Như đáp lại lời của Hoắc Liên Ngao, một thanh âm non nớt vang lên: “Kiều Kiều, là tự con đòi đến. Con muốn chắc chắn xem mẹ có an toàn hay không. Nói thật là, con cảm thấy cô ta trang điểm không khác gì hắc sơn lão yêu”.
Nói xong, Hoắc Thành Quân chỉ tay vào Đường Vũ Huyên. Nếu hiện tại không lâm vào tình trạng này, Khang Kiều rất vui vẻ ôm tâm trạng sung sướng hướng về phía cô gái xinh đẹp họ Đường để phổ cập xem xuất xứ của hắc sơn lão yêu là thế nào.
Nhưng, bây giờ cô không có tâm trạng ấy.
Cô sốt sắng đón lấy Hoắc Thành Quân từ tay anh, giữ chặt bàn tay nó, xác nhận nó vẫn nằm trong vòng tay mình cô mới yên tâm.
Sau đó…
Một thanh âm khe khẽ, mang theo tâm trạng sợ sệt ngày nào gọi cô: “Học tỷ!”.
Ánh nhìn vượt qua bả vai Hoắc Liên Ngao, Khang Kiều trông thấy Văn Tú Thanh đứng sau lưng anh, với tóc mái mỏng manh, chiếc áo phông in hình chữ cái và một chiếc váy trông khá cũ, cộng thêm một biểu cảm không hiểu sự đời, nhất thời khiến Khang Kiều như đứng trên ban công dưới hoàng hôn hôm nào. Cô và cô ta đều mặc đồng phục nữ sinh màu xanh trắng của trường nữ sinh Begawan, gió thổi tung vạt váy xếp ly của họ phồng lên như một chiếc đèn lồng.
Người đứng trước mặt cô vẫn là thủy thủ mặt trăng nhìn trời hét to - Văn Tú Thanh.
Còn Văn Tú Thanh trông như có chung cảm giác với cô, nhìn cô mỉm cười thân thiện.
Lúc đó, Khang Kiều cảm thấy cực kỳ quái dị.
Tiếng gọi “Jimmy” không to không nhỏ của Hoắc Liên Ngao phá tan bầu không khí kỳ quặc đó. Dưới ám hiệu của anh, cậu bé Jimmy từ từ đi về phía họ.
Cậu bé tới càng lúc càng gần thì nụ cười trên môi Văn Tú Thanh cũng từ từ đông cứng lại, còn nỗi sợ hãi trong ánh mắt thì bắt đầu khiến nụ cười của cô ta trở nên méo xệch.
Văn Tú Thanh bắt đầu lùi ra sau, vừa lùi vừa gọi: “Liên Ngao!”.
Hoắc Liên Ngao hỏi cô ta bằng giọng dịu dàng: “Văn Tú Thanh, cô đang sợ điều gì?”.
“Không… Không, em không sợ gì cả.”
“Nếu không sợ thì đứng yên ở đó.”
Như để chứng minh mình không sợ, Văn Tú Thanh khựng lại.
Lúc này, cậu bé đi tới trước mặt họ. Cậu bé nhìn Văn Tú Thanh rồi bắt đầu trầm mặc, Đường Vũ Huyên cũng bước qua.
Đường Vũ Huyên và Hoắc Liên Ngao chào nhau như không có chuyện gì. Cô ta nói: “Liên Ngao, anh phải hiểu cho em, anh cũng biết tính em đấy thế nên tối qua anh không nên nói với em như vậy”.
Thấy Hoắc Liên Ngao không phản ứng gì, Đường Vũ Huyên ngừng một chút rồi nói tiếp: “Liên Ngao, theo như ngày sinh nhật của Jimmy, hoàng tử nhỏ Thành Quân của anh nên gọi Jimmy là anh trai”.
Hoắc Liên Ngao vẫn tảng lờ Đường Vũ Huyên. Thế là cô ta giơ tay ra dấu OK, khoanh tay đứng một bên như đợi xem kịch hay.
Hoắc Liên Ngao nhặt tập tranh dưới đất lên, xòe ra trước mặt Jimmy, chỉ vào người phụ nữ trong tranh: “Jimmy, con có thể nói cho chú biết, người này là ai không?”.
Cậu bé không nói gì.
“Jimmy, nếu chú nói với con rằng đây là một cơ hội, một cơ hội để chữa khỏi bệnh cho người vẫn gửi chuồn chuồn tre cho con thì sao?”
“Nói cho chú biết đi, Jimmy, cô ấy là ai?”
Cậu bé ngước lên nhìn anh, Hoắc Liên Ngao gật đầu với nó.
Cuối cùng cậu bé cũng chậm rãi lên tiếng: “Cô ấy là mẹ”.
“Vậy con biết mẹ con tên gì không?”
“Biết!” Cậu bé nhìn thẳng vào Văn Tú Thanh, nói rành mạch: “Mẹ tên Văn! Tú! Thanh!”.
Cái tên bật ra từ miệng thằng bé như chạm vào dây thần kinh của Văn Tú Thanh, cô ta hét ầm lên một tiếng.
Vừa hét, cô ta vừa ra sức bám lấy bả vai Hoắc Liên Ngao, lẩm bẩm: “Liên Ngao, họ mang con của chúng ta đi rồi, anh mau đưa nó trở về đi. Mau đi, nếu không không kịp nữa”.
Không để tâm tới Văn Tú Thanh, Hoắc Liên Ngao chuyển sang người đàn ông trên tranh: “Jimmy, có thể nói cho chú biết người này là ai không?”.
Cậu bé lí nhí nói: “Là… là bạn của mẹ”.
“Jimmy, con có thể nói to một chút không? Chú sợ người khác không nghe thấy, và một số người còn cố tình làm như không nghe thấy nữa.”
Cậu bé một lần nữa nhìn lên mặt Văn Tú Thanh, nói to: “Người đó là bạn của mẹ”.
“Đó là bạn của mẹ, không phải bố!”
Câu nói của thằng bé khiến Văn Tú Thanh ngừng lẩm bẩm. Cô ta hỏi Hoắc Liên Ngao bằng một ngữ khí hết sức dè dặt: “Liên Ngao, vì sao thằng bé đó cứ nhìn em mãi vậy. Liên Ngao, nó ăn nói hơi kỳ lạ”.
“Văn Tú Thanh!” Hoắc Liên Ngao đứng dậy, quay mặt về phía cô ta: “Thật ra trong lòng cô rõ hơn ai hết. Cô cũng biết những con chuồn chuồn cứ cách một khoảng thời gian cô gửi tới tôi, cuối cùng rơi vào tay ai”.
“Liên Ngao, anh đang nói gì, em…” Cô ta lắc đầu với Hoắc Liên Ngao, lắc đầu liên tục: “Em không hiểu anh đang nói gì”.
Hoắc Liên Ngao giơ tay giữ cằm Văn Tú Thanh, cố định đầu cô ta, ép cô ta quay mặt về phía cậu bé, để cô ta nhìn kỹ: “Nhìn nó đi, nó không phải quái vật mãnh thú, ngược lại, nó rất mạnh khỏe, nó rất ngoan ngoãn, nó tên là Jimmy”.
Khuôn mặt Văn Tú Thanh trắng nhợt, nhưng đôi mắt cô ta lại né tránh cậu bé.
Công viên cực kỳ yên tĩnh.
Sau đó, cậu bé cất giọng khe khẽ gọi mẹ.
“Mẹ, mẹ có thể nhìn con không?”
Không có phản ứng.
“Mẹ, từ nhỏ con đã học tiếng Malaisia, chỉ vì ngày này.”
Hai con mắt trên gương mặt đó vẫn nhìn cố định về một hướng, chỉ là quyết không muốn nhìn cậu bé kia.
Biểu cảm của cậu bé bắt đầu có chút ấm ức và thất vọng, nhưng giọng nói vẫn đầy quyến luyến: “Mẹ, con chưa bao giờ trách mẹ, họ nói với con mẹ bị bệnh, thế nên…”.
Một thanh âm khác hờ hững ngắt lời nó.
“Không, Jimmy, mẹ con đã khỏi bệnh lâu rồi.” Hoắc Liên Ngao thả Văn Tú Thanh ra.
Được giải thoát, Văn Tú Thanh như người mù, loạng choạng đâm quàng khắp nơi trong công viên, cuối cùng dừng lại trước mặt Hoắc Liên Ngao.
“Liên Ngao, chúng ta về nhà đi. Anh cũng biết em vừa tới New York, em không quen đường.” Văn Tú Thanh e dè nói, cẩn thận giật gấu áo của anh.
“Không, cô đã tới New York 8 năm rò, giờ cô không còn là cô gái 18 tuổi nữa, đã 26 tuổi rồi.”
“Liên Ngao, anh đang nói gì vậy?” Văn Tú Thanh hờn dỗi, từ biểu cảm tới giọng nói đều như một thiếu nữ mới lớn.
“Văn Tú Thanh, đừng giả vờ nữa, cô đã giả vờ quá lâu rồi.” Hoắc Liên Ngao lạnh lùng nói.
Gương mặt Văn Tú Thanh lộ vẻ bàng hoàng.
“Bây giờ! Có hai sự lựa chọn ở trước mặt cô. Một là chính cô nói sự thật cho Đường tiểu thư biết. Hai là để tôi nói! Nhưng trước khi tôi chưa nói ra thì tôi phải nhắc nhở cô, tôi nghĩ lời nói của tôi sẽ rất khó nghe đấy! Bởi vì!” Hoắc Liên Ngao đè nặng ngữ khí, lạnh lùng nhìn về phía Khang Kiều: “Vì có một người có mặt ở đây, mà sự thiếu tin tưởng của người này khiến tôi rất khó chịu. Nhưng tôi không thể làm gì cô ấy cả, tuy nhiên tâm trạng đó nhất định sẽ khiến những lời nói tôi không hay ho gì”.
Dưới cái nhìn không độ của Hoắc Liên Ngao, Hoắc Thành Quân giật tay Khang Kiều: “Kiều Kiều, bố nói một người là chỉ chúng ta hả mẹ?”.
“Không, chỉ mẹ đấy.” Khang Kiều hạ giọng đáp, né tránh ánh mắt của Hoắc Liên Ngao để nhìn Đường Vũ Huyên đang đứng đực bên cạnh.
Người lật bức màn này ra lúc này nghiễm nhiên trở thành một diễn viên quần chúng không mấy ai chú ý. Cô quay về phía Văn Tú Thanh.
Sắc mặt cô ta lại nhợt thêm vài phần. Dáng vẻ thiếu nữ vài giây trước dần lùi xa sau những lời nói dồn ép của Hoắc Liên Ngao.
Cô ta im bặt, không dịch chuyển.
“Tôi coi sự im lặng của cô có nghĩa là cô đã từ bỏ sự lựa chọn thứ nhất. Vậy thì những ai có mặt ở đây hãy nghe rõ đây.”
Cô cố tình tảng lờ ánh mắt hằm hằm của anh, tiếp tục nhìn Văn Tú Thanh. Đôi môi nãy giờ ngậm chặt của cô ta bắt đầu mấp máy.
“Sự tình có lẽ nên bắt đầu từ một trận hỏa hoạn rất nhiều năm về trước. Kẻ chủ mưu của trận hỏa hoạn này cũng là người phóng hỏa tên Tôn Lệ Họa. Trận…”
Tiếng hét của Văn Tú Thanh cao gấp mấy lần giọng nói của Hoắc Liên Ngao.
Cô ta điên cuồng tố cáo: “Hoắc Liên Ngao, chuyện này không liên quan gì đến mẹ em, tất cả là lỗi của bố anh, lỗi của bố anh! Chính bố anh đã khiến cuộc đời em thành bi kịch!”.
“Phải, đúng vậy, là lỗi của bố tôi. Tôi cũng có lỗi, nhưng tất cả cái sai ấy đều bắt nguồn từ mẹ cô. Đều do mẹ cô ban phát.” So với lúc trước, giọng Hoắc Liên Ngao đã dịu đi vài phần: “Nếu mẹ cô không vì sự tham lam trong lòng mà nghĩ ra cách thức tiêu cực đó, để tạo cơ hội cho tôi và cô thì sự sai lầm này hay màn bi kịch mà cô nói hoàn toàn có thể tránh khỏi”.
“Bà ngoại từ nhỏ đã dạy tôi có nhân ắt có quả, ác giả ắt gặp ác báo. Mẹ cô làm chuyện đó nguyên nhân lớn cũng vì cô, thế nên…”
“Hoắc Liên Ngao, ý anh là em tự làm tự chịu phải không?” Văn Tú Thanh như một đoàn tàu hỏa mất hết kiểm soát.
“Mỗi người trong chúng ta đều phải chịu trách nhiệm cho việc mình làm.” Hoắc Liên Ngao khẽ nói: “Những năm qua tôi cũng đã cố gắng chút sức mọn của mình để bù đắp những lỗi lầm trước kia gây ra cho cô vì sự ương bướng của mình. Tôi phải nói cho cô biết rằng tất cả tiền viện phí của cô trong viện điều dưỡng đều do tôi bỏ ra. Tôi cũng đã tìm cho Jimmy một môi trường trưởng thành lành mạnh, nếu không với tính cách của cô sống ở New York, hoặc là cô đã trở thành một đống xương trắng, hoặc là cô đã vào bệnh viện tâm thần rồi”.
“Hoắc Liên Ngao, nhất thiết phải nói khó nghe vậy sao? Đừng quên!” Văn Tú Thanh cất giọng thảm thiết: “Tôi không làm sai chuyện gì cả, vì sao tôi phải chịu báo ứng?”.
“Lời này cô nên đi hỏi Hoắc Chính Khải và mẹ cô, chứ không phải tôi!” Anh đè nặng giọng, lạnh như một khối băng.
Trong khoảnh khắc, Văn Tú Thanh như một con thuyền bị mất buồm, mất toàn bộ phương hướng và điểm tựa.
“Trước khi rời khỏi Miami, tôi đã nói rất rõ ràng với cô rồi, tôi cũng đã xin lỗi cô rồi, cô cũng biết rõ là tôi chưa bao giờ thích cô.”
“Văn Tú Thanh, cô đã giả điên giả khùng 8 năm rồi, thật ra, cô cũng mệt rồi, đúng không? Cô cũng nhung nhớ sinh mệnh bé nhỏ năm xưa bị cô bỏ rơi rồi, đúng không?”
Văn Tú Thanh không nói nữa, hốc mắt cô ta bắt đầu có thứ gì long lanh.
Hoắc Liên Ngao dắt tay đứa trẻ tên Jimmy tới trước mặt Văn Tú Thanh. Lần này Văn Tú Thanh không còn né tránh.
“Cô cảm thấy cô chịu báo ứng, nhưng tôi lại không nghĩ vậy. Có lẽ đây là một món quà Thượng đế dành tặng cho cô. Có lẽ ban đầu khi nó xuất hiện cô đã bài xích, nhưng tôi tin rằng thời gian cuối cùng sẽ cho cô thấy, đây là một món quà đặc biệt, có được chứ không thể cầu được.”
Hoắc Liên Ngao nhìn xuống cái bóng nhỏ xíu đứng bên tay trái Khang Kiều, cất giọng dịu dàng: “Tôi tin là, lúc đó cô sẽ rất biết ơn”.
Văn Tú Thanh nhìn theo, dừng lại, cuối cùng quay về với đứa bé tên Jimmy. Cô ta từ từ giơ tay.
Cẩn thận chạm lên tóc cậu bé.
“Mẹ.” Cậu bé khẽ gọi, áp mặt mình lên mặt Văn Tú Thanh.
Bỗng chốc, nước mắt cô ta tuôn như mưa.
“Văn Tú Thanh, cô có muốn nghe lời khuyên của tôi không? Cô hãy đưa Jimmy về Brunei. Mẹ cô vài năm nữa là mãn hạn tù, tới lúc đó, cả gia đình có thể đoàn viên. Jimmy là một đứa trẻ thông minh. Nó sẽ giúp cô quên đi những chuyện không vui vẻ.”
Văn Tú Thanh dẫn đứa trẻ tên Jimmy rời đi.
Trước khi đi, Văn Tú Thanh tới trước mặt Khang Kiều, nhìn sâu vào mắt cô.
“Tôi là đứa trẻ sinh ra vào thứ Sáu. Lúc nhỏ, khi tới tu viện chơi, nữ tu người Anh đã hát cho tôi nghe bài dân ca của họ. Tôi còn nhớ trong đó có nhắc đến chuyện đứa trẻ sinh ra vào thứ Sáu sẽ có một trái tim lương thiện. Kể từ đó tôi luôn tâm niệm phải làm một người lương thiện. Nhưng thực tế, tôi nhận ra muốn làm người tốt thật sự rất khó. Tôi đã rất cố gắng rồi, nhưng tôi vẫn để lộ mặt ác của mình ra ngoài.”
“Còn nhớ cuộc điện thoại tám năm trước không? Tôi vừa nghe đã nhận ra là giọng chị, nhưng tôi lại cố tình vờ như không biết. Tôi đoán chị còn gọi lần thứ hai, tôi đã nói với Daisy rằng gần đây tôi luôn bị một cuộc điện thoại đe dọa. Thế là mọi việc sau đó xảy ra như một lẽ tự nhiên.”
“Thật ra từ lúc đó Hoắc Liên Ngao đã nói rõ với tôi tất cả, nhưng tôi không thừa nhận Văn Tú Thanh chỉ là một cái bóng của Khang Kiều. Tôi giả vờ không nghe thấy, không hiểu, còn đứa bé…”
“Đứa bé và Hoắc Liên Ngao không có bất kỳ quan hệ nào hết. Xin lỗi học tỷ.”
Nói xong, Văn Tú Thanh cúi đầu thật sâu trước mặt Khang Kiều.
Nhìn con của mình, cô ta dịu dàng nói: “Từ nay về sau, tôi sẽ từ từ học cách làm một người lương thiện thực sự”.
Cứ như vậy, Văn Tú Thanh dẫn đứa trẻ rời đi. Sau này, Khang Kiều nghe nói cô ta và con đã trở về Brunei. Từ đó về sau, Khang Kiều không còn gặp lại người sinh vào thứ Sáu ấy nữa.
Trong công viên, chỉ còn lại Khang Kiều và Hoắc Thành Quân, Đường Vũ Huyên và Hoắc Liên Ngao.
Khang Kiều vẫn nắm tay Hoắc Thành Quân như trước. Đường Vũ Huyên đứng đờ ra đó, chiếc mũ trên đầu đã được cô ta cầm trong tay. Cô ta đang giả vờ vuốt vuốt sợi ren bên vành mũ.
Nhưng…
Nhưng Hoắc Liên Ngao đang đi về phía họ, từ biểu cảm tới dáng đi đều thể hiện dáng vẻ muốn móc mắt cô ta ra.
Khang Kiều đứng thẳng lên. Hoắc Thành Quân dường như cũng cảm nhận được nộ khí của anh. Cơ thể bé nhỏ che chắn trước mặt Khang Kiều, ra dáng: Mẹ đừng sợ, con bảo vệ mẹ.
Hoắc Liên Ngao đứng trước mặt họ, dán chặt mắt vào Khang Kiều, miệng gọi tên Hoắc Thành Quân.
“Hoắc Thành Quân, con tránh ra.”
“Bố định làm gì?”
“Con cũng thấy rồi đấy, ban nãy mẹ con vô duyên vô cớ đập tập tranh lên đầu bố, còn rất mạnh tay nữa.”
“Không, bố ơi, tất cả đều có nguyên nhân, bố đừng giận.”
Nghe chưa, hoàng tử Thành Quân còn dùng cả kính ngữ nữa.
Nói xong, Hoắc Thành Quân chỉ tay sang Đường Vũ Huyên: Lỗi của cô ta kìa.
“Lỗi của cô ta hả?” Hoắc Liên Ngao lườm Khang Kiều rồi cúi xuống.
“Vâng, chắc chắn là lỗi của cô ta!” Hoắc Thành Quân nói bằng một ngữ khí không thể chắc chắn hơn.