Ta tránh sự đụng chạm của hắn, “Ngươi đã đã yêu thương người khác, chúng ta hoà li vui vẻ đi.”
“Ta phải rời khỏi kinh thành. Có thể trả lại ta di vật của mẫu thân không?”
Mẹ ta trước khi chết, để lại một miếng ngọc bội, làm tín vật định ước cho con rể.
Miếng ngọc bội đó, đến nay vẫn còn ở chỗ Kỷ Thừa.
“Thường Thường, nàng đang nói cái gì vậy?”
Kỷ Thừa nhíu mày, “bây giờ ta mới biết nàng còn có công ohu lạt mềm buộc chặt như thế này đó, bệ hạ coi trọng đường muội của ta, hiện giờ các vị bá quan vội vã bắt ta điều tra rõ thân phận. Nàng đừng làm loạn nữa.”
Ta nhớ tới buổi sáng bọn họ nói muốn xử tử ta, trong lòng căng thẳng, càng không dám chậm trễ.
“Ngươi đưa di vật cho ta, ta đi ngay.”
Kỷ Thừa nhắm mắt, sắc mặt mỏi mệt không kiên nhẫn nói.
“Thường Thường, không ai muốn một cô nương đã hòa li đâu.”
“Nhà ai mà không phải tam thê tứ thiếp, cới xuất thân của nàng làm thiếp của ta cũng không tính là mất mặt.”
Ta há miệng thở dốc, không biết phải nói gì.
Kỷ Thừa băn đó đã từng thề: “Nàng là vợ của Kỷ Thừa ta một đời này! Nàng nói gì ta đều nghe nàng hết.”
Hiện tại cũng thay đổi rồi.
Hắn không thích nghe ta nói nữa, Kỷ Thừa bỏ đi không thèm quay đầu lại.
Nơi này không còn lý do nào để ta phải ở lại nữa.
Ta bỏ đồ dùng vào tay nải, một mình đi ra cửa, đúng lúc đâm phải Tác Ninh Hề vừa đi dạo phố về.
Nha hoàn của cô ta túm cổ áo ta, lôi ta trở về, cười nói: “Ngươi muốn đi đâu đây?”
Công chúa biết chút võ công, lực tay rất khoẻ.
Ta đẩy tay cô ta ra, lạnh lùng nói: “Đừng chạm vào ta!”
Tác Ninh Hề cười ra tiếng, “Nữ tử Trung Nguyên các người, ai cũng giống như gà con, nhu nhược yếu đuối. Lát nữa gặp tướng quân định khóc lóc kể lể răng ta bắt nạt ngươi?”
Chung quanh nô bộc yên lặng xem náo nhiệt, không có ai thay ta ra mặt.
Nha hoàn kia dùng lực, đẩy ta ngã xuống mặt đất.
Ta chống tay, định ngồi dậy.
Không ngờ Tác Ninh Hề nhẹ nhàng nâng chân, giày thêu dẵm lên đầu vai của ta, dùng lực nghiền xuống.
“Nghe nói ngươi nháo nhào đòi hoà li với tướng quân? Chỉ là một tiểu thiếp, lấy đâu ra tư cách đòi hoà ly?”
Ta vừa định nói chuyện, đã bị Tác Ninh Hề bóp lấy cằm.
Cô ta dù bụng mang dạ chửa vẫn ung dung mà ngồi xổm xuống trước mặt ta, khinh thường nói:
“Phụ thân thì vô tri, ngươi nhìn cục diện bây giờ xem. Hoàng thượng rất thích đường muội của tướng quân, rất nhanh chàng ấy sẽ được thăng chức. Đáng tiếc, ngươi lại không có cái phúc phần này.”
“Phi! Ta thèm vào!”
Cô ta bị ta mắng, cười lạnh một tiếng, ra lệnh:
“Lột quần áo ả ra, sau này, phủ tướng quâb có khách quý thì để cô ta đón tiếp.”
“Dừng tay! Đừng chạm vào ta!”
Ta chưa từng chịu loại nhục nhã này bao giờ, liều mạng giãy giụa.
Mấy bà cô động tay động chân bị ta cắn chảy máu, đau đến hô to gọi nhỏ.
Nhưng dù thế nào, ta cũng không thể chống lại một đám người.
Kỷ Thừa về phủ đúng lúc ta đang bị ấn trên mặt đất lột quần áo.
“Dừng tay!” Hắn quát lớn.
Tiến lên đá văng người đang ấn ta xuống.
Thấy không bị kìn kẹp nữa, Ta lăn một cái, quỳ rạp trên mặt đất, thở phì phò.
Trong tay còn nắm chặt một dúm tóc không biết của ai.
Tác Ninh Hề nũng nịu, “Tướng quân, ta…… Là nàng nhục mạ ta trước.”
Vài người động thủ cũng im như ve sầu mùa đông.
Ai cũng ý thức được Kỷ Thừa đang giận.
Kỷ Thừa không nói gì, hắn cúi đầu, nhìn chằm chằm xương quai xanh lộ ra của ta, đáy mắt sóng to gió lớn cuộn trào.
Y phục đã che đi những dấu hôn còn ở lại trên người ta lúc hoa/n ái với Tạ Ngọc.
Tác Ninh Hề còn định nói thêm gì, Kỷ Thừa nhàn nhạt nói: “Phu nhân thân thể không tốt, đưa nàng trở về phòng trước đi."
Lần này ra tay là người của Kỷ Thừa.
Bốn phía nhanh chóng trống trơn.
Kỷ Thừa bóp chặt cằm ta, ép buộc ta nhìn hắn.
Giọng hắn âm lãnh đáng sợ: “Mau nói cho ta nghe, rốt cuộc là ai?”
Ta ngửa đầu, đột nhiên cảm thấy có chút buồn cười.
Nam nhân có thể tam thê tứ thiếp, mà nữ tử, lại chỉ có thể canh giữ ở nội trạch trung, thủ danh “Trinh tiết”.
“Kỷ Thừa, ngươi không biết xấu hổ còn hỏi ta cái gì?”
“Nếu không phải do phu nhân tốt của ngươi hạ dược hợp hoan tán, ta sẽ biến thành bộ dạng này sao?”
Ta phát điên rồi.
Hắn nhìn ta châm chọc, không lựa lời mắng: “Ta đã hiểu tại sao ngươi vội vã muốn ta hòa li rồi, tiện nhân.”
Nói hai chữ đã kí/ch thích ta.
Ta đột nhiên quay đầu, tắt hắn một cái: “Ngươi mới là tiện nhân! Ta ghê tở/m nhất là loại người như ngươi!”
Ánh mắt Kỷ Thừa lạnh đến thấu xương, giống như là đang liều mạng đè nén sự tức giận: “Đừng có lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử.”
Ta nhổ một bãi nước bọt.
thủ hạ của Kỷ Thừa cắm mặt xuống đất, không dám nhìn hắn chịu nhục.
Hắn có lẽ đã quên, tính tình ta cũng thuộc dạng trứng thúi, đã làm loạn là phải loạn tới cùng.
Kỷ Thừa cười lạnh một tiếng, trong mắt hân không còn chút tình ý nào với ta nữa.
“Vân Thường, nhà ai mà thị thiếp không tiếp khách? Ta coi như ngươi là bị chó liế/m, quay về làm tròn bổn phận của mình đi.”
Bốp!
Ta lại cho hắn phát tát nữa.
Tức giận đến cả người phát run.
Kỷ Thừa không nói nữa.
Hắn nhìn chằm chằm gạch đá xanh, sau một lúc lâu, thấp giọng nói: “Ta sẽ phái người điều tra, từ nay về sau, đừng mơ tưởng bước ra khỏi phủ một bước.”
Ta cười lớn, “Nếu ta nói, người đó là hoàng thân quốc thích thì sao? Ngươi dám giết không?”
“Thật không?” Hắn nhìn khinh miệt, “vậy chúng ta đi gặp Hoàng thượng, cho ngươi hết hy vọng!”
Kỷ Thừa lần này rất tàn nhẫn, lôi kéo ta thẳng đến Ngự Thư Phòng.
Hắn lập nhiều công trạng lớn, bởi vậy hành sự tác phong rất là khoa trương.
Tạ Ngọc đang ở Ngự Thư Phòng nghị sự, đột nhiên bị Kỷ Thừa xen vào,
“Ái chà, Kỷ tướng quân hôm nay tâm tình tốt thế, dẫn theo phu nhân tiến cung ngắm cảnh sao?”
Kỷ Thừa vén áo choàng, lưu loát quỳ xuống đất, “Bệ hạ, thần mong người chủ trì công đạo cho thần!”
Kỷ Thừa đưa ta túm đến trước mặt Tạ Ngọc, “Vân thị cùng hoàng thân quốc thích tư thông, thần thỉnh cầu bệ hạ điều tra rõ thân phận gian phu, lấy lại quốc pháp!”
Tạ Ngọc rõ ràng tâm tình không tồi, ngữ khí không tốt: “Hoàng thân quốc thích? Nàng nói như vậy với khanh sao?”
“Đúng vâyh.”
“Nhưng trẫm rõ ràng nhớ rõ, Kỷ tướng quân hôm qua muốn trẫm tán thành cho Tác Ninh Hề một danh phận mà. Vân Thường như thế nào, khanh cũng muốn quan tâm sao?”
“Nàng là vợ cả, thế mà không tuân thủ nữ tắc.”
Tạ Ngọc cười nhạt một tiếng, lười nhác tựa vào long ỷ, chống tay nhìn ta, “Tiểu phu nhân, ngươi nghĩ như thế nào?”
Ta ngang ngạnh, quay đầu đi chỗ khác, nói: “Thần muốn hòa li.”
Kỷ Thừa nắm lấy cổ tay của ta, sức lực rất mạnh, tựa như muốn bóp vỡ xương cốt của ta.
"Người nghĩ cũng đừng hòng được nghĩ."
Một thanh chủy thủ xẹt ngang qua đầu Kỷ Thừa, găm chặt vào cây cột phía sau.
Tạ Ngọc lạnh mặt, “Chuyện hoà li, trẫm đồng ý.”
Kỷ Thừa nổi hết gân xanh ở thái dương,
“Cổ nàng ta có dấu hôn làm chứng, bệ hạ xử lý có không công bằng, chuyện này mà truyền ra thì ——”
“Truyền ra thì sao?”
Tạ Ngọc nhấc mí mắt, cười nhạt, “Nơi đó, là ta cắn, ngươi không sợ chết thì cứ truyền ra ngoài như thế cho trẫm.”