Đây là câu đầu tiên Thi Hạ Dương nói sau khi đã tỉnh táo lại.
Uông Thịnh cười, nhéo cái mông rịn đầy mồ hôi: "Nghỉ ngơi đi, lát nữa em còn phải tự sướng cho tôi xem nữa mà".
Thi Hạ Dương ngạc nhiên: "Em đã cho anh chịch rồi còn đòi tự sướng nữa?".
"Nói lời phải biết giữ lời chứ".
Uông Thịnh cầm khăn ướt lau lau cho Thi Hạ Dương, rồi lại dùng khăn ướt bọc thằng em vừa rút ra xoa hai cái là coi như xong.
"Em nghỉ trước đi, để tôi tranh thủ gõ nốt luận văn cho em".
Vào việc chính rồi.
Thi Hạ Dương nhìn Uông Thịnh lại kéo quần lên ngồi vào bàn, chỉ thấy không hổ là chồng yêu của mình.
Uông Thịnh cứ viết, còn Thi Hạ Dương nằm nhoài trên giường ngắm hắn.
Ngắm vóc dáng đĩnh đạc của chồng, ngắm cái eo chó đực lúc chịch mình thì gợi cảm chết đi được của chồng.
Bên tai cậu toàn tiếng Uông Thịnh gõ phím lạch cạch, tốc độ đánh chữ này chắc đứa khác có độc thân hai mươi năm cũng không theo kịp.
Trâu bò quá đi.
Thi Hạ Dương ngắm mà lòng lâng lâng.
Cậu nhìn mãi nhìn mãi, mí mắt ngày càng trĩu nặng, mà mí mắt càng nặng lại càng buồn ngủ.
Uông Thịnh đã được thả lỏng về cả thể xác và tinh thần đang chăm chú viết luận văn, thực ra cái kiểu luận văn tổng kết cuối kì này không có yêu cầu gì cao về số chữ hay trình độ, với hắn thì mấy ngàn từ cũng dễ như trở bàn tay thôi.
Nhưng có dễ đến đâu thì cũng cần thời gian hoàn thành.
Đến khi Uông Thịnh viết xong, trời đã tối.
Hắn quay đầu lại, phát hiện nhóc con nằm ườn trên giường kia chẳng biết đã thiếp đi từ lúc nào.
Cả người Thi Hạ Dương vẫn còn luộm thuộm, quần áo bị lột ra rồi thì chẳng thèm mặc lại nữa, trên đùi có một vệt tinh dịch trắng đã khô.
Dưới xương quai xanh cậu là ba dấu hôn rất rõ, toàn là Uông Thịnh để lại ban nãy.
Hắn ngồi đó nhìn cậu mà cười, nhãi con này ngủ không ngoan chút nào, đôi chân dài nõn nà cứ dang rộng như mời gọi ai đi vào.
Uông Thịnh đứng dậy tung chăn đắp cho Thi Hạ Dương, rồi vào bếp làm cơm tối.
Hắn nấu xong xuôi mới quay lại phòng ngủ gọi đồ heo lười kia dậy.
Không viết luận văn, ham mê tình dục, chỉ biết ăn với ngủ.
Dạo này cuộc sống đại học của Thi Hạ Dương dễ chịu đến mức cậu sa sút đến thế rồi cơ đấy.
Uông Thịnh xốc chăn lên, một tay xoa dương v*t đã mềm nhũn xuống, một tay bóp cái mông tròn mềm như cục bột, thấp giọng nói bên tai Thi Hạ Dương: "Vợ ơi, dậy ăn cơm".
Thi Hạ Dương ngủ ngớ cả người, giơ tay ôm hắn theo bản năng.
Uông Thịnh cười, bị cậu níu xuống giường mà ôm, bàn tay lại dùng nhiều lực hơn nữa.
"Không ăn à?". Hắn cố ý trêu. "Thế thì chuẩn bị biểu diễn đi".
"... Anh là sinh viên trường danh giá đấy, dùng thành ngữ tử tế tí đi?".
"Hay tại em nuốt lời nhiều quá rồi nên không béo?". Uông Thịnh cười. "Không được đâu, còn nuốt lời nữa là béo ú luôn".
Thi Hạ Dương biếng nhác đập cho hắn một cái: "Đồ phiền phức!".
"Ngoan nào, chọn đi". Uông Thịnh dùng một ngón tay chọc vào kẽ mông cậu. "Nãy quên rửa, trong đây còn có tinh dịch của tôi đấy".
Chỉ cần dùng một câu đã khơi lên dục vọng của Thi Hạ Dương.
Không hổ là Uông Thịnh.
"Chồng ơi". Cậu rúc vào ngực hắn. "Em thích cây xúc xích to bự nhà anh cơ, không muốn bị cái mua được bằng tiền kia chịch đâu".
Uông Thịnh nheo mắt nhìn cậu, cứ thấy nhãi con này chắc chắn có chuyện giấu mình.
"Có phải em giấu tôi dùng nó làm gì rồi không?".
Thi Hạ Dương cười hì hì như chột dạ: "Có đâu, lúc anh không ở nhà em ngoan lắm".
Chú thích:
[1] Ở đây Uông Thịnh nói thành ngữ 食言而肥 – nghĩa là vì tư lợi mà bội ước, nghĩa trên mặt chữ thì là nuốt lời sẽ béo phì, khúc sau Uông Thịnh còn trêu Thi Hạ Dương y hệt nên mình quyết định để nghĩa đen chứ không edit thành nghĩa bóng.