Đầu tháng tư năm 2002, tại Canada, Hoắc Chính Khải bị một nhóm người không rõ thân phận tập kích, chịu nhiều vết dao chém, phải đưa vào bệnh viện địa phương cấp cứu.
Hai ngày sau, tin tức được chuyển về Brunei, ba ngày sau thì lọt tới tai Nghê Hải Đường. Quản gia Diêu đưa tin tới, lúc đó, trời vừa tối, ăn xong bữa tối, Nghê Hải Đường nhận được điện thoại của bạn và bắt đầu trang điểm.
Trước khi quản gia Diêu đẩy cửa bước vào, Khang Kiều đang ở trong phòng Nghê Hải Đường. Cách một tuần, Nghê Hải Đường lại bảo Khang Kiều đến phòng bà. Bà sẽ gạn hỏi chi tiết về tình hình hẹn hò giữa cô và Kevin: Có gọi điện thoại đều đặn cho con không? Có gửi thư cố định cho con không? Nội dung thư thừ nói những gì? Khang Kiều, con có gửi bức ảnh gần đây nhất của con cho cậu ấy không? Khang Kiều, ảnh con gửi cho Kevin có đúng những bức mẹ chỉ định không?
Khang Kiều thành thật trả lời.
Nghe xong, Nghê Hải Đường mặt tươi như hoa, vì theo những lời Khang Kiều kể, bà biết được trước mắt con gái mình và Kevin đang yêu đương suôn sẻ.
Phải, đúng như những gì Nghê Hải Đường phân tích. Số lượng cuộc gọi và thư từ Kevin gửi cho Khang Kiều đã tăng dần lên. Thông qua điện thoại, Kevin chia sẻ với cô chuyện học tập và những điều nhỏ nhặt trong cuộc sống của anh ta. Anh ta cũng đã dời lịch tới Brunei thăm cô từ tháng bảy lên trung tuần tháng sáu.
Dưới sự quảng cáo cố tình của Nghê Hải Đường, rất nhiều người đều biết Khang Kiều có một người bạn trai tên là Kevin, cả Chu Tùng An cũng lờ mờ nắm được thông tin.
Một ngày cách đó không lâu, Chu Tùng An hỏi Khang Kiều Kevin là ai. Lúc đó Khang Kiều không trả lời anh ấy mà đứng ở đầu đường, tay cầm que kem anh ấy mua, mơ màng nhìn trời. Thật ra cô cũng không biết Kevin có được coi là bạn trai của mình hay không.
Khi Kevin gọi điện thoại hay gửi thư cho cô, trong lòng Khang Kiều không hề cảm thấy vui sướng, không những vậy mà thi thoảng Kevin gọi tới, cô còn để mặc cho điện thoại đổ chuông không ngừng.
Buổi chiều, nhiệt độ tăng cao, kem nhanh chóng tan ra trong lòng bàn tay cô. Khang Kiều nghe thấy Chu Tùng An thăm dò hỏi một câu: “Họ nói anh ta là bạn trai của em?”.
Ngẫm nghĩ, Khang Kiều gật đầu.
Từ lúc đó, Chu Tùng An không nói nữa, im lặng suốt cả buổi chiều.
Tiếng gọi “Khang Kiều” của Nghê Hải Đường lập tức đưa cô quay trở lại.
“Mẹ.” Khang Kiều khẽ đáp.
Nghê Hải Đường đã trang điểm xong, đang tô son lên môi. Sau khi tô xong một lượt, bà vừa nhìn gương vừa hỏi Khang Kiều: “Những gì mẹ vừa nói với con con đã nghe rõ chưa?”.
“Có ạ.” Khang Kiều trả lời.
Thật ra thì Khang Kiều không hề nghe rõ, cô chỉ không muốn Nghê Hải Đường lặp lại những lời nói đó thêm lần nữa mà thôi. Khang Kiều dùng đầu ngón chân cũng có thể đoán được Nghê Hải Đường vừa nói những gì, thế nên cô chọn cách nói dối.
“Ừm.” Nghê Hải Đường đáp lại. Bà luôn tin những gì Khang Kiều nói, vì bà cảm thấy cô không dám nói dối bà.
Khi quản gia Diêu đẩy cửa bước vào, Nghê Hải Đường đang tô thêm son.
Nghe ông ấy nói xong, thỏi xon của Nghê Hải Đường cũng rơi xuống đất. Quản gia Diêu mang tới tin tức Hoắc Chính Khải đã hôn mê ba ngày nay trong bệnh viện Canada.
Tối ấy, ánh đèn phòng Nghê Hải Đường sáng cả đêm. Hôm sau, bà mang khuôn mặt nhợt nhạt tới nói với Khang Kiều: “Khang Kiều, mẹ phải tới Canada một chuyến”.
“Chú Hoắc có để mẹ đi không?” Khang Kiều hỏi bà.
Nghê Hải Đường lắc đầu.
Rất lâu, rất lâu sau bà mới sờ lên khuôn mặt Khang Kiều, nở nụ cười cũng khó coi như sắc mặt. Ánh mắt bà ảm đạm, bà nhìn Khang Kiều nói một câu:
“Khang Kiều, hình như mẹ thất bại rồi.”
Lúc bấy giờ, Khang Kiều nửa hiểu nửa không. Cho tới một ngày mà khi ngày ấy đến, cô mới bừng tỉnh ngộ về câu nói này.
Cô cứ tự nhiên hiểu ra như thế.
Vì vào thời gian đó, cô và mẹ đều hiểu ra một vài chuyện.
Nếu hỏi Khang Kiều nhớ giây phút nào nhất của người phụ nữ tên Nghê Hải Đường thì đó chính là khoảnh khắc hiểu được ý nghĩa của câu nói ấy.
Cô rất muốn, rất muốn ôm chặt lấy bà, gọi bà một tiếng mẹ và nói: “Mẹ à, thật ra, con rất yêu mẹ”.
Nhưng lúc đó, Khang Kiều đã vĩnh viễn đánh mất cơ hội ôm mẹ của mình, bà đã biến không dấu vết.
Việc Nghê Hải Đường tự tiện tới Canada được bà cho là chuyện không có chừng mực nhất mình từng làm, vì không ai cho phép bà đi. Hoắc Chính Khải trước khi hôn mê chỉ kịp dặn dò: “Đừng để Liên Ngao biết chuyện này”.
Hoắc Chính Khải hoàn toàn không nhắc tới Nghê Hải Đường và đứa con tên Hoắc Tiểu Phàn.
Sở dĩ Nghê Hải Đường có thể ở lại trong nhà họ Hoắc bình an vô sự một thời gian dài như vậy cũng vì bà biết chừng mực, biết chuyện gì có thể làm, chuyện gì không thể.
Một ngày, hai ngày, ba ngày, một tuần, rồi mười ngày. Ngoài cuộc điện thoại thông báo đã tới Canada hôm đó, Nghê Hải Đường không gọi cho Khang Kiều bất kỳ cuộc điện thoại nào nữa.
Tin tức duy nhất Khang Kiều có đươc từ quản gia Diêu là Hoắc Chính Khải đã hồi phục ý thức.
Mười ngày hoang mang lo lắng đều có Hoắc Tiểu Phàn dùng bàn tay nhỏ xíu của nó vỗ vai Khang Kiều, dùng giọng nói ngây thơ trong sáng của nó nói với cô: “Chị à, đừng lo lắng. Em mơ thấy mẹ của chúng ta quay về, thế nên mẹ nhất định sẽ về mà”.
Ngày thứ mười một, bài báo giật tít “Phần tử tội phạm tập kích hội trưởng hội doanh nhân người Hoa tại châu Á đã sa lưới tại Hà Nội” đưa tin về vụ tập kích của Hoắc Chính Khải, cũng đồng thời nói rõ nguyên nhân. Chẳng qua là Hoắc Chính Khải cứng rắn xâm phạm tới lợi ích của một số người nên rước họa vào thân. Còn về chuyện Hoắc Chính Khải hôn mê thì được báo chí viết qua loa là bị thương nhẹ.
Hôm ấy, cuối cùng Khang Kiều cũng nhận được điện thoại của Nghê Hải Đường. Trong điện thoại, giọng bà mang theo sự dịu dàng chưa từng có.
“Khang Kiều, mấy hôm nữa mẹ về.”
“Mẹ, mẹ… ổn thỏa cả chứ?”
“Ừm, vẫn ổn.”
Ngày thứ mười lăm, Hoắc Chính Khải trở về Bandar Seri Begawan, cùng về với ông ta là Nghê Hải Đường bước chân khập khiễng. Họ xuống cùng một chiếc xe. Dưới sự vây kín của đám vệ sỹ, Khang Kiều nhìn thấy Hoắc Chính Khải tự tay mở cửa xe cho Nghê Hải Đường.
Vì sao lại bị thương Nghê Hải Đường không nói. Về sau Khang Kiều mới biết là sau khi cầu xin gặp Hoắc Chính Khải vô ích, bà đã liều mình bò từ cửa sổ vào phòng ông ta. Dĩ nhiên Nghê Hải Đường không có khả năng khinh công, đương nhiên sẽ ngã từ trên tường xuống, điều may mắn là bà chỉ ngã từ tầng hai xuống.
Khoảng thời gian sau đó, Hoắc Chính Khải ở nhà dưỡng thương. Đó có lẽ là quãng thời gian tốt đẹp ít ỏi của hai người họ. Có thể nó không liên quan tới tình yêu, nhưng chắc chắn có liên quan tới hoạn nạn gặp chân tình. Người phụ nữ vì muốn gặp ông ta mà ngã từ trên cao xuống ít nhiều cũng lấy được chút cảm động từ phía Hoắc Chính Khải.
Những ngày ấy, thái độ của Hoắc Chính Khải đối với Nghê Hải Đường cũng truyền sang cả đám người làm nhà họ Hoắc. Họ không còn vờ điếc tai mỗi lần bà nói chuyện nữa. Quản gia Diêu cũng tỏ ý chuẩn bị xe và tài xế cho Khang Kiều, đồng thời họ còn chuẩn bị một đầu bếp dinh dưỡng cho Hoắc Tiểu Phàn.
Những ngày ấy, Nghê Hải Đường từ chối mọi cuộc điện thoại của bạn bè, cũng không còn tô son trát phấn nặng trịch lên mặt như mọi khi. Phần nhiều bà ở trong bếp. Mỗi lần Khang Kiều về nhà đều ngửi thấy mùi canh hầm thơm phức, cô thường lén trốn sau cửa bếp, nhìn bóng lưng mẹ.
Cuối tháng tư, một buổi chiều Chủ Nhật, Khang Kiều dắt tay Hoắc Tiểu Phàn đi phía sau Nghê Hải Đường, lần đầu tiên bước vào biệt thự chính nhà họ Hoắc trong tư thế hiên ngang, chính trực, nơi luôn sáng rực ánh đèn ấy.
Trong căn phòng treo đầy tranh, buổi chiều đó, thợ nhiếp ảnh của gia đình họ Hoắc cũng có mặt. Hoắc Tiểu Phàn bé nhỏ trốn sau lưng Khang Kiều. Khang Kiều thì đứng bên cạnh một tượng san hô điêu khắc cực lớn. Nó gần như che kín cô. Nghê Hải Đường thì đang mát xa hồi phục cho Hoắc Chính Khải.
Hoắc Chính Khải đang nói chuyện với thợ ảnh thì liếc mắt về phía Khang Kiều rồi lại nhìn sang Hoắc Tiểu Phàn. Một lát sau, ông ta nói với thợ ảnh: “Lát nữa chụp cho chúng tôi một bức ảnh”.
Phàm là những bức ảnh được thợ ảnh gia đình nhà họ Hoắc chụp ra đều sẽ được lồng khung kính rồi đặt trong một căn phòng đặc biệt. Căn phòng đó treo đầy ảnh trên tường, ghi lại từng kỷ niệm nhỏ của cả một gia tộc, dùng những khoảnh khắc ấn định để kể lại lịch sử của gia tộc ấy.
Mặt trời ngả về Tây, Hoắc Tiểu Phàn nhỏ bé lần đầu được ngồi lên đùi bố. Khang Kiều đứng một bên, trong lòng vui mừng muốn chết. Nhân lúc mọi người không chú ý tới mình, cô dùng ngôn ngữ cơ thể nhắc Tiểu Phàn nhớ phải mỉm cười.
Thằng bé làm mặt căng thẳng, nhưng cuối cùng cũng gượng cười, một nụ cười dè dặt.
Khang Kiều nhìn về phía Hoắc Tiểu Phàn, giơ tay ám chỉ “Em tuyệt lắm”. Động tác đó vừa kết thúc thì cô nghe có người gọi “Khang Kiều”.
Người ấy thật sự là Hoắc Chính Khải.
Cô đặt tay phía trước, ánh mắt không dám né tránh.
“Khang Kiều trưởng thành rồi.” Hoắc Chính Khải nói với cô bằng một ngữ khí dịu dàng chưa từng thấy: “Con cũng tới chụp ảnh chung đi”.
“Tách” một tiếng, giây phút đó được lưu lại vĩnh hằng: Hoắc Chính Khải ngồi trên chiếc ghế cổ, Hoắc Tiểu Phàn ngồi trên đùi trái của ông ta, Khang Kiều khép nép đặt tay hai bến, đứng dựa vào bên phải chiếc ghế. Cả ba khuôn mặt đều tươi cười, nụ cười ngọt ngào nhất là Hoắc Chính Khải.
Người phụ nữ bị ra rìa trong giây phút ấy đôi mắt bỗng rướm lệ. Giọt lệ đó liên quan tới những ngày tháng sinh thành dưỡng dục và niềm hạnh phúc vô bờ, đây cũng là điều nhiều năm về sau Khang Kiều mới thấu hiểu được.
Về sau, Khang Kiều luôn nghĩ, nếu thời gian có thể được khảm vào trong một bức ảnh thì tốt biết bao.
Sáng hôm sau, Nghê Hải Đường đưa Khang Kiều và Hoắc Tiểu Phàn tới công viên chơi. Đây là lần đầu tiên họ cùng ra công viên, tiếng cười của Hoắc Tiểu Phàn như muốn nổ tung trần nhà. Bỗng nhiên, nó chỉ tay lên cổ Nghê Hải Đường và hỏi: “Mẹ ơi, cổ mẹ bị côn trùng cắn ạ?”.
Khang Kiều nhìn theo tay nó, phát hiện trên cổ Nghê Hải Đường có rất nhiều dấu đỏ mờ mờ. Câu nói của Hoắc Tiểu Phàn chẳng hiểu sao lại khiến gò má Nghê Hải Đường ửng hồng.
Hôm đó, người bảo mẫu chăm sóc thằng bé cũng có mặt. Chị ta ôm miệng cười trộm, Khang Kiều thì vẫn chẳng hiểu người bảo mẫu cười cái gì.
Vài ngày sau, Khang Kiều lại phát hiện ra trên cổ Nghê Hải Đường xuất hiện thêm vài vết đỏ mới. Liên tưởng tới việc mấy đêm rồi bà không ngủ trong phòng, Khang Kiều lờ mờ đoán được một vài việc đã xảy ra.
Tháng năm, bác sỹ tuyên bố sức khỏe của Hoắc Chính Khải đã khôi phục được 80%, tuyên bố này ám chỉ Hoắc Chính Khải sắp kết thúc quãng thời gian ở nhà dưỡng thương.
Sáng hôm ấy, Khang Kiều vừa mở mắt đã giật mình vì thấy Nghê Hải Đường ngồi trước giường mình.
“Mẹ và chú Hoắc của con định đi du lịch.” Khi nói, Nghê Hải Đường hớn hở vui tươi, giọng nói cũng như đang run rẩy.
Hôm ấy là mùng 3 tháng 5, họ định sẽ cùng đi du lịch vào ngày 10 tháng 5.
Ngày mùng 8 tháng 5 là kỷ niệm 68 năm ngày châu Âu giành chiến thắng trong thế chiến thứ hai. Nhưng trước đó vài ngày lại xảy ra một việc như thế này: Một trang mạng tung một đoạn clip, trong đoạn clip này có mười mấy thanh niên nam nữ trẻ tuổi mặc trang phục phát xít Đức, cánh tay xăm hình phát xít, vừa uống rượu vừa chơi pháo, trong clip còn thi thoảng nghe thấy những âm thanh như “Ngầu quá!” phát ra, địa điểm quay clip được xác minh là tại một thành cổ tư nhân ở Úc.
Một clip như vậy xuất hiện trong khoảng thời gian này cùng với một ngôi thành cổ giá trị tất nhiên sẽ dấy lên một làn sóng ầm ĩ. Quả nhiên, cảnh sát địa phương đã vào cuộc điều tra.
Đêm khuya ngày mùng 6 tháng 5, Hoắc Chính Khải rời khỏi Brunei tới Úc.
Ngày mùng 7 tháng 5, cảnh sát tuyên bố kết quả cuộc điều tra, xác nhận mười mấy thanh niên đó đều là trẻ vị thành niên tới Úc du lịch. Nghe nói đám trẻ này đã biết tính nghiêm trọng của vấn đề và bảo đảm với cảnh sát. Nhưng trong bản báo cáo đó, cảnh sát không công khai thân phận của đám trẻ.
Cách xử lý của cảnh sát Úc không được dân chúng thừa nhận, sức nóng của chuyện này vẫn chưa chấm dứt.
Ngày mùng 9 tháng 5, cảnh sát địa phương một lần nữa lên tiếng thanh mình, về tính nghiêm trọng của sự việc, họ đã tịch thu hộ chiếu của đám trẻ, trực tiếp dẫn độ chúng về nước.
Ngày mùng 10 tháng 5, Nghê Hải Đường không đợi được Hoắc Chính Khải.
Ngày 12 tháng 5, Hoắc Chính Khải trở về Brunei, cùng về với ông ta còn có Hoắc Liên Ngao. Hoắc Chính Khải tâm trạng tồi tệ, Hoắc Liên Ngao đeo ba lô đi phía sau.
Lúc đó vừa qua bữa tối, Khang Kiều đang cùng Hoắc Tiểu Phàn chơi Go-Kart, cũng không hiểu sao, chiếc xe lập tức không chịu theo điều khiển, cứ thế lao về phía trước.
Đuổi theo chiếc xe, trong lúc đang chạy, Khang Kiều nghe thấy Hoắc Tiểu Phàn kinh ngạc gọi một tiếng “Anh Liên Ngao!”. Cô chợt dừng bước.
Chiếc xe bị Hoắc Liên Ngao chặn lại. Hoắc Tiểu Phàn ngã ra bãi cỏ, Khang Kiều đi về phía nó, may mắn là nó chỉ bị dọa nhẹ.
Vừa bế thằng bé lên, Khang Kiều đã nghe thấy tiếng bước chân dừng lại phía sau.
“Em trai cô vì tôi mới không ngã xuống nước đấy.” Hoắc Liên Ngao nói với Khang Kiều: “Cô không thể hiện thái độ cảm kích với tôi một chút sao? Thật bất lịch sự”.
Ôm Hoắc Tiểu Phàn vào lòng, Khang Kiều khẽ nói một tiếng “Cảm ơn” với Hoắc Liên Ngao. Nói xong, Khang Kiều đi lướt qua anh, trở về nhà.
Khi Hoắc Liên Ngao nói ra câu này, bước chân Khang Kiều hơi hụt. Ánh mắt từ sau lưng hướng tới xa xăm, lạnh lùng, như một mũi tên lúc nào cũng có thể đâm xuyên qua cô, cắm vào Tiểu Phàn.