên.
Hai chân Thi Hạ Dương bị gác lên vai người ta, rồi lại bị đâm rút thật mãnh liệt trong tiếng thở dốc.
Cậu chống một tay lên bàn, một tay túm tay Uông Thịnh, vừa bị chịch đến run giọng vừa kêu: "Không được... Anh chơi xấu...".
Chẳng biết chơi xấu hay chơi đẹp, cậu cứ vặn vẹo như thế nữa chắc Uông Thịnh nhịn hỏng cả người.
Lần nào hắn cũng đâm đúng chỗ sâu nhất, thúc tới độ Thi Hạ Dương dâm đãng rên rỉ theo bản năng, chẳng còn sức nghịch ngợm nữa.
Cậu rầm rì gọi chồng ơi, rầm rì thốt ra những lời hạ lưu mà Uông Thịnh thích nhất.
Cậu cảm nhận được cái thứ vừa nóng rẫy vừa cứng ngắc kia ra ra vào vào trong cơ thể mình, nhanh chóng lấp đầu mình bằng khoái cảm.
Luận văn là cái gì?
Cuối kì là cái gì?
Để tính sau đi.
Làm tình với chồng cho sướng đã.
Thi Hạ Dương duỗi tay muốn sờ thằng em nhà mình, chỉ muốn bắn thôi, nhưng lại bị Uông Thịnh ghìm xuống không cho chạm vào.
Trướng lắm, khó chịu, nghèn nghẹn, không thích.
Thi Hạ Dương bắt đầu xin tha, xin Uông Thịnh cho cậu bắn.
"Muốn bắn à?". Uông Thịnh cười. "Được, để chồng chịch em đến bắn".
Thi Hạ Dương định phản bác, muốn nói mình không vô dụng đến mức ấy, kết quả lại bị Uông Thịnh đâm vừa mạnh vừa nhanh hơn tới độ chẳng thốt nổi chữ nào.
Uông Thịnh hiểu rất rõ cách đối phó với Thi Hạ Dương trong lĩnh vực này, muốn chịch cho cậu bắn còn dễ hơn viết luận văn.
Hắn thấy Thi Hạ Dương nhắm mắt há miệng thở dốc, lại thúc mạnh thêm một lượt nữa, người dưới thân co giật, rên rỉ, bắn ra.