Hắn chậm rãi bước qua, cúi đầu, bên tai nàng cất giọng trầm mị hoặc, tiếng nói đầy sức hấp dẫn : “Cô biết không? Cẩn Lan vừa mới tỉnh dậy, tình hình không ổn lắm, ăn cái gì cũng nôn ra… Cô ấy vừa mới tỉnh táo lại một chút, đã nói với tôi rằng cô không có quan hệ gì trong chuyện này, do bao tử cô ấy không tốt, không liên quan đến Tần Mộc Ngữ cô.”
Tần Mộc Ngữ run lên, con mắt trong veo nhìn về phía hắn : “Anh không tin tôi đúng không?”
Ánh mặt Thượng Quan Hạo thâm sâu như đang cuồn cuộn gợn sóng, giọng nói trầm thấp : “Chứ cô nghĩ gì?”
Tần Mộc Ngữ nhìn thật lâu khuôn mặt anh tuấn như tác phẩm điêu khắc của hắn, hé nở nụ cười thống khổ, mắt vẫn còn đọng lại hàng lệ trong veo : “ Kỳ thực dù có hay không có kết quả anh cũng không tin tôi… Anh yêu chị tôi, cô ấy nói cái gì thì là cái đó, cho tới bây giờ anh cũng không thèm suy xét mọi chuyện, anh…”
“Bốp!!”
Một cái tát mạnh bạo và tàn nhẫn, lướt qua khuôn mặt nàng!!
Thân ảnh mảnh khảnh kia vì quá đau đớn mà kêu lên một tiếng, loạng choạng té lăn trên mặt đất, đầu đập vào chân tủ phát ra tiếng kêu rất đáng sợ, nàng chật vật chống đỡ cơ thể, ôm mặt, lòng bàn tay có thể cảm nhận được nửa bên mặt nóng rát đến đau nhức.
Trong lồng ngực Thượng Quan Hạo đã bị cơn tức giận cùng lãnh liệt lấp đầy.
Hắn đi qua, ngồi xổm xuống, túm lấy tóc nàng nhìn vào vẻ mặt khổ sở thê thảm do vừa bị đánh, hung hăng nắm chặt, nghiến răng nói : “Tôi kinh tởm nhất là lúc một ả điếm lại muốn được tôn thờ thành nữ nhân, rẻ mạt đến tận xương tủy… Tôi đả thương cô phải không? Cô đi tìm Tần Chiêu Vân, nói hắn tống cổ tôi đi, dù bị giết đối với tôi cũng không thành vấn đề, cô cứ việc…”
Cánh môi hắn dán chặt vào tai nàng, có thể cảm thụ được độ nóng bừng bừng trên mặt hắn : “Chỉ cần cô một ngày còn thấy tôi thì tôi một ngày không bỏ qua cho cô…”
Không ai, có thể dám đụng vào nữ nhân mà hắn yêu nhất trong tim.
Nói xong, Thượng Quan Hạo hung hăng buông nàng ra, khiến cho đầu nàng lần thứ hai đập vào chân tủ, mấy chiếc cúp kẹp cùng tâp văn kiện trên nóc tủ đều bị lắc lư, thân ảnh cao ngất của hắn lạnh lùng đi ra ngoài.
Trong phòng, thậm chí không một ai dám ngăn cản, nam nhân này khí thế quá vương giả lãnh liệt.
Ngón tay mảnh khảnh của Tần Mộc Ngữ bám lấy cửa tủ, muốn đứng lên, nhưng thử vài lần đều vô ích, trong phòng vài người đang nhìn, nhưng không ai giúp nàng cả, nhìn trên khuôn mặt nhỏ nhắn bị đánh đến sưng tấy, hòa cùng ánh lệ trong mắt nàng, nhưng bọn họ vẫn dứt khoát vờ bận rộn việc của mình.
Cánh tay dài mảnh trắng nõn của nàng đang run, cơn run rẩy không ngừng, tự mình thử vài lần đứng dậy nhưng không được đành bỏ cuộc, cánh tay yếu đuối buông xuống, ôm lấy mặt mình, đến cuối cùng nước mắt đã rơi.
*
Hai ngày sau, tại biệt thự Tần Thị cao vút.
Các nhân viên ào ạt đứng thẳng chỉnh tề, mặt đất trải thảm hồng, một đôi giày cao gót tao nhã bước lên trên đi tới, tỏa ra vẻ oai phong cùng khêu gợi, Tần Cẩn Lan đứng ở cuối thảm dừng lại, dáng tười cười nhu hòa thân thiết, tản ra sức hấp dẫn của một nữ nhân trưởng thành.
“Ngày hôm nay tôi xin giới thiệu một chút cho mọi người biết về người nối nghiệp Tần Thị, cũng là em gái của tôi, Tần Mộc Ngữ, cô ấy từ nước ngoài trở về không lâu lắm, tình hình thực tế của Tần Thị còn chưa nắm rõ, hy vọng các quý ngài có thể giúp đỡ cô ấy, mọi người cùng Tần Thị chúng tôi cùng nhau chia sẻ vinh nhục! Mọi người hãy cùng chúc mừng!”
Tiếng vỗ tay thưa thớt cùng vẻ do dự kéo đến, Tần Mộc Ngữ từ phía sau bước tới, dù đã mặc quần áo trang trọng, nhưng vẫn có thể nhìn ra vẻ non nớt thanh thuần của cô gái trẻ, xinh đẹp nhưng mỏng manh, khiến lực chú ý của mọi người cũng chìm đắm trong vẻ đẹp mỹ lệ của nàng, hấu hết tất cả mọi người không ai dám tin đây chính là chủ nhân tiếp quản sau này của họ.
“Xin chào, mọi người, sau này tôi sẽ dốc toàn lực quản lý tốt Tần Thị, hi vọng được mọi người chỉ giáo.” Nàng cúi chào, nhẹ giọng nói.
Tiếng vỗ tay xung quanh càng thưa thớt, ngược lại tiếng rì rầm không nghe rõ thành tiếng lại càng nhiều.